Ốc Mượn Hồn

Chương 34: Thật đáng thương




Trans: Z – Beta: Jung.

Tùng Viễn bị hai cái tát này của Ngụy Vũ Hoàn làm cho nổ đom đóm mắt, tâm kế, ý xấu gì cũng đều bị tát bay.

Đừng nói là đám sinh viên đang nhìn lén qua khe cửa, tất cả đều bị hai cái tát vang dội này của hắn làm cho đơ ra… Không phải Tùng Viễn bảo trước đây người đàn ông này theo đuổi mình sao? Nếu thế thì vẫn phải có chút niệm tình cũ, sao lại nặng tay như vậy?

Một lát sau, Tùng Viễn mới hoàn hồn, đỏ mắt rống lên với Ngụy Vũ Hoàn: “Cmm!”, một bộ tức quá hóa giận.

Ngụy Vũ Hoàn cười lạnh, chẳng cần biết cậu ta mắng cái gì, chỉ nói: “Về lời đồn ‘Tạ Tiểu Giang là MB’ tôi sẽ không truy cứu, nhưng tôi cho cậu biết, tôi muốn tra ngọn nguồn việc này, đừng ai có ý định xung đột với chúng tôi.”

Những lời này vừa nói ra thì biểu cảm trên mặt Tùng Viễn đã thay đổi, tuy rằng đã cố gắng dùng sự tức giận cùng khuất nhục che giấu, nhưng sự bối rối vì bị vạch trần này vẫn không qua nổi ánh mắt của Ngụy Vũ Hoàn.

Nhìn phản ứng của cậu ta, hắn liền biết mình đã đoán được tám chín phần mười, lại nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy không phục, muốn kiện cáo, gây sức ép thế nào thì cứ làm thế đi. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, khiến Tạ Tiểu Giang không vui chính là khiến Ngụy Vũ Hoàn tôi không vui, tôi sẽ lại khiến cậu càng đau đớn hơn.”

Tùng Viễn nghe mà run cả người, cắn môi đến nỗi có thể bật máu.

Ngụy Vũ Hoàn nói xong hai câu ngoan độc thì thì thoáng thu lệ khí, hắn hiểu rõ tính của Tùng Viễn, tâm cao ngất, vừa mới lỗ nặng, lại bị kích thích, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện gì không tốt với Tạ Tiểu Giang của hắn. Hắn chỉ muốn xả giận thay cậu, thuận tiện uy hiếp, cảnh cáo một chút, khiến cả bạn học của Tùng Viễn không dám gây sóng bão gì nữa, nên sẽ không chỉnh người đến chết, cho người ta lối chạy cũng có nghĩa là cho mình đường thoát.

Nhìn biểu cảm ghen ghét lại không cam lòng của Tùng Viễn, Ngụy Vũ Hoàn lại nói tiếp: “Tùng Viễn, tuy trước đây tôi theo đuổi cậu, nhưng nếu lúc trước cậu không có chút tâm tư nào với tôi thì tôi cũng đã sớm cắt đứt nhung nhớ. Cậu chỉ quan tâm thẳng lưng đi con đường sự nghiệp của mình, tương lai sau này cần giúp đỡ gì thì vẫn có thể mở miệng, tôi đều nhớ hết. Nhưng sau này Ngụy Vũ Hoàn tôi thích ai, ở bên anh, phẩm vị của đối phương thế nào đều không đến lượt cậu bình phẩm.”

Tùng Viễn nghe một tràng này, mặt liền vặn vẹo, thần sắc ghen ghét từ từ mất đi, lại giờ bị hối hận cùng mờ mịt bao phủ.

“Thôi, cần nói gì tôi cũng nói cả rồi, tự cậu suy nghĩ đi.” Ngụy Vũ Hoàn lấy hộp card ra, lấy một tấm danh thiếp, nói: “Cố gắng dưỡng thương đi, có việc gì thì tìm Trương tiên sinh, thư ký của tôi, cậu ta sẽ giúp cậu phí dụng cùng hồ sơ liên quan đến khởi kiện hay quyền sở hữu.”

Ngụy Vũ Hoàn đặt danh thiếp lên giường, liền không để ý tới Tùng Viễn mặt đang xám như tro, xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng cấp cứu, hắn nhìn thẳng một đám sinh viên đang vây xem với những gương mặt phức tạp.

“Tôi nghĩ mình có chuyện quan trọng cần nói với các cậu.” Ngụy Vũ Hoàn chỉnh chỉnh cổ tay áo, nghiêm mặt nói: “Tạ Tiểu Giang là người yêu danh chính ngôn thuận của Ngụy Vũ Hoàn này, tôi không muốn em ấy chịu thiệt thòi, cũng không chấp nhận chuyện em ấy bị bất kỳ ai bắt nạt. Đám các cậu đều là sinh viên, nên biết thế nào là ‘ngưng đồn đãi là thông minh’. Cho nên đừng có mù lòa như vậy, chẳng khác nào một đám bà cô nông thôn không có văn hóa như thế. So sánh mình với người khác, cũng là tự tát vào mặt bản thân.”

