Chuyển ngữ: Trần
Đây mà là Ôn Bất Câu sao? Tổ sư đây là Ôn Thái Câu* thì có! Cậu ta đã có khi nào dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi? Tôi mắc ói toàn tập, lập tức gọi Tiểu Hữu lại, nhét hai đồng vào cái túi vải treo dưới cổ con bé, "Mua chai rượu về đây cho ba."
(*Bất Câu có nghĩa là không câu nệ, Thái Câu nghĩa là quá câu nệ.)
Tiểu Thị đứng chắn trước cửa, cấm cẳn la lối: "Chị! Không được để ổng uống nữa!"
Con bé này đanh đá giống y xì Ôn Bất Câu. Đệt! Ai thèm nhung nhớ cái tên đĩ thõa kia chứ!
Hồi xưa, chị hai tôi là dân đi đầu kêu gào làm cách mạng, thế mà giờ lại gả cho một thằng mổ lợn làng bên. Vợ chồng mở một tiệm cơm trên trấn, nhà ba người cộng lại ngót ngét ba trăm cân. Ý chí Cách mạng cũng bị bao bọc trong thịt mỡ phấn son mất dạng, thay vào đó là vòng eo tròn ủng của chị. Những ngón tay trắng múp míp xỏ đầy nhẫn, cứ mỗi dịp lễ Tết gặp tôi là lại phải thò ra cốc vào đầu tôi mấy nhát rồi lên mặt: "Chả được cái tích sự gì! Đứa nào ra ngoài làm ăn nó cũng tiền dắt đầy túi ra đấy!"
Chị ấy trở thành người có tiếng nói nhất nhà.
Tôi vốn đã không ưa chị ấy, quay sang hỏi chị ba lão Hồ dạo này thế nào. Chị ba tôi thế mà lại đi gả cho anh trai của Hồ Kiều Kiều - Hồ Tam Dạng, chính là cái tên tham gia không quân thế chỗ tôi đó. Tôi nhớ tên đó sợ độ cao kia mà nhỉ? Trèo cây còn chả dám!
Chị ba mặt đỏ gay, cáu quát: "Mày còn dám nhắc đến chuyện đó nữa à!"
Bị thúc giục suốt vài năm, cuối cùng tôi cũng chịu để ba bà chị giới thiệu đối tượng cho. Còn Hồ Kiều Kiều ấy à? Hồ Kiều Kiều học xong trung cấp thì được điều đến trường tiểu học trên huyện rồi, nghe nói là gả cho một thầy giáo dạy mỹ thuật? Còn thấy đồn là nhìn hao hao Ôn Bất Câu.
Lúc tôi lên huyện mua sách thì tình cờ gặp được hai người họ trong tiệm. Hồ Kiều Kiều mập lên chút, mặc quần bò mông lèn chật cứng cả ra, nhiệt tình chào hỏi với tôi, "Đây là đồng hương của em, Phạm Chiếu... Đây là chồng tôi, Ôn Tiến Đạt."
Cái đệt, hao hao Ôn Bất Câu gì chứ! Cho dù tôi hận cậu ta đến mấy cũng không đến độ phỉ báng như vậy. Tôi vội mượn cớ đến giờ xe chạy để rời đi.
Cuối cùng, qua lời chị ba giới thiệu, tôi quen được với Phương Đình làm ở cục Văn hóa trên huyện. Theo lý mà nói thì tôi không xứng với người ta, nhưng có lẽ nể mặt anh rể ba nhà tôi có bản lĩnh, nên vì lễ phép, nàng vẫn đồng ý chịu gặp mặt tôi một lần.
Nàng không tệ, tướng mạo không bắt mắt cơ mà nhìn lâu thì cũng thấy có thiện cảm. Da trắng hồng, đôi mắt một mí cười lên cong cong trông cũng khá dễ thương.
"Nghe bảo hồi trước anh đổ bệnh hả?" Chúng tôi đi dạo trong huyện, vừa ngồi xuống uống nước giải khát, nàng đã vén tóc ra sau tai hỏi tôi như vậy.
"Không! Đâu có! Hiểu lầm thôi!" Tôi kích động bật dậy, bất cẩn đá phải chai coca.
"Ui chao, anh từ từ đã nào." Nàng bật cười ha hả, "Tôi chỉ hỏi thế thôi, anh kích động như thế trái lại có vẻ giấu đầu hở đuôi đó nha!"
Tôi ngại ngùng gãi đầu, "Tình huống hơi phức tạp, không biết cô có tin vào mấy thứ ma quỷ không, nghe bảo hồi đó tôi bị chó nhập xác."
