Chuyển ngữ: Trần
Tôi ngồi thẳng người, nói: "Ông đã muốn nghe, thì nhất định phải nghe tôi kể cho bằng hết. Tình tiết câu chuyện hợp thành từ ngọn nguồn khởi điểm, mâu thuẫn cao trào, tiền căn hậu quả đến hồi kết, thiếu một đoạn thôi sẽ thành bắt cóc bỏ đĩa, dã tràng xe cát..."
Lãnh đạo bộ đội mất kiên nhẫn xua tay, "Được rồi được rồi, Đảng chỉ dẫn chúng ta phải xử lý một cách bao dung, cho cậu thêm ít thời gian nữa đấy."
...
Qua mấy hôm, "Đứt Tai" chủ động xách thịt và xương tới tìm tôi.
Lần gặp mặt này, tôi giật mình nhận ra nó thay đổi rất nhiều. Bộ lông vốn hói lởm chởm giờ bóng bẩy nhẵn nhụi, qua một mùa xuân sống tốt, cơ thể đã vạm vỡ hơn nhiều, cái tai bị đứt trông cũng oai phong lẫm liệt, có cá tính riêng, nom như một nghệ sĩ chú trọng rèn luyện sức khỏe.
Mùa động dục qua đi, đám chó đực chúng tôi cuối cùng cũng có thể tử tế ngồi xuống ăn thịt tán gẫu với nhau một cách hòa bình. Đầu tiên, nó bày tỏ hối lỗi về chuyện lúc trước, hy vọng được dịp gặp chị dâu để xin lỗi trực tiếp, tôi xua móng tỏ ý không cần, đàn ông nói chuyện, đàn bà chõ mõm vào làm chi.
Nó cười ha hả, ấm ức nói: Ngẫm hồi đầu, em cũng có thua anh bao nhiêu đâu.
Lời này vô cùng khó nghe, tôi gặm xương rôm rốp rồi mài nhẵn vào đá, chuẩn bị đem về làm đồ chơi cho con. "Thôi phiến đi, kém xa đằng khác ấy chứ. Mày muốn nói gì thì toẹt thẳng ra, lát nữa tan làm tao còn có việc đấy."
Lúc này, nó mới dựng thẳng tai lên, ra vẻ thần bí, tỏ rõ ý đồ của mình:
"Gần đây chó trong làng cứ liên tục mất tích anh ạ, cả bọn đang hoảng lắm."
"Rượu Bé ở đầu bắc, Phó Thuyên ở đầu làng, còn cả Khuyển Vệ Quốc nhà trưởng làng nữa... đều mất dạo gần đây."
Tôi không rõ tình hình của những con chó khác trong làng lắm, nhưng nghe nó nói vậy, cũng thầm cân nhắc có nên nói chuyện của mình cho nó biết hay không, khéo khi lại có dây mơ rễ má gì trong ấy. Vả lại, trông nó mày rậm khôi ngô, khúc mắc đã được giải quyết thì hẳn cũng là đồng bọn đáng để tin tưởng.
Tôi vừa định kể lại đầu đuôi ngọn ngành, cửa chợt bật ra đánh rầm một tiếng, Tiểu Ôn mồ hôi mướt mải xồng xộc chạy vào. "Phạm, Phạm Chiếu! Tiểu Tể mất tích rồi!"
Gì cơ?
Tôi tức khắc liên tưởng tới lời hồi nãy của Đứt Tai, bỗng chốc điếng người, nhưng thấy Ôn Bất Câu đã gần như sa vào cuồng loạn, chỉ đành an ủi em: "Có khi là Tiểu Tể ham chơi thôi, chúng ta ra ngoài tìm."
"Mấy đứa khác đâu?"
"Em giấu tụi nó vào trong miếu rồi."
"Được, làm tốt lắm."
Đứt Tai chủ động nhập cuộc, tụi tôi chia làm ba hướng chạy khắp làng tìm kiếm.
