Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 3: Đường đêm kinh hoảng




Edit: Diệp Y Giai

Đường đi cũng không phải quá khó khăn, xăng thì còn nhiều, thức ăn tuy chuẩn bị không đủ, nhưng đồ mà Lạc Hương mang đến cũng đủ để giữ cho không bị đói bụng, làm cho người ta lo lắng nhất là xe trêи đường cao tốc. Những xe này có số ít giống như bọn họ chạy cực kỳ nhanh, một số còn lại thì vẫn không nhúc nhích dừng ở giữa đường, thường thường còn sẽ có người biến dị xuất hiện, đụng vào xe đang chạy. Không giống với lúc bình thường, loại tai nạn xe cộ này thường thường là người biến dị bị đánh bay, khiến toàn thân đều là máu, lại vẫn có thể đứng lên, mà xe thì sẽ bị hủy, người ở bên trong sẽ bị thương.

Cho nên Lam Ba lái xe vô cùng cẩn thận. Không thể không nói kỹ thuật lái xe của anh ta rất được, trước một đống chướng ngại trêи đường cao tốc, vẫn có thể lái xe ổn định, không có chút nguy hiểm nào.

Lưu Hải vốn muốn thay lái xe lại chỉ có thể nhún nhún vai: "Đội trưởng, xin lỗi hen, cậu chỉ có thể tiếp tục vất vả rồi. Nào, ăn chút đồ, uống chút nước đi." Sau đó Lưu Hải rất nịnh hót hầu hạ Lam Ba, bộ dáng vô cùng khôi hài.

Không khí thoải mái không ít, thần kinh của mọi người cũng không còn căng thẳng nữa.

Lạc Hương nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, nhưng còn cách Thượng Hải một nửa lộ trình. Đêm đầu tiên của đợt biến dị, sắp đến rồi.

Ở chỗ cửa thu phí, xe ngừng lại. Lam Ba nhíu mày mắng: "Tình huống tôi lo lắng nhất đã xảy ra rồi." Có một chiếc xe dừng lại chặn cửa thu phí.

Mà bây giờ tuy không nhìn thấy người biến dị, nhưng mọi người đều biết, bọn chúng chỉ đang núp ở một góc mình không thấy được mà thôi, không lâu sau, bọn chúng sẽ ngửi thấy mùi của anh rồi xuất hiện, cho anh một miếng hoặc là hoàn toàn phân thây anh ra làm thịt. Người biến dị cũng cần ăn cơm, bọn chúng chẳng qua phân tách từ giữa loài người, từ săn bắn động vật biến thành săn bắt chính nhân loại mà thôi.

Sắc mặt Lạc Hương cũng không dễ coi, nhưng cô hiểu được, không thể tiếp tục lãng phí thời gian. Cô nửa đường lên xe, cảm tình với đoàn thể này cũng không sâu đậm, chỉ khi trả giá đại giới, mới có thể chân chính dung nhập. Cho nên, hiện tại việc cô cần phải làm là xuống xe mở đường.

"A, Hương Hương, cô làm gì vậy?" Thẩm Nhan kêu lên sợ hãi.

"Không được, Hương Hương, cô định đi xuống mở đường?" Anh chàng mập mạp Lâm Dũng tuy không phải là loại người sôi nổi, thái độ làm người lại hết sức thông minh. Nhưng, có đôi khi càng là người thông minh, thì lại càng nhát gan. Bọn họ luôn phức tạp hóa, nghiêm trọng hóa tình huống lên, không đạt đến độ không có sơ hở thì tuyệt đối sẽ không động thủ.

"Tôi lớn hơn mọi người, kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Cho nên tôi đi xuống. Mọi người vẫn đều là học trò mà." Lạc Hương nở nụ cười.

"Tôi ngược lại lớn hơn cô, để tôi đi." Lưu Hải trực tiếp đẩy cửa xe phía trước ra.

"Vậy chúng ta cùng đi, cũng có thể chiếu ứng cho nhau." Trong lòng Lạc Hương thầm nghĩ: tâm địa không tệ, khuôn mặt tri thức không tồi, đáng để kết giao. Nhưng sau đó trong lòng lại trào phúng, nói Thẩm Nhan lãnh tình, chẳng lẽ bản thân lại không phải.

Hai người chậm rãi đi về hướng trạm thu phí, trừ bỏ ánh mặt trời không quá chói chang, tiếng gió chậm rãi thổi qua, chỉ còn lại chiếc xe tĩnh lặng, bầu không khí làm cho người ta khẩn trương. "Cẩn thận một chút." Lưu Hải nhắc nhở.

"Được." Lạc Hương đem lưỡi lê trong tay để ở trước ngực, đi đằng trước Lưu Hải.

Lưu Hải nhìn nhìn, không nói thêm gì. Người có vũ khí trong tay, chung quy sức chiến đấu sẽ tương đối mạnh. Hiện tại thế giới biến thành dạng này, phụ nữ đại khái không thể tiếp tục coi bản thân là phụ nữ nữa.

Bọn họ nhanh chóng chui vào một chiếc xe ở trạm thu phí, chìa khóa xe vẫn còn đó, khởi động lên, phát hiện vẫn có thể lái được, chỉ là phía trước chiếc xe đụng phải thứ gì đó, bị biến dạng ngoại hình mà thôi.

Khác với tưởng tượng lúc đầu, cũng không có thứ gì đột nhiên xông tới, đập vỡ kính xe chẳng hạn, bọn họ im lặng mở cửa xe ra đồng thời lái chiếc xe lúc đầu chặn cửa, chạy ra một con đường có thể thông hành.

