Edit: Diệp Y Giai
Cuộc chiến giằng co trong thời gian rất dài, từ lúc bắt đầu chạm trán, đến khi hai phe giằng co, đã là từ ban ngày đến đêm tối, sau đó lại lần thứ hai nhìn thấy mặt trời.
Buổi tối với ánh đèn lập lòe sáng đã trôi qua, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, buổi tối loài người lâm vào tình thế xấu quá mức rõ ràng, mọi người đều căng thẳng. Hiện tại lại đến ban ngày, tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng chiến đấu một ngày một đêm khiến tất cả mọi người đều bắt đầu mệt mỏi, cố tình đám người biến dị lại không biết mỏi mệt, cuộc chiến không thể kéo dài, bằng không sẽ rất bất lợi đối với căn cứ.
Thời gian tác chiến được sắp xếp luân phiên, nhưng dù luân phiên thế nào, chiến đấu dày đặc như vậy cũng làm cho mọi người vô cùng vất vả, mọi người đều biết, nếu cứ tiếp tục thế này, căn cứ nhất định sẽ thua.
Nhân số thương vong bắt đầu nhiều lên, tinh thần lực của Lạc Hương đã sớm chống đỡ hết nổi, hiện tại đang ngủ bù. Tiểu Điện thì tận trung cương vị công tác cố thủ ở một bên, không cho người tới gần.
Trác Hiên đứng ở nơi đó đã một ngày một đêm.
Động cũng không động.
Ánh mắt của anh luôn nhìn chăm chú vào toàn cảnh nơi chiến trường, toàn bộ hướng đi đều không thể gạt qua được ánh mắt anh. Nhưng mà, thời gian dài như vậy, anh vẫn chỉ ôm kiếm, cứ đứng ở chỗ đó.
Ngay một khắc sau, anh động! ! !
Thân ảnh giống như khói nhẹ, cấp tốc chạy đi.
Bởi vì tên chỉ huy của người biến dị, lãnh chúa của chúng, đúng vào lúc rạng đông, rốt cục lộ ra chân tướng, bại lộ thân phận của mình.
Nó quả thực giống như suy đoán của Trác Hiên, là một người biến dị tiến hóa. Có thân hình khôi ngô, quần áo sạch sẽ, thậm chí còn có ánh mắt trong sáng cùng ngữ điệu rõ ràng. Nếu móng tay của nó không trở nên bén nhọn mà sắc bén, giống như móng vuốt, thì nó và nhân loại bình thường thật sự không có gì khác biệt.
"Ha ha, vẫn bị phát hiện rồi." Nó cười không hề khủng bố, cũng không sắc nhọn, ngược lại có chút lo lắng và chột dạ.
Trác Hiên cũng không nhiều lời, cho rằng giá trị vũ lực của nó không đủ cao, cũng không thể chiến thắng anh.
"Tuy rằng ngươi vẫn đang có thần trí, nhưng xin lỗi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*."
(*: ý là không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.)
Vung kiếm lên.
Lãnh chúa này xác thực có lực lượng cường đại. Khí lực, tốc độ đều rất cao, cũng không kém hơn người tiến hóa sở trường đặc biệt, nhưng lại có dị năng tinh thần quấy nhiễu tinh thần, có thể tạo ra cảnh tượng huyền ảo.
Trác Hiên đánh giá, nó đại khái là cấp tám, hoặc là cấp chín.
Thực lực của nó quả thực mạnh hơn những người biến dị khác, hơn nữa trí tuệ lại không nhỏ, có thể làm lãnh chúa không khó.
Lãnh chúa và Trác Hiên có thể nói là lực lượng chiến đấu ngang nhau, kiếm của Trác Hiên rất nhanh, né tránh trong một tấc vuông không chê vào đâu được, nó tuy rằng tốc độ nhanh, nhưng ở trong vòng này lại không phát huy được. Nhưng nó cũng không phải ngồi không, tính cách Trác Hiên kiên nghị, nội tâm cũng không có bao nhiêu sơ hở, sử dụng ảo cảnh là không thể thực hiện được. Thế nhưng những ảo cảnh đó tuy không thể vây khốn Trác Hiên, lại có thể quấy nhiễu anh, chỉ cần anh lộ ra sơ hở trong một giây đồng hồ, thì nó sẽ có cơ hội.
