Ôi~ Bé Chó Cái Của Tôi - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 1: Ôn Bất Câu chủ động dâng cúc, Phạm Chiếu phẫn nộ cắn Vương Răng To




Chuyển ngữ: Trần

Ôn Bất Câu sáp lỗ hậu qua đây, vùi mặt vào đống rơm rạ. Tôi biết cậu ta định làm gì.

Độ này đất mới gieo mầm đậu phộng, hoa cải nở vàng ruộm khiến không khí cũng thoang thoảng mùi dầu thơm của trứng tráng, xen lẫn với mùi đất tanh tơi xốp nơi bờ ruộng.

Mùi khá tạp, nhưng mũi chó thì thính.

Trên người cậu ta đang lặng lẽ tỏa ra một thứ mùi kỳ dị, không chỉ riêng mình tôi ngửi thấy, mà cứ hễ chó hoang chó nhà nào mon men tới gần cũng đều ngửi thấy cả. Bọn chúng thè lưỡi ra lượn vòng vòng quanh cậu ta, nhè lúc cậu ta không phòng bị là liếm ngay vào gốc đuôi, bên mép toàn là nước dãi.

Đuôi Ôn Bất Câu run lên, quay đầu lại liền táp thẳng vào lưng tụi nó, trợn mắt nhe răng, phát ra tiếng rít gào từ cơ thể của con chó săn thỏ mà cậu ta đang nhập xác, "Mẹ kiếp, chúng mày thử đụng vào tao coi!" Thế nhưng, thực chất con người thì vẫn chỉ nghe thấy cậu ta sủa "gâu gâu gâu" mà thôi.

Trong đám chó hoang có một con tên là Đứt Tai, là giống lai với chó Sơn Đông, dáng dấp cao to, trên người rặt những vảy nhọt xấu xí. Tai bị cắn đứt một nửa lúc giành thịt ăn.

Nó suốt ngày mặt dày bám theo sau Ôn Bất Câu, nhè được lúc nào là lại liếm, bị sủa cho thì quay đầu lui mấy bước, thấy cậu ta hất đuôi đi là lại ton tót theo sau.

Ôn Bất Câu phiền hết chịu nổi, chỉ đành tới cầu cứu tôi.

Tôi là con chó gác chuồng heo của đại đội, là chó công vụ ăn cơm nhà nước. Hơn nữa còn là một con chó đáng thương, cũng giống cậu ta, cùng lúc bị cướp đi xác người, bẽ hết cả mặt, mất hết cả thể diện. Cùng phận lưu lạc đến bước đường làm chó, tôi đương nhiên sinh lòng đồng cảm với cậu ta.

Tôi nói, "Tiểu Câu này..."

Cậu ta nói, "Đừng có gọi như thế, nghe như gọi con heo ấy!"

Tôi liếm vuốt, "Thế, Bất Câu này..."

Cậu ta nói, "Đừng có gọi như thế, nghe như liệt dương* ấy! Tuy rằng hiện giờ ông đây nhập vào xác chó cái, không có cu, nhưng vẫn một trái tim nam nhi đoan chính."

(*Bất Câu có nghĩa là không câu nệ, so đo, nhưng phát âm gần giống "bất cử", nghĩa là liệt dương.)

Tôi nói, "Cậu lắm chuyện quá đấy, thế Tiểu Ôn là hết vấn đề rồi chứ gì?"

Cậu ta mở miệng ra định xỉ vả tôi, tôi cũng chuẩn bị giơ hai móng trước lên bịt tai lại, chẳng ngờ cậu ta đột nhiên nghẹn lời... Rồi nức nở, cổ họng phát ra tiếng nước ấm sủi bọt ùng ục ùng ục, tôi vừa định cất tiếng hỏi, "Làm sao thế?", đúng lúc này, một cơn gió lùa từ cửa trước qua cửa sau, là... là mùi hoa hạnh. Sắc xuân ngập tràn, ấm áp rạng ngời. Ánh nắng sưởi ấm không khí, hiu hiu thổi vào trong buồng. Trong cái mùi này xen lẫn một xíu xiu mùi dâm, khiến dái chó của tôi lòi cả ra ngoài.