Người tìm mục tiêu bằng trí nhớ, chó tìm phương hướng bằng mùi hương. Mùi hương, mùi hương! Mùi của Tiểu Tể rất giống với chị ba tôi, thoang thoảng hương thơm của hoa dành dành với bột xà phòng, lẫn với mùi sữa ấm áp... Trời nhá nhem tối, nhà nhà đều xộc ra mùi cơm nước ngào ngạt làm nhiễu khứu giác của chúng tôi... Mùi của Tiểu Tể ngắt quãng khi gần khi xa...
Một thứ dự cảm không lành cứ luôn bao trùm khắp làng.
Ôn Bất Câu chạy thục mạng hồi lâu, đã sớm sức cùng lực kiệt, lại thêm vào hoảng loạn tự trách, hoàn toàn là liều mạng cố chạy tiếp. Lúc chúng tôi không hẹn mà cùng gặp nhau ở trước cửa nhà Vương Răng To, em đã thở không ra hơi.
"Ôn Bất Câu! Em đừng vào vội."
Nhưng em ấy là loại sẽ nghe lời tôi sao? Em cắm đầu cắm cổ tính tông cửa, bị tôi giơ móng hất ngã ngửa về sau, "Đứt Tai! Giữ em ấy lại!"
"Anh dám!"
"Em xem anh dám hay không!"
Đứt Tai có vẻ cũng đã sớm thấy điềm, lập tức ấn chặt Ôn Bất Câu lại.
Tôi nhảy lên bờ rào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt trượt chân rơi xuống.
Tiểu Tể đáng yêu của tôi bị vứt ở một góc sân không còn một hơi thở. Bốn móng lông vàng nhỏ nhắn của con bé chổng ngược lên trời, chỉ có lúc bị tôi ủn bụng, con bé mới làm động tác ấy. Hiện giờ đủ mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng, nó đã chết rồi...
Sự thực tàn khốc này khiến dạ dày tôi đảo lộn, suýt nữa ói mửa.
Vương Răng To ở trần đang đào một cái hố đất bên cạnh, tấm lưng trơ hết cả xương ra khiến người ta buồn nôn, kinh khủng nhất là... bên hông quần của nó lòi ra một cái đuôi chó màu vàng.
Ôn Bất Câu ở ngoài cửa điên cuồng sủa: "Thả tôi ra!"
Tôi không dám để em nhìn thấy cảnh tượng này, nghe thấy tiếng ho hắng trong buồng vọng ra, tôi vội vàng nhảy xuống, quắp Ôn Bất Câu lên, chạy trở về.
Ôn Bất Câu phát điên giãy giụa, em đã cảm nhận được hơi thở của Tiểu Tể biến mất trước cả tôi... Con đau mẹ xót. "Giờ anh không thả tôi xuống, tôi sẽ hận anh cả đời.", "Tôi *** cả lò nhà anh Phạm Chiếu!", "Anh dám đi một bước nữa thử xem!"
Đến khi tôi chạy tới con đê, em đã hoàn toàn mất trí, "Tôi cầu xin anh đấy Phạm Chiếu, để tôi nhìn một lần thôi... Tôi bằng lòng làm chó cái mãi mãi... Anh thịt tôi, cắn tôi, ** tôi đều được... Để tôi nhìn một lần thôi... Cầu xin anh đấy..."
Nước mắt của em lăn ra từ đôi mắt tròn to, rơi cái "tạch" xuống bùn đất, tạo thành một cái hố nhỏ. Bụi mịn bao bọc lấy khiến chúng chẳng thể thấm được vào trong đất. Từng giọt từng giọt, từng chuỗi từng chuỗi, tựa như vết máu của một kẻ bị thương nặng nhỏ xuống, thảm trạng trải khắp đường.
Tôi gắng vững lòng chạy về trong miếu, nhìn thấy ba cái đầu chen chúc thập thò ở bậc cửa mới yên lòng. Đặt Ôn Bất Câu trở về ổ, chớp mắt em đã cào ra mấy vệt máu, "Tôi hận anh!"
Tôi thà rằng em hận tôi. Như vậy cho dù hiện giờ tôi khó lòng an ủi, em cũng vẫn có thể sống tiếp.
