Ốc Mượn Hồn

Chương 32: Bạo lực dư luận




Trans: Z – Beta: Jung.

Tới khi gần tốt nghiệp thì Tùng Viễn mới cùng các bạn ăn cơm ở đây, học kỳ sau đám cậu ta sẽ đi thực tập, bấy giờ mới cảm nhận được đi tìm việc làm đúng là không dễ, công ty tốt một chút thì cửa quá cao, lại còn sắp đến lúc chia tay, nên tình cảnh không khỏi có chút bi thảm.

Đúng lúc này, Tạ Tiểu Giang ngồi bên cạnh lại nói với Triệu Nham: “À, suýt nữa quên bảo em, anh của anh bảo anh thi xong thì đến công ty anh ấy!”

Triệu Nham: “Em cũng đi á? Anh định hại em à!”

Tạ Tiểu Giang sờ mũi, tuy muốn cùng tự học với Triệu Nham, nhưng cậu đã sớm đồng ý với Ngụy Vũ Hoàn, mãi mới thi xong, chắc chắn hắn sẽ không cho cậu cơ hội chạy.

Triệu Nham cực buồn bực nghĩ ngợi, nhưng vẫn cảm khái từ đáy lòng: “Em rất hâm mộ vì anh có người ‘anh’ tốt như thế.”

Tạ Tiểu Giang có chút áy náy, đề nghị: “Hay để tối nay anh hỏi anh ấy xem có trong công ty có chỗ nào cần thực tập sinh không, cho em cùng đi mài giũa một chút.”

Triệu Nham vui vẻ hỏi: “Được không vậy? Là tập đoàn Hoàn Vũ đó, công ty lớn đấy!”

“Hẳn là có thể.” Tạ Tiểu Giang cười ngu một chút, nói: “Nhưng anh không chắc chắn đâu, dù sao cũng còn phải xem ý anh ấy thế nào, đợi đêm nay nay xin~ xỏ~ ảnh, hehe~”

Nghe được đoạn “xin xỏ” bằng ngữ điệu quái dị kia, Triệu Nham da mặt mỏng lập tức đỏ lên: “Đừng có không tiết tháo nói thế trước mặt thẳng nam!”

Tạ Tiểu Giang vui cười trêu: “Thẳng nam mà có thể nhận ra anh là gay, thế thì em cũng không quá thẳng đâu.”

Triệu Nham: “…”

Tùng Viễn nghe đến đó, trong lòng càng chua xót.

Nếu như Ngụy Vũ Hoàn tự biến mất trong cuộc sống của cậu ta, vậy thì cậu ta sẽ tự mình cắt đứt suy nghĩ kia. Nhưng cái tên đốn mạt Ngụy Vũ Hoàn kia không chỉ tìm tình nhân mới, mà lại còn dám đưa tới đại học J.

Cùng ở trong một trường, Tùng Viễn muốn không nghe được tin tức của cậu cũng khó, người này như một miếng keo dán dán chặt trong lòng cậu ta vậy, thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu ta đã mất đi cái bánh nhân thịt to thế nào.

Không sao, bất kể là căn nhà sa hoa ở vườn hoa Xuân Giang, hay chức vị cao mà Ngụy Vũ Hoàn hứa hẹn, vốn đều phải thuộc về cậu ta.

Nhưng bây giờ cái bánh thịt lại bị cái tên Tạ Tiểu Giang kia ôm hết, ăn đến vui vẻ không ngớt.

Có lúc Tùng Viễn còn nghĩ không biết mục đích làm vậy của Ngụy Vũ Hoàn là gì, chẳng lẽ là để trả thù việc cậu ta cự tuyệt ư? Bằng cách này để cho cậu ta biết, hắn thích ai là có thể người đó phất lên, mất hắn là cậu ta sẽ chịu thiệt?

Cậu ta thừa nhận, đúng làm mình có chút hối hận, nhất là sau khi trải qua nhiều thất bại và đả kích.

Có lúc yếu lòng, Tùng Viễn cũng sẽ hoài nghi thế giới này, hoài nghi cái thứ gọi là “tự tôn” và “cứng cỏi” mà mình cứ bám theo liệu có thực sự cần ở hiện thực tàn khốc này hay không? Nếu trước đây hắn đồng ý tình cảm của Ngụy Vũ Hoàn, hiện giờ có thể vô lo không?

Nhưng nghĩ lại, cậu ta sẽ tự phỉ nhổ bản thân, bởi vì cậu ta sẽ bị một trận khiển trách của đạo đức.

Nhưng cậu ta không hiểu vì sao Tạ Tiểu Giang lại có thể làm được, cậu ta truyền tin rằng Tạ Tiểu Giang là MB, khiến cho cả trường huyên náo cả lên.

Cứ nghĩ Tạ Tiểu Giang sẽ cực kỳ xấu hổ, nhưng không ngờ rằng cậu lại không bị bất kỳ ngôn ngữ nào đả kích, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra mà cứ thế thản nhiên vui vẻ đến trường, có bạn bè, còn ở đây đắc ý khoe khoang mình dùng “trao đổi xác thịt” để đạt được đủ thứ tốt.