Lúc này trong buồng chẳng có ai.

Chỉ có tôi đang nằm trên ghế gỗ lê khắc hoa bên chiếc bàn vuông chằn chặn, Tiểu Ôn thì bò rạp ở bậc cửa sưởi nắng.

Chúng tôi chẳng hẹn mà cùng bước xuống đất, như thể bị triệu tập. Tôi bị đuôi của cậu ta kéo tới bên đống rơm rạ nằm góc sân. Chỗ đó được nắng sưởi vào càng thêm ấm áp! Đống rơm rạ vàng ươm đó, ngày thường cộng sự Chu Đầu Đá cùng gác chuồng heo với tôi chỉ nỡ lấy một dúm nhỏ làm mồi dẫn, chà ra được tí lửa cái là ném vào dưới đáy lò. Ai nỡ dùng nhiều đâu cơ chứ, đó là báu vật của chuồng heo đấy!

Tiểu Ôn nhổng đuôi lên, lỗ hậu hướng về phía tôi, vùi mặt vào trong đống rơm rạ quý giá. Tôi có cảm giác lỗ hậu ấy như chẳng phải lỗ hậu nữa, mà là một khúc xương, như có ai đó dắt mũi ông đây đi, tổ sư sao lại thơm thế chứ lị?

Dái chó của ông đây đã lòi hết từ bụng ra rồi, cơ mà chó quân tử không làm khó chó khác. Tôi như thể cấp trên dẫn thư ký về gói bánh chẻo, hòn dái đã cứng như tấm thép rồi vẫn phải tỏ ra bình dị gần gũi, dò hỏi: "Tiểu Ôn? Chúng ta thế này không bị coi là tư tưởng nhận thức có vấn đề chứ?"

Là một con chó cái, Tiểu Ôn nom cũng khá là thanh tú ưa nhìn. Cậu ta nói: "Ông đây động dục rồi, nhanh nhanh lên. Bị chó ** còn chẳng bằng để anh **. Chí ít anh cũng là người đội lốt chó, không tính là loạn luân với súc vật."

Tôi sáp tới liếm chiếc mõm chó lèm bèm của cậu ta, "Thế sau này chúng mình trở lại xác người rồi, sẽ không thế này nữa hả?"

Tiểu Ôn cũng liếm lại, hừ lạnh cười khẩy. Vẻ mặt đó khiến tôi nhớ đến bộ dạng trong lốt người của cậu ta, từ sáng tới tối lúc nào cũng cái vẻ khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống ấy.

"Có thì đã làm sao? Mặt mũi của chúng ta chẳng phải đã bị hai con súc vật kia làm mất sạch rồi sao?"

Kể cũng đúng, cướp xác người của hai đứa chúng tôi là Chu Tướng Quân (chó tôi) và Ba Gạo (chó Ôn). Bộ dạng trần truồng trèo lên cây hồng đầu làng "bày trò phản động" đã lan truyền tới tận trên huyện rồi.

Chúng tôi đứng dưới gốc cây đưa mắt nhìn nhau. Cậu ta sủa "gâu gâu" định đâm đầu vào gốc cây to vật. Tôi vội phi chân chó thon dài của mình qua, cản cậu ta lại.

"Ôn Bất Câu ơi Ôn Bất Câu! Đất có gấu thì gấu lại mọc, ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày đòi về được lốt người chứ. Cậu mà cứ chết đi như thế, chẳng phải đời này mặc cho con súc vật ấy chà đạp hủy hoại hay sao?"

Cậu ta oăng oẳng la lối: "Tôi không sống nữa! Anh thì đâu có sao! ** đàn ông nom sĩ diện còn to, chứ đứa bị đè xuống dưới ** đến rên ư ử là tôi đây này!"

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn, quả thực là thế. Ba Gạo (Ôn) ngồi trong lòng Chu Tướng Quân (Tôi), eo thon bị túm lấy, mông vểnh lên như trái đào, khe đào còn đang nhả nuốt dương v*t. Hầy, độ dài độ cứng ấy đã từng là niềm kiêu hãnh của tôi, mặc dù chiếc dái chó hiện giờ cũng không đến nỗi nào, nhưng hiển nhiên là sức bền đã giảm sút rõ rệt.