Vãn phong phất liễu... tiếp sau đó là Hữu phượng lai nghi, từ dưới mà lên, chiêu này góc độ biến hoá kỳ ảo rốt cục thương tổn được lãnh chúa, Trác Hiên cũng hiểu đại khái thực lực của mình và lãnh chúa. Sờ bả vai ẩn ẩn đau do bị chưởng phong quét đến của mình, khuôn mặt anh hoãn lại.
Tám lạng nửa cân đánh nhau mới có ý tứ.
Hai người bọn họ anh tới tôi đi, đánh cho long trời lở đất, có đôi khi sẽ lan đến gần những người khác, chẳng qua người dị năng và chiến sĩ đều né tránh đúng lúc, ngược lại là những sinh vật biến dị, không có trí lực, bị đánh cho tàn phế, bầm thây.
Lạc Hương bị đám người náo nhiệt mang theo chút hưng phấn làm tỉnh, đi lên đầu tường, thì thấy Trác Hiên nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng, trái tim vẫn treo lơ lửng trêи không của Lạc Hương như kỳ tích thả xuống. Giống như trêи thế giới không có chuyện gì có thể đánh ngã Trác Hiên.
"Khốn, có cao thủ có vẻ như tìm được boss rồi kìa, mọi người thêm chút sức giết sạch tiểu quái, vây boss đi." có người rống to.
"Ông anh, chơi võng du nhiều quá hả."
"Hiện tại không phải là thây ma vây thành à..."
Tựa hồ rất nhiều người đã buông lỏng, dường như cuộc chiến giữa Trác Hiên và lãnh chúa bất luận thắng thua đều cho mọi người vô hạn hi vọng. Cũng phải, phần lớn nhân tố sợ hãi đến từ không biết, đối với một đối thủ mình không hề biết, tất cả mọi người sẽ có chút sợ hãi, nhưng một khi địch nhân đã hiện thân, đối với những người trêи chiến trường hiện tại mà nói, còn chưa có lực uy hϊế͙p͙ lớn như vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều dấy lên lòng tôn kính đối với Trác Hiên.
Loại phương thức chiến đấu cổ xưa này, ngập tràn tinh vi du tẩu giữa đỉnh phong, lãnh khốc lại đầy quyết liệt nhiệt huyết, hoàn toàn bất đồng với phương thức chiến đấu của người dị năng, làm cho lòng người dâng trào sục sôi khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng, cuộc chiến giữa Trác Hiên và lãnh chúa những người khác không xen tay vào được, chỉ có thể nhìn trận chiến có một không hai này.
Trác Hiên đang không ngừng đột phá. Lạc Hương kinh ngạc thở ra, anh cũng không coi trận chiến đấu này thành cuộc chiến sinh tử, ngược lại coi nó thành đá đặt chân để mình phá tan bình cảnh.
Cuối cùng, lãnh chúa không thể ngăn cản kiếm phong chiêu chiêu trí mạng của Trác Hiên, nên chạy trốn.
Trác Hiên tiếc nuối thu kiếm, trong lòng lại không lo lắng, người biến dị bị anh chém đứt một cánh tay, cho dù có thể dài ra lần nữa, thì trong thời gian ngắn cũng không thể khỏi hẳn.
Tiếng hoan hô truyền đến, khiến tâm tình mọi người phấn khởi. Vì chấn nhϊế͙p͙ người biến dị, Trác Hiên lần thứ hai đứng ở nơi cao nhất.
Lạc Hương nhíu mày, anh đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy rồi, lại đại chiến một hồi, còn có tinh lực kiên trì tới cùng sao? Trác Hiên...
Thế nhưng, lãnh chúa rời đi cũng không mang đến quá nhiều rối loạn cho người biến dị, mọi người đều có chút hoài nghi, chẳng lẽ vừa rồi căn bản không phải lãnh chúa? Nếu không phải, vậy thì lãnh chúa chân chính đang ở nơi nào?
Trác Hiên không sợ hãi, cũng không nôn nóng bất an. Nhưng trong lòng cũng có nghi hoặc, tựa hồ thật sự có một bàn tay khổng lồ vô hình, đang thúc đẩy cuộc vây công tai họa này. Có điều anh quan sát căn cứ một ngày một đêm, lại không tìm thấy dấu vết để lại, chẳng lẽ lãnh chúa thật sự ẩn nấp kín đến thế? Có thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Người chiến đấu vẫn đang chiến đấu, người biến dị bên này dường như càng thêm điên cuồng, mọi người đều áp lực gấp bội. Giữa những bóng hình đánh nhau đan xen, đã không còn phân rõ đâu là nhân loại, đâu là người biến dị rồi.