Tùng Viễn bị loại “tiểu nhân đắc ý” này làm cho ghê tởm không chịu được, đúng lúc này, nhóm bạn của cậu ta nhắc đến một sự kiện, một cô bạn xinh đẹp cùng khóa của bọn họ được ngân hàng ZD Hương Cảng nhận làm thực tập sinh, mà những người có thành tích cao hơn đều bị rớt, cho nên ai cũng nghi ngờ không biết có phải là dựa vào cái mặt mà có việc hay không.

Cả nhóm thảo luận, có người cảm khái nói: “Ầy, đẹp đẽ để đi bán sắc, dùng quy tắc ngầm không đến lượt đàn ông chúng ta đâu.”

Ánh mắt Tùng Viễn chợt lóe lên, dựa thế mà nói: “Nói thế cũng không đúng, mấy người biết không? Boss của tập đoàn Hoàn Vũ Ngụy Vũ Hoàn là gay, nghe nói tình nhân bên cạnh nhiều vô kể, mà trong ngành chúng ta có một đứa là MB được hắn bao dưỡng đấy.” Tùng Viễn cố ý nói lớn, cố để Tạ Tiểu Giang chú ý.

“Haha, chuyện của Tạ Tiểu Giang tôi cũng nghe nói. Trời ạ! Hóa ra kẻ bao dưỡng nó chính là boss của tập đoàn Hoàn Vũ á? Đúng là shock đấy!”

Tùng Viễn ngầm liếc bàn sát đó, liền thấy vẻ mặt đang tươi cười của Tạ Tiểu Giang trở nên cứng ngắc, liền biết mục đích của mình đã thành công, tiếp tục nói: “Các ông nhớ lần Ngụy tổng đến trường mình diễn thuyết vào năm hai không?”

“Nhớ chứ nhớ chứ! MC của buổi đấy là ông mà!”

Tùng Viễn thuận theo tự nhiên mà tiết lộ chuyện ngày xưa Ngụy Vũ Hoàn có ý tứ với mình, còn nhắc tới “vườn hoa Xuân Giang”, nói hắn mua nhà đó để hẹn hò với mình, mà cậu ta cũng là bị lừa, sau khi biết rõ chân tướng thì cắt đứt liên hệ luôn.

Tùng Viễn nói rất mập mờ, cho dù không thẳng thắn nhưng lại xác định chi tiết địa điểm, nên ai nấy đều mù mịt.

Những người bạn của cậu ta nghe được liền sợ ngây ra, còn đùa trêu Tùng Viễn sao lại không biết nắm chặt cơ hội.

Cậu ta ra vẻ khinh thường nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì tốt, lười nói với mấy ông.”

Đám bạn cảm khái: “Đúng vậy, đồng tính đúng là ghê tởm mà.”

Kế hoạch Tùng Viễn chính là, cả đám nói chuyện, để Tạ Tiểu Giang nghe không sót một từ.

Nhưng vẫn chưa xong, ngay sau đó, đề tài của đám cậu ta chuyển từ Ngụy Vũ Hoàn lên Tạ Tiểu Giang, đám bọn họ đều nghe được lời đồn “Tạ Tiểu Giang là MB”, cũng không biết nhân vật chính đang ở bàn ngay sát, liền không kiêng nể gì mà nghị luận…

“Nghe nói Tạ Tiểu Giang được chạy tiền vào học đấy, người đầu tư là anh trai cậu ta?”

“Haha, nói không chừng là Ngụy tổng đi? Người kia tuổi trẻ, trông cũng rất đẹp trai, nhưng mà làm boss của một tập đoàn lớn như thế, không thể thực sự chỉ có ba mươi mấy tuổi đi?”

“Nghe nói những người có tiền đều rất quan trọng chuyện chăm sóc bản thân, nói không chừng đã hơn bốn mươi ấy!”

“Tạ Tiểu Giang bây giờ mới năm nhất, nhiều lắm chỉ hai mấy tuổi thôi nhỉ?”

“Tôi đã thấy hai lần rồi, nhìn rất non, còn nhỏ nữa, chắc chỉ mười mấy thôi.”

“Mẹ kiếp! Vậy hai người đó tốt xấu cũng kém nhau cả chục tuổi, anh anh em em gọi thật đấy à? Thật biến thái!”



Bọn họ đến bây giờ chưa từng nói chuyện với Tạ Tiểu Giang câu nào, cũng không biết rốt cuộc cậu là hạng người gì, không có chứng cứ, chỉ dựa vào mấy lời đồn thổi, phỏng đoán mà châm chọc, khiêu khích cậu thực ác ý, vũ nhục, làm như người bị vũ nhục không cần phải có tình thương cảm của con người.

Mỗi một câu đều là một đao tàn khốc, đau đớn, giết người vô hình, đây đều là bạo lực dư luận.