Hai đứa tôi ngồi trên chạc cành to chắc nhất. Chỗ đó thường có bọn trẻ con trèo lên chơi, bị mài đến nhẵn thín cả ra rồi. Lúc này bị dịch ruột của cậu ta tưới lên, dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh tựa mặt sông.

Tôi an ủi Ôn Bất Câu: "Thôi bỏ đi, hai con súc vật ấy vừa có được xác người, lại còn trúng ngay kỳ động dục, hẳn là muốn thử hết một lượt những thứ trước kia chưa thử rồi."

Thực ra trong lòng tôi lại nghĩ, hồi trước cứ hậm họe với Ôn Bất Câu, sao lại chẳng phát hiện ra cậu ta trông ngon nghẻ thế. Đã vậy cởi đồ ra rồi còn ngon nghẻ hơn. Eo nhỏ đít bự, da còn trắng, chả thua kém Hồ Kiều Kiều bên hợp tác xã cung ứng miếng nào.

Tụi nó mặc sức xõa trên cây, dân làng bên dưới thì bận đến đầu tắt mặt tối. Trưởng làng lùa đàn bà dắt con trẻ về nhà, lũ con nít không chịu. Loa làng phát thông báo cắt điện nước cũng chẳng lọt tai nữa. Ai nỡ bỏ qua sự kiện trọng đại đủ tầm lên sóng truyền hình điện ảnh quốc gia thế này cơ chứ!

"Không chịu đâu!" "Con không về." "Á á á á á á á á!" Nhất thời, tiếng đánh mắng trẻ con, tiếng con nít la khóc khiến đầu làng chẳng khác gì cái rạp xiếc.

Một đám đực rựa xắn tay áo ngồi chổm hổm trên gò đất dưới gốc cây, đưa thuốc cho nhau, vừa xem vừa cười nhe ra cả hàm răng vàng khè.

Theo tư liệu lịch sử ghi chép lại, nhà triết học Lão Tử suy tư ham học, kiến thức uyên bác. Trong quá trình thầy của ông ta là Thương Dung giảng dạy kiến thức, Lão Tử thường xuyên truy tìm gốc rễ, khao khát tiếp cận tri thức. Để tìm câu trả lời cho những thắc mắc của mình, ông thường xuyên ngẩng đầu ngắm nhìn trời, trăng, sao, ngẫm nghĩ bầu trời trên kia là thứ gì, đến độ mất ăn mất ngủ.

Nhưng cái đám não rỗng dái đầy này giờ đang ra sức ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên chẳng phải vì vọng trông vũ trụ gì sất. Tụi nó lấy ông đây ra làm món thuốc lào nhá chơi sau lúc cơm no rửng mỡ đấy chứ! Không về ôm mụ vợ xấu xí ở nhà mà nhún sập đi, chạy tới đây tham quan học hỏi màn biểu diễn trực tiếp của "tôi" và "Ôn Bất Câu".

Cũng chẳng trách Ôn Bất Câu muốn chết. Cậu ta rên đến độ hiện trường không phân người thú, hễ giống đực là cương hết cả lượt. Phải nói, Ba Gạo với Chu Tướng Quân này cũng thuộc dạng rường cột anh tài trong giới chó, mới thế mà đã biết học nói tiếng người rồi. "A a a ư ư áu áu anh ơi, ** chết em đi!", "Chó cái đĩ đượi, này thì dâm này, này thì dâm này!"...

Lời lẽ tục tĩu đến độ chẳng đành lòng nghe. Trước giờ tôi tuy phong lưu nhưng nhã nhặn, cả đời nào đã từng nói những lời thô bỉ như thế. Tuy rằng cũng thể hiện một mặt nam tính đấy, nhưng có phần quá đà rồi.

Trong đám này, cười hả hê nhất chẳng ai khác ngoài tên "Vương Răng To" vô công rồi nghề. Đầu tóc nó rối như cái tổ quạ, xắn tay áo khoác nhàu nhĩ đen bóng lên, cười đến độ nhìn thấy cả quả chuông trong cuống họng.