Đối diện với đôi mắt căm phẫn sục sôi ấy, tôi gần như lạnh nhạt nói với em: "Trông kỹ mấy đứa còn lại, anh sẽ đi báo thù cho Tiểu Tể."
Tôi còn muốn quay đầu lại dặn dò đôi câu, cửa đã bị đóng sầm lại, tỏ ý đoạn tuyệt. Không còn cách nào khác, chỉ đành để sau vậy.
Trời vừa tối sập xuống, tôi và Đứt Tai đứng ở vũng cạn thẳng dưới ánh trăng hú dài. Mặt sông như thể nổi lên một lớp vảy cá, tỏa ra ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo. Trước khi đám chó khắp mấy làng xung quanh nghe được chạy tới, tôi lẳng lặng trông về mặt sông.
"Anh nghĩ gì thế?" Đứt Tai thông cảm, hỏi.
Tôi đang nghĩ gì đây? Có lẽ tôi đang nghĩ về con gái Tiểu Tể, hoặc là về Ôn Bất Câu và ba đứa còn lại. Quả đúng là muôn đời nước mắt chảy xuôi, nên vợ nên chồng quên công cha mẹ. Tôi kiểm điểm lại bản thân, mau chóng nhớ về mẹ, nhưng đáng sợ là tôi lại không nhớ rõ nổi mùi và tướng mạo của bà nữa... Chỉ nửa năm ngắn ngủi, thời gian thoi đưa đã đẩy thế giới của chó thấm thoắt trôi nhanh. Giờ tôi đã là một con chó đứng tuổi đường hoàng, người khỏe như vâm, hòn dái dưới thân lúc nào cũng sẵn sàng nạp đạn, có vợ (đúng, chính là Ôn Bất Câu đó, yêu em) có con...
Nhưng thời khắc hạnh phúc nhất lại cũng chính là thứ mong manh nhất. Tôi chẳng dám lơi là, thậm chí mỗi ngày đều phải lẩm nhẩm nhắc nhở mình là ai. Hễ chỉ cần sa chân vào một chút đều có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện đọa làm chó.
"Gâu gâu gâu!", "Hú~ Gâu gâu!"
Mấy chục con chó từ khắp bốn phương tám hướng tràn tới chân đê, to nhỏ bất đồng nhưng đều nhanh nhẹn dũng mãnh. Đây là những chiến sĩ chó mà tôi đã dày công tuyển chọn kỹ càng, thậm chí còn dung túng cho tụi nó trộm mất con heo ngay dưới mí mắt tôi. Để tránh bị trừng phạt, tôi tự nguyện gia nhập bọn chúng, cắn chết con heo. Chia thịt sau núi xong, tôi giã từ chuồng heo, giã từ Chu Đầu Đá, tự mình sa đọa, trở thành một con chó hoang đích thực.
Nhưng từ xưa tới nay, có được ắt phải có mất, những việc này đều là để đoạt về xác người.
Qua nhiều cuộc thăm viếng điều tra, tôi phát hiện Mụ Quỷ Già ấy thế mà lại có khả năng thông linh với chó. Xem ra mụ ta chẳng những có thể nói chuyện với người chết, còn có dây mơ rễ má nhì nhằng với chó.
Đứt Tai còn tiết lộ một vài tin tức mà thuộc hạ thu thập được: Mụ Quỷ Già từng có một đời chồng, là một tay thợ tông-đơ lê la khắp đầu đường xó chợ. Lão cứu một đứa bé bị rơi xuống nước rồi thì chết đuối.
Chết rồi ư? Thế thì liên quan gì tới chó?
Đứt Tai rũ lông, đè thấp giọng, "Con trai bà ta với chồng bà ta giống nhau y xì đúc."
"Tao tận mắt trông thấy Vương Răng To có một cái đuôi chó..."
"Có khi Vương Răng To vốn dĩ còn chẳng phải con trai bà ta!"