Mà đây là những gì Tùng Viễn muốn, nhưng chỉ là mở đầu thôi. Cậu ta không tham gia nói theo, chỉ là cong khóe miệng vui thích mà nghe, đồng thời quan sát Tạ Tiểu Giang đang ngồi cách mình chưa đến một thước, ánh mắt khinh miệt như thể đang nhìn thứ rác rưởi dơ bẩn nhất trần đời.

… Tạ Tiểu Giang, mày có thể nhịn được không? Tao sẽ xem mày nhịn được đến đâu?

Giờ phút này, Tạ Tiểu Giang còn chưa có phản ứng gì thì Triệu Nham đã sắp điên tới nơi rồi.

Cậu đang ngồi ở đây thì cũng nghe được cuộc đối thoại của đám người kia, chẳng cần biết có chuyện Ngụy Vũ Hoàn đã từng theo đuổi sinh viên của trường J hay không, nhưng mà bây giờ bọn họ đang dùng lời lẽ để vũ nhục Tạ Tiểu Giang, quá đáng đến nỗi Triệu Nham như muốn nổ tung chứ đừng nói là đương sự Tạ Tiểu Giang!

Tạ Tiểu Giang không nói gì mà uống rượu, Triệu Nham vô cùng lo lắng, vừa định khuyên nhủ cậu bình tĩnh thì chợt nghe thấy bên cạnh có người nói: “anh anh em em gọi thật đấy à” thì Tạ Tiểu Giang liền bật dậy.

Ban đầu Triệu Nham còn tưởng cậu định đi thì cũng đứng dậy theo, cảm thấy né đi cũng là tốt, nhưng không ngờ Tạ Tiểu Giang lại xoay người lại, đá văng ghế ngồi đằng sau mình!

Tiếng ghế rơi xuống đất vang lên khiến mọi người xung quanh im lặng, hóng hớt nhìn qua.

Tạ Tiểu Giang tái mặt cầm theo bình rượu vẫn đang uống dở, nói với đám người ban nãy hăng say nói chuyện: “Đâu chỉ là anh, tôi còn gọi anh ấy là ba đấy!”. Cậu nhẹ nhàng nói, ngữ khí bình tĩnh như thể đang chỉ nói chuyện thời tiết, nhưng nội dung lại khiến người nghe biến sắc.

“Cậu là ai?” Một người giật mình hỏi.

Tạ Tiểu Giang cười lạnh một tiếng, giơ bình rượu đập vào lưng ghế, “Xoảng!” một tiếng vang lớn, bình thủy tinh vỡ tan, rượu văng khắp nơi.

“Tôi chính là Tạ Tiểu Giang!” Thanh niên tức sùi bọp mép quát.

Cậu không phải là người vô cảm, lời đồn đãi nghe suốt một học kỳ đã tích thành một đống, trở thành áp lực. Còn có, cậu thực sự không bao giờ sợ hãi, nhịn nổi mấy kẻ nói xấu người khác. Bình thường nói xấu sau lưng thì không sao, nhưng ngay trước mặt cậu thì tin cậu đánh chết người không?

Triệu Nham trợn mắt nhìn, ai mà ngờ được đứa nhỏ hiền lành im lặng như một con mèo lại biến thành một con báo muốn ăn thịt người trong nháy mắt chứ?

Đám người kia cũng bị bộ dạng tức phun trào của Tạ Tiểu Giang làm cho chột dạ không ít.

Chỉ có Tùng Viễn thầm hít vào một hơi rồi nhanh chóng bình tĩnh, hỏi Tạ Tiểu Giang: “Sao phải tức giận? Việc này ai cũng nói, chẳng lẽ không phải là thật?”

Nhóm kia thấy Tùng Viễn xuất quân, cũng phản ứng lại, chuyện này không ngừng bị bàn tán, Tạ Ttiểu Giang dựa vào cái gì mà phát hỏa với họ? Hơn nữa đám họ cũng nhiều người, không biết Tạ Tiểu Giang có bản lĩnh gây sóng gió gì? Chỉ là đập bình rượu dọa người thôi, làm sao mà biết cậu có dám đánh người không?

Lại có người phụ họa: “Đúng thế, muỗi không đốt thì không sưng. Nếu cậu không phải MB, không làm những chuyện đuối lý cho đưa chứng cứ ra đây?”

“Làm MB thì làm sao?” Tạ Tiểu Giang cười nhạo, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người mở miệng hỏi câu đầu tiên là Tùng Viễn, khiến đối phương rùng mình: “Ông đây chính là money boy đấy!”. Nói xong câu này, Tạ Tiểu Giang đã nhanh chóng giơ miệng bình lên, không chút nào nương tay đánh vào bả vai Tùng Viễn, âm ngoan nói: “Cho nên tôi sợ gì anh nhỉ?”

Xung quanh liền vang lên những tính hít vào rất sâu, một giây sau, vài cô gái đang hóng hớt đột nhiên hét gầm lên: “A a a a a!!!!!”