Hay lắm "Vương Răng To"! Hồi trước, lúc Ôn Bất Câu chưa tới, mày như con bọ chét, suốt ngày quấy rầy tao với Hồ Kiều Kiều. Sau này Hồ Kiều Kiều phải lòng Ôn Bất Câu, ngày nào mày cũng tới lân la thấy sang bắt quàng làm họ với tao, đòi cùng tao làm đồng loại thất tình... Tuy rằng tao coi khinh mày, nhưng đi chợ phiên mua nước ngọt cũng cho mày một chai, có gì hay có gì tốt cũng đâu quên san sẻ với mày? Thế mà giờ mày ngồi bỏ đá xuống giếng thế đấy à, còn nói gì mà "nhìn ra quan hệ của hai đứa nó không tầm thường lâu rồi, ai ngờ to gan lớn mật cỡ này!"

Tôi dùng móng trước vỗ vỗ lên người Ôn Bất Câu, nói: "Yên đấy, đừng quậy nhé, tôi đi cắn thằng súc vật này cái đã."

Mắt chó của Ôn Bất Câu long lanh, nước mắt rớt xuống đầu mũi nhỏ đen đen, khiến người ta xót xa, nói: "Đi đi, cắn chết tụi nó đi!"

Ông đây mài móng trên nền xỉ than đến sáng quắc, sủa một tiếng, lao tới cắn xé đám đàn ông đang hóng hớt kia: "Bố cắn nát đít tụi bay!!!"

Tuy rằng tụi nó không hiểu được lời tôi nói, nhưng mà bị móng vuốt sắc bén của tôi dọa sợ chạy tứ tán, vừa chạy vừa la toáng lên: "Chu Đầu Đá! Chó nhà mày điên rồi! Mau đánh chết con chó điên này đi!"

Chu Đầu Đá xách quần chạy ra khỏi chuồng xí, quát: "Tướng Quân! Về đây!"

Vốn dĩ ông đây chẳng định nghe nó đâu, chẳng qua thấy nó đối tốt với nhà tôi, kể ra cũng hiền lành, mới hậm hực nể mặt nó, thở phì phò chạy ra chỗ khác.

Trưởng làng vác cái loa đứng dưới gốc cây, gào lên: "Tụi bây xuống đây mau! Tụi bây làm thế là phạm tội thông dâm, tội lưu manh, mặt dày trơ tráo! Vương Răng To, Hồ Tam Dạng! Đi lên kéo chúng nó xuống đây!"

"Trưởng làng, biết kéo thế nào giờ?" Hồ Tam Dạng là anh trai của Hồ Kiều Kiều, ỷ có dượng làm ở cục phân phối lương thực trên huyện, không dưng lòi ra cả đống tật xấu của đám người thành thị. "Người ta còn đang dính lấy nhau kia mà."

Tiếng "pạch pạch pạch pạch" trên cây vẫn không ngớt, người dưới cây vẫn vây lại thảo luận.

"Hể? Trời mưa à?"

"Đâu có..."

"Há há há há há há!" "Tôi" và "Ôn Bất Câu" ở trên cây cười nghiêng cười ngả. Dịch ruột của cậu ta thấm ướt chạc cây rồi thì chảy xuống chứ đâu.

"Đệt con mẹ mày! Phạm Chiếu!" Người dưới cây nổi khùng, chửi bới ỏm tỏi, bò hết cả lên cây. Mỗi người tóm một chân, tách hai người vẫn còn đang dính lấy nhau trên đó ra.

Phần tiếp theo tôi không muốn xem nữa, ủ rũ gục đầu theo Chu Đầu Đá về chuồng heo. Ôn Bất Câu hãy còn đi một bước ngoảnh ba lượt, tôi vòng ra sau ủn cậu ta: "Mau đi thôi, đừng nhìn nữa. Tụi mình không phải tụi nó, tụi nó không phải tụi mình."

Ôn Bất Câu giơ chân lên dụi mắt, "Tôi biết rồi. Đợi ông đây lấy lại được thân xác sẽ lột sống da hai con chó kia đem hầm ăn."