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chân tướng từng chút từng chút hé lộ, tựa như lá chuối bóc mở từng lớp. Bí ẩn chồng chất bí ẩn, tựa như tầng mây đen đang phủ lên khoảng không trên mặt sông Hoài. Loại trừ tất cả những điều không thể, đáp án duy nhất dù khó tin đến đâu cũng chính là chân tướng.
Những người bạn chó mất tích, Tiểu Tể đáng thương của tôi...
Mụ ta đang lợi dụng mạng của chó để kéo dài sinh mạng của chồng (cũng là con trai) của mụ ta.
Phương thức cụ thể thế nào không rõ, nhưng quá trình chỉ có thể càng khủng khiếp hơn cả tưởng tượng.
Gió rít trăng mờ, bầu trời làng chợ phiên bị bao trùm bởi màn đêm. Tiếng ve kêu dế rít lao xao vào lúc này đều bặt tiếng nghe chúng tôi nói.
"Các đồng chí! Phạm Chiếu tôi cả gan đêm hôm triệu tập các vị hảo hán tới đây, chịu cảnh xa lìa vợ con, cũng bởi có việc không thể đừng được! Đêm nay, ắt sẽ có một trận quyết chiến nổ ra, mà chúng ta, chính là những anh hùng chiến đấu! Mụ Quỷ Già ấy sát hại đồng bào ta, tàn sát con ta, nó mới chỉ được ba tháng tuổi..." Nói đến đây, mắt tôi rơm rớm ướt, các chiến sĩ chó cũng thôi rục rịch, chìm vào yên ắng. "Mối thù này là thù không đội trời chung! Nhưng đồng thời, chúng ta cũng không thể hữu dũng vô mưu như Lữ Bố thời Tam quốc. Phải nắm rõ cách biệt ưu thế giữa ta và địch, không chủ quan không bi lụy không hấp tấp không nóng nảy mới là mấu chốt để giành được thắng lợi. Đứt Tai!"
Đứt Tai nghe lệnh tiến lên một bước, giải thích tường tận tình huống tác chiến cho mọi người.
Mụ Quỷ Già am hiểu tiếng chó. Nhiều năm về trước, mụ ta lập lời thề máu với Vua Chó lúc bấy giờ, để Vua Chó hiến cho mụ ta một mạng chó, hồi sinh chồng mụ ta, đổi lại, mụ ta có thể thỏa nguyện biến thành người của Vua Chó. Từ đó cho đến rất nhiều năm sau này, mỗi năm giới chó lại hiến cho bà ta một mạng chó, bà ta sẽ thực hiện nguyện vọng biến một con chó thành người.
Nhưng kể từ năm ngoái, tuổi thọ của Vương Răng To bắt đầu tới hồi cạn kiệt, Mụ Quỷ Già sốt ruột chỉ đành không ngừng bơm thêm mạng chó cho lão để duy trì hơi tàn thoi thóp. Có hẳn một đám tay sai chó nôn nóng muốn làm người, bèn chạy khắp nơi giúp mụ ta tìm miếng mồi tiếp theo, để sớm ngày có được xác người. Cái đám không bằng lòng với giai cấp của mình trước nay không dễ đối phó.
Đây là đối địch với tự nhiên. Đối địch với tự nhiên, chính là đối địch với chúng ta. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không lý gì chúng ta lại lụi bại.
Trước khi xuất phát, chúng tôi hướng về phía ánh trăng lấp ló mờ ảo kia, hô vang khẩu hiệu của người bạn cách mạng Gorky của chúng tôi: Ấy là cánh chim báo bão ngang tàng! Hỡi bão táp, nổi lên đi, dữ dội nữa đi!
–
"Sau đó thì sao?" Lãnh đạo bộ đội đan tay vào nhau, thấy tôi nín thinh hồi lâu, không nhịn được hỏi.
"Sau đó, như ông biết đấy, Mụ Quỷ Già và Vương Răng To cùng nhảy xuống sông tự sát."
"Thật sao?" Ông ta vươn cổ ra truy hỏi, ánh nhìn hung hăng bức bách.
"Thật." Tôi nói vậy.
Nhưng sự thực có phải vậy không?
Đương nhiên không phải.