Đám người kia cảm thấy mặt đỏ tai hồng, nhất là mấy tên vừa mới ác ý phỏng đoán về mỹ nữ cùng khoa dùng quy tắc ngầm, tuy bọn họ không bị tát, nhưng vẫn cảm thấy đỏ rát, đau đớn.

Mà Triệu Nham cũng đang hóng hớt thì lại khác, giờ khắc này, cậu ta đang dùng vẻ mặt fan cuồng mà nhìn Ngụy Vũ Hoàn. Má ơi, “baba” tổng tài của Tạ Tiểu Giang ngầu quá!

Giải quyết xong đám người Tùng Viễn, tiếp theo phải an ủi Tạ Tiểu Giang.

Thương tổn trên người thì không đáng lo lắm, Ngụy Vũ Hoàn lo nhất chính là lịch sử “theo đuổi Tùng Viễn” của mình sẽ khiến trong lòng cậu gặp khúc mắc. Vừa nghĩ đến chuyện Tạ Tiểu Giang ăn dấm giận dỗi, thậm chí còn ghét kẻ đa tình rải thính như mình, Ngụy Vũ Hoàn liền gấp đến độ chảy mồ hôi.

Đưa Tạ Tiểu Giang làm kiểm tra sức khỏe xong, xác nhận không có chuyện gì thì cũng đến lúc ăn tối.

Cả cậu lẫn Triệu Nham đều chưa ăn trưa, sau một buổi chiều loạn lạc, Ngụy Vũ Hoàn chắc chắn hai đứa đã đói vang bụng rồi, liền nghĩ mời Triệu Nham cùng đi ăn một bữa.

Nhưng Triệu Nham lại từ chối: “Thôi thôi, Ngụy tổng cứ đưa Tạ Tiểu Giang đi ăn đi, em tự giải quyết được, tối còn có chút việc.”

Ngụy Vũ Hoàn kỳ lạ hỏi: “Mấy đứa không phải thi xong rồi sao? Còn chuyện gì nữa? Đừng khách khí với anh, bạn của Tiểu Giang cũng là bạn của anh.”

Triệu Nham đẩy Tạ Tiểu Giang, dùng mắt ra hiệu với hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm nay anh cứ an ủi anh ấy đi.”

Ngụy Vũ Hoàn lĩnh hội được, Tạ Tiểu Giang nãy giờ cứ ngây ra, xem ra tâm trạng không được tốt, Triệu Nham không muốn làm bóng đèn đó.

Hành động nhỏ này khiến ấn tượng của hắn về Triệu Nham lại tăng lên một bậc, trước đây hắn thường nghe Tạ Tiểu Giang nhắc về đứa bạn này, hôm nay vừa gặp, Ngụy Vũ Hoàn coi như thật sự thừa nhận mắt nhìn bạn của cậu.

Thằng nhóc này có tiền đồ, Ngụy Vũ Hoàn nhớ kỹ, nói: “Cũng được, hôm nào đó mời em sau.”

Triệu Nham cười ngu, nói: “Vậy cảm ơn Ngụy tổng trước.”

Tạ Tiểu Giang một thân không hao tổn gì được Ngụy Vũ Hoàn đưa ra khỏi bệnh viện, mà đám đàn anh trước đó muốn gây khó dễ cho cậu lại không thấy bóng dáng, lại nghe Triệu Nham kể Ngụy Vũ Hoàn hung hăng dạy dỗ Tùng Viễn trong phòng bệnh, ngầu lòi trâu bò đến nỗi người ta chỉ muốn quỳ xuống van lạy… Hết thảy những chuyện này đều không thể khiến cậu vui trở lại.

Tối đó Ngụy Vũ Hoàn dẫn cậu đến nhà hàng buffet cậu thích nhất. Không biết vì sao, Tạ Tiểu Giang cũng không quá kén ăn, nhưng nhìn thấy một đống đồ ăn xếp sẵn đợi mình thưởng thức thì cậu sẽ cảm thấy thỏa mãn bất thường.

Nhưng dù thế, hôm nay Tạ Tiểu Giang lại không muốn ăn gì cả, chưa ăn được bao nhiêu đã mệt mỏi nói: “Em no rồi.”

Ngụy Vũ Hoàn dỗ cả đêm mà người vẫn chẳng vui gì, bản thân cũng bó tay, nhưng hắn lại không thể vứt bỏ không quan tâm được, ai bảo tự hắn gây nghiệp chướng chứ, lại không dám nói rõ ràng trước mặt cậu chứ?

Nhưng Tạ Tiểu Giang cũng có mặt tốt, là kể cả cậu có giận có không vui đến thế nào thì cũng sẽ không tránh Ngụy Vũ Hoàn, là do cậu không cẩn thận suy nghĩ trước, cậu chính là không thích nói chuyện.