Nàng có vẻ có hứng, nghiêng người về phía trước, ngậm ống hút, "Tôi chỉ nghe nói bị người đã khuất trong nhà nhập xác thôi... Lần đầu nghe chuyện bị chó nhập xác đấy, anh kể đi!"
Mắt nàng cong cong lấp lánh, trên sống mũi nhỏ nhắn có mấy đốm tàn nhang, môi tô một lớp son nhàn nhạt.
Chẳng biết sao lòng tôi bỗng nhộn nhạo, hễ kích động là tôi lại vô cùng lắm lời, thêm mắm dặm muối, ba hoa chích chòe tán gẫu với nàng.
Về nhà vừa đúng lúc thư Ôn Bất Câu gửi được đưa tới, tôi chưa xem đã gọi giật bưu tá lại "Gượm đã!", đoạn, xé tờ lịch xuống viết mấy chữ rồi bảo anh ta gửi lại đúng địa chỉ gốc.
- Tiểu Hữu, Tiểu Thị đều rất khỏe, tôi sắp kết hôn rồi, về sau đừng gửi đồ tới nữa.
"Cậu không có phong thư, không có tem, gửi sao được?"
Tôi nhét cho anh ta cả bao thuốc Hồng Mai, "Phiên phiến thôi ông anh!"
Vừa thay ca, tôi đã bắt xe lên huyện tìm Phương Đình ngay, đứng trước cổng cục Văn hóa đợi nàng tan tầm.
Thấy nàng ra, tôi bèn tự giác đón lấy túi xách, "Muốn ăn gì?"
Tình cờ có đồng nghiệp đi ngang qua, "Úi Phương Đình, nhanh thế!"
"Bậy nào, người ta là bạn học."
Phương Đình không hổ là phụ nữ thời đại mới, chẳng hề ngại ngùng, khoác tay tôi, "Bạn trai đấy, không được à?"
Tôi rất thích sức sống ấy của nàng. Đã lâu rồi tôi chưa thấy tràn đầy hứng khởi như vậy, gặp được hơi ấm khiến tôi kìm lòng không đặng muốn tiếp cận.
Đến tối, tiễn nàng về xong, tôi lại bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về nhà. Ngâm nga hát, bước tới cửa nhà thì hơi ấm của tôi thình lình bốc hơi bằng sạch.
Ôn Bất Câu ở đây.
Cậu ta ngồi xổm ở góc tường ôm Tiểu Hữu và Tiểu Thị. Hai đứa nuôi báo cô kia thì ríu rít cọ tới cọ lui trong lòng cậu ta. Túi quẳng bên cạnh.
Nhìn thấy tôi, cậu ta đứng dậy, gọi "Phạm Chiếu".
Mấy năm qua đi, cậu ta vẫn chẳng thay đổi gì cả, thậm chí còn trắng hơn trước. Trên người mặc áo sơ mi trắng quần bò, đi đôi giày thể thao trông có vẻ hết sức đắt đỏ.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, rút chìa khóa mở cổng chính, đi qua sân, lại mở cửa trong ra, treo chìa khóa lên tường, rồi ngồi lên ghế mây dưới hiên nhà. "Phạm Tiểu Hữu, Phạm Tiểu Thị, về ổ của mấy đứa đi."
"Ba ơi~" Tụi nó cắn ống quần tôi ra chiều làm nũng.
"Đừng để ba nói đến lần thứ hai." Tôi châm thuốc, giọng nghiêm khắc.
Tụi nó đi một bước lại ngoảnh đầu ba lượt.
Ôn Bất Câu đứng ở cửa. Cậu ta đem theo khẩn cầu ai oán ngập trời cùng với nỗi băn khoăn không bỏ được sĩ diện xuống và chút kênh kiệu còn sót lại chẳng đáng là bao, tới căn nhà mái bằng bên bến phà của tôi.
Tôi ngồi hút thuốc, chẳng buồn liếc cậu ta lấy một cái.
"Phạm Chiếu." Giọng của cậu ta rối bời.
Tôi vẫn không đáp, chăm chú nhắm mắt hút thuốc, trân trọng tựa như điếu cuối cùng trong đời này, cũng lại thành kính tựa dâng hương.
Cậu ta bước lại gần hơn chút, "Phạm Chiếu...", giọng điệu lần này cũng trầm thấp mong manh hơn.
Tôi nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu nổi cậu ta tới đây làm gì? Giữa chúng tôi còn có liên hệ gì đáng giá để cậu ta ngàn dặm xa xôi tìm tới đây sao?
Một vĩ nhân đã từng nói: "Nếu như trong bộ râu của tôi xuất hiện một cọng râu có thể hiểu được suy nghĩ của tôi, tôi sẽ không chút do dự mà giựt phứt nó đi."
