Ôi~ Bé Chó Cái Của Tôi - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 2: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chó tốt không lại mùa động dục




Chuyển ngữ: Trần

Nói vậy thì cũng chẳng sai, nhưng mà tuy chúng tôi là linh hồn con người, lại không kháng cự lại được phản ứng sinh lý của chó.

Nắng xuân tháng ba, cỏ mọc én bay, là khoảng thời gian tươi đẹp để Phạm Chiếu tôi trêu ong ghẹo bướm, dắt em nào đó lên chợ phiên. Thế mà giờ lại bị kẹt trong xác chó, bị một đám chó cái sáp tới liếm đít, đãi ngộ khác biệt thực quá lớn. Đương mùa giao phối, trong không khí ngập mùi động dục dâm tà của đám súc vật, khiến tôi cũng rục rà rục rịch.

Nhân buổi sáng lúc Chu Đầu Đá dậy đánh răng, tôi chạy đi tìm Ôn Bất Câu thương lượng chuyện này. Trời tảng sáng, cỏ cây ven đường hãy còn đọng sương mai, ướt mềm xanh ngát. Tôi nhìn thấy hình phản chiếu của mình ở trong đó, là một con chó lớn hết sức đẹp mã. Nghe đồn tổ tiên còn có huyết thống chó chăn cừu Đức, tuy rằng di truyền đến đời tôi thì màu sắc không còn được thuần chủng nữa, nhưng hình thể dũng mãnh thì vẫn thừa hưởng không sót tẹo nào. ( Đúng vậy, tôi đã dần chấp nhận thân phận chó của mình.)

Cách đó xa xa, tôi nhìn thấy hai con chó đang cắn nhau trên ruộng, quả nhiên là Tiểu Ôn đang xua đuổi Đứt Tai.

"Cút! Bố mày gọi người tới bây giờ!"

Đứt Tai cười ăng ẳng, "Gọi người?" Mặt mày dữ tợn, dù là chó trông vẫn hèn hết sức.

Hồi Ôn Bất Câu còn là người đã nổi tiếng ngoa ngoắt cay nghiệt, đám thanh niên tri thức bọn họ đều rất hòa hợp với mọi người, chỉ riêng mình cậu ta là chẳng ở được với ai. Tật xấu thì lắm lại còn độc miệng, nhưng mà hồi đó chân dài cao ráo, chẳng ai dám làm gì cậu ta. Giờ thoát thai thành một bé chó cái, có nhảy dựng lên cũng chẳng người nào, chó nào coi cậu ta ra gì, đều bắt nạt cậu ta, coi bộ cũng khá là đáng thương.

Tôi lững thững đi tới, Ôn Bất Câu trông thấy, vội cong mông tới trốn ra sau tôi. Tôi nói, "Mới sáng ngày ra mà đã làm gì thế, không tận hưởng không khí mưa sương mát lành này đi."

Đứt Tai cao ngang ngửa tôi, vẻ mặt hằm hè bặm trợn, "Mày ** nó rồi à?"

Tôi nói, "Gì mà ** với không **, làm chó thì cũng phải đứng đắn tí chứ."

Nó nói, "Chưa ** thì bổn cẩu đây có thể **. Nếu không muốn bị bổn cẩu ** thì mày ** nó đi, không lần sau gặp lại là bổn cẩu ** nó đấy."

Tôi nói, "Được rồi được rồi, hết chuyện chưa? Cút cút cút, sáng sớm ngày ra, mồm thúi quắc!"

Đứt Tai hậm hực bỏ đi, hòn dái lắc lư va vào đùi.

Nó vừa đi khỏi, Ôn Bất Câu liền né tôi xa ba mét cứ như giẫm phải cứt gà. Tôi nói, "Làm cái gì thế, giúp cậu còn không được nữa à?"

Ôn Bất Câu nhúng nước trong mương, chải lại lông, "Cứ tiếp tục thế này thì biết phải làm sao đây? Dạo gần đây tôi thấy người mình cũng có chút vấn đề."

"Sao thế?"

"Chẳng biết nữa, anh xem đi."

Cậu ta ngồi như người, giạng chân sau, ngửa bụng lên cho tôi xem. Chỗ mềm mềm giữa háng có hai miếng môi thịt, bên trong có chất lỏng rỉ ra.

"Chắc là động dục rồi đấy."

Mùi chất lỏng ấy rất nồng, tựa như cục gạch nện cho tôi ngây ra, ma xui quỷ khiến muốn cưỡi lên đó.

Cậu ta mở to đôi mắt ươn ướt, đáy mắt phản chiếu bóng trăng yêu kiều, tựa như trong ấy có chị Hằng đang vẫy tay với tôi. "Cẩu tướng quân" bên dưới của tôi cũng lòi ra rồi, định vâng theo lời hiệu triệu, "Gâu, bé chó cái của tôi."

Vuốt của cậu ta vợt qua đánh "bẹp" một tiếng. "Cút mẹ đi!" Rồi nhanh nhẹn trở mình lăn cái vèo, chạy đi mất.

Tôi buồn bực trở về, thầm nghĩ làm sao có thể để dục vọng của súc vật bôi nhọ thanh danh cơ chứ, vậy thì tôi có khác gì cái giống chó hoang như Đứt Tai nữa đâu!

Chẳng ngờ chỉ vài hôm sau, gió xuân thêm ấm áp, Ôn Bất Câu tự vác xác tới tìm tôi.