Tối đó tắm xong, Tạ Tiểu Giang liền co vào ngực Ngụy Vũ Hoàn, giống như một con mèo nhà đang chờ chủ nhân vuốt ve theo thói quen.

Ngụy Vũ Hoàn dùng cả tay lẫn chân ôm cậu vào trong ngực, hôn lên môi, trán, tóc, khóe miệng cậu…

Cảm giác không khí không tồi, Ngụy Vũ Hoàn mới từ từ thẳng thắn nói chuyện của mình và Tùng Viễn, hắn nói rất trúc trắc, chỗ nào cũng lấy cớ cho bản thân, muốn cố gắng giảm bớt sự thấy để cậu không tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ nói thật: “Được rồi, trước đây anh rất thích cậu ta, phòng này mua cũng là vì người ta… Nhưng từ khi có em, một chút tâm tư cho cậu ta anh cũng không có, em phải tin anh!”

“Anh từng làm với anh ta à?” Tạ Tiểu Giang đột nhiên hỏi.

Tim Ngụy Vũ Hoàn nhảy lên, thành thật đáp: “Ặc, có một lần.”

Cậu ngẩng đầu: “Cũng là trên cái giường này?”

Ngụy Vũ Hoàn: “…” Hắn hiểu ra rồi, vì sao đàn ông lại sợ bị bạn gái lôi chuyện cũ ra, chuyện này so với lăng trì còn đáng sợ hơn!

Tạ Tiểu Giang nhìn hắn, gằn từng chữ: “Không được gạt em.”

Một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương hắn: “Phải.”

Tạ Tiểu Giang mặt không đổi sắc mà nghĩ, bảo sao, lần đầu tiên mình trèo tường vào, phòng ngủ bừa bộn, trên giường còn có vài cái bao cao su không dọn đi, cái củ cải hoa tâm to đùng này…

“Nhưng chỉ có một lần thôi!” Ngụy Vũ Hoàn ôm chặt Tạ Tiểu Giang: “Sau đêm đó, cậu ta liền chia tay anh. Đợi nửa năm sau anh từ Mỹ về thì ở đây chỉ có em.”

Cậu vốn đang cho rằng hai người sống cùng nhau cơ, liền cảm thấy kỳ lạ: “Làm xong mà còn chia tay? Có phải anh khiến anh ta không thoải mái không?”

Ngụy Vũ Hoàn: “… không đến mức đi!”, sao hướng phát triển của cậu chuyện lại kỳ quái thế này? (=_=)

Tạ Tiểu Giang bị hắn ôm đến hơi khó chịu, hơi giãy giãy, khó ở nói: “Thôi, hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Bảo bối, có phải em đang ăn dấm không?” Ngụy Vũ Hoàn cẩn thận thăm dò, tay chân lại khẽ khàng ôm thắt lưng của bảo bối, kéo người về, không muốn cậu cách xa mình quá.

“Em cũng không biết.” Tạ Tiểu Giang thành thật.

Nghĩ lại những chuyện phát sinh trưa nay, Tạ Tiểu Giang nghĩ lại mà vẫn sợ, không phải sợ mình bị đánh, mà là sợ bản thân không khống chế được cảm xúc.

Người ta nói cậu là MB gì đó cũng được, cũng không phải lần một lần hai, nhưng lúc nghe được Tùng Viễn châm chọc chuyện Ngụy Vũ Hoàn theo đuổi mình, thân thể cậu như thể trào lên một trận lửa giận vô tận, kéo theo cả những lời vũ nhục, phỉ báng châm chọc suốt một kỳ học.

Tạ Tiểu Giang đột nhiên nói: “Có thể là do em ghen tị, em nghe thấy anh ta nói anh theo đuổi mình, thật sự vô cùng giận dữ.”

Ghen tị chỉ là một phần, mà phẫn nộ lại càng mãnh liệt hơn, bản thân cậu thì quý trọng, kính yêu, gấp đôi biết ơn người ấy, mà người khác lại cảm thấy ghê tởm, mang ra vui đùa, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến cậu không khống chế được mình.

Nhưng những cảm xúc ghen, địch ý về Tùng Viễn này cứ lẫn vào nhau, khiến não Tạ Tiểu Giang xoắn hết cả lên, bản thân không thể đưa ra một lý do.

Đang lúc Ngụy Vũ Hoàn nghĩ, với tình trạng này, không biết mình có nên mua bàn giặt quần áo để quỳ cho Tạ Tiểu Giang hết giận hay không thì lại đột nhiên nghe thấy cậu nói: “Nhưng em lại cảm thấy anh rất đáng thương.”

Lòng Ngụy Vũ Hoàn dao động: “Đáng thương? Vì sao?”

Tạ Tiểu Giang tựa vào ngực người yêu, đôi mắt to chớp chớp nhìn trần nhà, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình dán lấy bàn tay to hơn của hắn, cảm thán: “Anh ta không biết anh tốt bao nhiêu.”

Trái tim Ngụy Vũ Hoàn như bị một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ đánh phải, thực sự khiến hắn vui đến không dịu xuống được.