Còn tôi lúc đó lại nghĩ rằng, "Nếu như trong đám lông mu của tôi có một sợi nào còn muốn ** cậu ta, tôi sẽ không chút do dự mà nhổ cỏ tận gốc."
Ôn Bất Câu, cậu cút được bao xa thì cút đi cho khuất mắt ông.
Mắt cậu ta đỏ hoe cả lên: "Anh..."
"Tôi làm sao? Thấy khó nghe hả? Xin lỗi chứ cậu là ai thế? Ông đây chẳng phải với ai cũng lời ngon tiếng ngọt. Cậu rỗi hơi chạy tới tận nhà tôi còn mong tôi vẫy đuôi liếm mặt cậu như chó nữa à?"
"Em..."
"Cậu làm sao? Cậu là cái đếch gì chứ Ôn Bất Câu? Nhìn thấy cậu, tôi quả thực hận đến độ... hận đến độ... hận đến độ..."
Có những lời từ lâu tôi đã thét gào đến ngàn vạn lần trong đầu, vậy nhưng khi nhìn thấy mặt cậu ta thì lại chẳng thốt nên lời.
Tôi hận chính mình.
Cậu ta rơm rớm nước mắt, "Phạm Chiếu..."
Lòng tôi cũng suy sụp lắm. Khuôn mặt cậu ta dưới ánh đèn sợi tóc vàng vọt trông vẫn hớp hồn như xưa. Tròng mắt đen lay láy, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi môi hình lá phong ấy, như thể cái bừa lật hết đống ký ức tôi vất vả lắm mới quên được lên, rồi nghiền đến nát vụn...
Tôi càng chẳng muốn thừa nhận, cậu ta vẫn có sức hút chí mạng với tôi. Trông thấy cậu ta, đến người cùng mình ăn tối hôm nay họ gì tôi cũng quên khuấy đi mất.
Nhận thức được sự thật này khiến tôi càng muốn phát điên: "Rốt cuộc cậu còn tới làm cái gì nữa! Ôn Bất Câu! Cậu còn định dây dưa đến khi nào?"
Cậu ta đột nhiên cao giọng, "Anh không được kết hôn!"
Tôi ngớ người, buột miệng thốt ra một câu mà giờ ngẫm lại thấy ngu hết chỗ nói, "Dựa vào đâu?"
Cậu ta tới kéo tôi lại, "Anh đừng kết hôn..."
Rồi lại dứt khoát ôm lấy cổ tôi, kéo tay tôi vòng qua hông cậu ta, "Anh không được kết hôn... Em chịu không nổi."
Tuy rằng Phạm Chiếu tôi chẳng phải thần đồng gì cho cam, nhưng chí ít về khoản đầu óc, cũng có thể khiên cưỡng được coi là thông minh. Ấy thế mà hễ cứ dính vào Ôn Bất Câu là lại hâm hâm dở dở. Tôi đứng ngây ra đó, chả biết phải phản bác thế nào.
Nhiều năm sau, tôi mới nhận thức được, lỗi không ở Phạm Chiếu tôi ngu dốt! Mà tại vì Ôn Bất Câu quá lươn lẹo!
Lúc đó, đáng lẽ tôi phải lập tức đẩy cậu ta ra, quát: "Cậu có chịu nổi hay không liên quan đếch gì đến tôi!" hoặc là đấm một phát vào ngay giữa khuôn mặt đẹp mã của cậu ta, "Bị khùng hả mạy!"
Đáng tiếc là, chiêu này phải rất lâu về sau tôi mới hậm hực mà nghĩ ra được. Mỗi lần tôi xoắn cổ tay thở ngắn than dài, lại nhận được ánh mắt dửng dưng khinh bỉ của Ôn Bất Câu.
Phạm Chiếu hồi đó còn trẻ dại, chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị Ôn Bất Câu trấn áp đầu lưỡi.
"Tha thứ cho em đi... Em phải làm thế nào anh mới chịu tha thứ cho em?"
Tôi hất cậu ta ra, bước sang một bên, cố làm bộ hờ hững, nói: "Muốn tôi tha thứ cho cậu... Được thôi."
Mắt cậu ta sáng rực, cắn câu dễ dàng như một con cá trích lưng xanh.
Tôi quay đầu lại, cười khẩy: "Quỳ xuống để tôi ** một nháy, hai ta coi như huề."
Cậu ta trợn mắt lên, chẳng biết là căm phẫn hay nhục nhã, đến tóc tai cũng run rẩy. Tôi cười thầm trong lòng, xem như chuộc lại được một bàn.
"Anh..."
Cậu ta cân nhắc hồi lâu, rồi khẩn cầu: "Vào trong nhà được không?"
Tôi kinh ngạc trước sự thừa nhận của cậu ta. Được đó, mấy năm nay tiến bộ lớn ra phết. Nhưng ngần đó vẫn chưa đủ để khiến tôi mềm lòng. Tôi ngồi lại ghế mây, cắn đầu thuốc, kéo khóa quần xuống, "Không được."
Thấy bước chân trù trừ chật vật của cậu ta, tôi lạnh nhạt nói: "Quỳ xuống bò qua đây liếm."
Cậu ta cắn môi, lúc nhìn qua đây lần nữa, trong mắt chỉ còn căm phẫn, nước mắt đã bay hơi... Cậu ta ném túi đi, quỳ cái phịch xuống rồi bò bằng cả tay chân lại chỗ tôi. Trong lúc đó, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng bất khuất.
Tôi nói: "Không cần phải nhìn tôi như thế. Giờ phủi đít bỏ đi còn kịp đấy."
Không biết lời của tôi lại đụng chạm vào chỗ nào của cậu ta, cậu ta hằn học vạch cạp quần của tôi xuống, móc thứ bên trong ra, ngậm vào trong miệng, lưỡi lại vẫn bất động trốn ở hàm dưới.
Cái đệt, bảo đao đã lâu không tuốt vỏ, gặp được thứ ấm nóng liền nảy lên.
"Liếm đi chứ!"
Cậu ta quỳ giữa hai chân tôi, vụng về liếm mút. Tôi ngồi thẳng cửa ra vào, hai cánh cửa gỗ mở toang hoác, chỉ cần có người đi ngang qua, chẳng cần ló đầu vào nhìn cũng có thể thấy chúng tôi đang làm gì.
Tôi cương rồi. Chó má, tôi thế mà cương rồi.
"Cởi quần ra."
Cậu ta quẹt miệng, né tránh ánh mắt, lại lần nữa khẩn cầu: "Ở đây sao? Vào trong nhà được không?"
Ánh trăng vằng vặc, gió xuân len lỏi vào màn đêm.
Tôi nhìn nhánh cỏ đuôi chó đong đưa trên tường sân, đầu lắc lư theo cơn gió, ngẫm một chốc cuối cùng vẫn nói: "Không được."
Cậu ta nhìn khắp tứ phía, cuối cùng bước tới đống rơm ở góc đông nam, tháo thắt lưng da bê dẻo dai ra, cởi quần bò, rồi giật phăng áo sơ mi xuống. Sau rốt, người không một mảnh vải che thân, quỳ trên đống rơm rạ nằm ngoài phạm vi ánh sáng rọi tới.
Tôi rít hơi thuốc cuối cùng rồi rảo bước qua đó. Đầu lọc còn không nỡ vứt đi, cầm trong tay đùa nghịch. Nó vẫn còn giá trị.
Tỷ lệ vóc dáng của Ôn Bất Câu rất đẹp, thon thả, mông cong. Bảo to thì cũng chẳng phải to lắm, được cái tròn. Tròn thế nào cơ? Tôi túm cái bẹp hai tay mình lên đó, tựa như quả địa cầu bổ làm đôi nửa. Bắc cực nằm trong lòng bàn tay tôi, Nam cực cũng nằm trong lòng bàn tay tôi, tôi thỏa mãn như thể nắm được cả thế giới trong tay.
Tôi căm phẫn trước sự lơ đễnh của mình, càng oán hận sự phục tùng của cậu ta. Tôi dí đầu lọc lên mông Ôn Bất Câu.
"...Ư ưm.."
Chỗ thịt bốc khói thoắt cái hóa đỏ sẫm rồi đen sì. Cậu ta thấp giọng nỉ non. Tôi tin rằng rất nhanh thôi, chỗ đó sẽ sùi lên, lở loét rồi đóng vảy, hóa thành một dấu ấn vĩnh cửu chẳng thể nào xóa đi, tựa như hố vẫn thạch nằm trên Địa cầu.
Cậu ta nước mắt lưng tròng, răng cắn chặt môi, chẳng rên la tiếng nào, chỉ phát ra âm thanh nghẹn ngào nức nở.
Tôi quỳ xuống trước mặt cậu ta, cố ý hỏi: "Quỳ ở đây là có ý gì?"
Vừa bị phỏng xong, cậu ta như thể bị rút mất một nửa linh hồn. Nhưng cậu ta chính là thứ linh vật được tạo nên từ tự tôn và kênh kiệu, thiếu mất một nửa cũng chẳng còn ra người ngợm nữa, tâm trí lưu lạc tứ tán.
"Em động dục rồi."
Lời này rất quen tai.
"Là cái giống gì mà còn động dục được nữa?"
"Em... em là chó cái của anh."