Rất nhanh, Lam Ba bọn họ cũng tiến lên theo, Lạc Hương lại hô dừng: "Chúng ta không thể cứ như vậy lái qua, xem chừng nơi này tạm thời không có nguy hiểm gì, tốt nhất xuống đây đem những vật tư trong xe thu thập lại, chúng ta vội vàng từ trong thành phố chạy đi thứ gì cũng đều không có, cho dù chạy đến thành phố lớn thì thế nào? Khi đó rất có thể tiền bị sụt giá, có chút vật tư vẫn đáng giá hơn."

Thẩm Nhan cười lạnh: "Tôi cảm thấy vẫn là mạng của bản thân là quan trọng nhất."

Lam Ba nhìn cô một cái, không nói gì, sau khi cẩn thận suy nghĩ mới nói: "Xuống xe thu thập vật tư, động tác nhanh lên. Trời sắp tối rồi."

Hiển nhiên hiện tại không có người biến dị hay thứ gì chạy ra là thời cơ tốt nhất, chỗ này đại khái có hơn ba mươi chiếc xe, tìm ra được không ít đồ, cả hòm thức ăn gồm nước khoáng bánh bích quy thịt bò khô mì ăn liền, mọi người đi ra đều mang chút đồ ăn nước uống, còn có cả công cụ sửa chữa và xăng dầu dự bị. Chiếc xe chở tù của bọn họ được coi như tương đối bền chắc, cho nên cũng không cần lái một chiếc xe lãng phí xăng, Lạc Hương tìm được một cái hòm để thuốc chữa bệnh, hiển nhiên đó là chiếc xe Lư Hữu* thâm niên, còn có một bao lớn các công cụ sinh tồn dã ngoại, công cụ được Lạc Hương thừa dịp người khác không chú ý thu thập lại, dù sao hiện tại lấy ra cũng không có chỗ để. Hòm thuốc thì để vào trêи xe bọn họ, hiện tại đang thiếu nhất là thuốc men.

(*Lư Hữu: Là thuật ngữ bắt nguồn từ mạng, đồng âm với từ lữ trong du lịch, là vận động ngoài trời, gọi là người đam mê chuyến du lịch độc lập. Đặc biệt chỉ những người yêu thích tham gia đi phượt (backpacking), thám hiểm, leo núi... Vì vậy, Lư Hữu đặc biệt chỉ "người đam mê", là chỉ người, chứ không phải chỉ chuyến du lịch, cũng bởi vậy mà Lư Hữu được coi như đồng âm của du lịch là hiểu sai. Theo baike.baidu.com)

Trong những xe này còn có một chiếc là xe tải lớn, vận chuyển mì ăn liền, Lạc Hương dọn sạch hai rương leo lên xe tải, cuối cùng còn đem phần lớn đồ trêи xe tải lặng lẽ thu vào không gian, chỉ còn lại số ít để ở trêи giá bên ngoài.

Thời gian hơn mười phút đồng hồ tất cả mọi người đều trở về trêи xe, bên trêи đã chất đầy đồ vật, thức ăn đồ dùng đều không thiếu. Thẩm Nhan không xuống xe, chỉ phụ trách sắp xếp những vật tư lại cho tốt, tiết kiệm không gian.

"Hiện tại có thể đi rồi chứ." Thẩm Nhan chia nước cho những người khác, miệng lại có chút oán hận, hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian vào những việc này. Tình hình trong nhà cô phỏng chừng rất tốt, cảm thấy chỉ cần tìm được người rồi, mình tự nhiên sẽ có người phụ trách, đương nhiên là không cần buồn lo vô cớ. Đại khái thứ đặc quyền này ở nơi nào cũng đều tồn tại, cho tới bây giờ con người lại càng không ngang hàng.

Rất nhanh, mặt trời dần biến mất. Màn đêm chính thức buông xuống.

Xe được lái đi tương đối chậm, nơi mà đèn xe có thể soi sáng cũng không nhiều, giai đoạn này đèn đường đều đã tắt, chung quanh cũng không thấy được ánh sáng gì, tựa hồ trêи thế giới chỉ còn lại một chiếc xe này của chúng tôi. Cho nên khoảng cách chúng tôi đi được cũng không nhiều.

Đột nhiên, quốc lộ phía trước truyền lại âm thanh. Có tiếng thét chói tai, có tiếng ô tô ma sát.

Nương theo ánh đèn có thể mơ hồ nhìn thấy, lại là một đám người biến dị đang vây công đại khái hơn hai mươi người, có điều trêи tay những người này có đao thương, bộ dạng rất khó đối phó.

"Mới một ngày, đã lan rộng đến vậy rồi. Quả nhiên lực thích ứng của loài người rất mạnh mẽ." Lưu Hải không hổ là thạc sĩ sinh vật học di truyền, nói chuyện đều mang theo chút hương vị của người nghiên cứu ở bên trong. Có điều sau đó anh ta lại nói: "Lái qua đi! ! ! Chúng ta không thể dừng lại."

Hiển nhiên Lưu Hải có thể gọi một cô gái độc thân như Lạc Hương lên xe cũng không phải là một gia hỏa quá mức thánh mẫu, hiện tại người biến dị vẫn chưa biểu hiện ra sức mạnh cường đại, kỳ thực chỉ cần cẩn thận, thì nguy hiểm của một đội người cũng không phải quá lớn, ngược lại đồng bạn của những nhân loại này càng làm cho người ta bất an. Bọn họ chỉ có bảy người, so với một đám hai mươi mấy người này thì quá yếu. Huống chi những người đó còn bị người biến dị bao vây.

Cho nên Lam Ba rất lãnh đạm lái xe xông qua người biến dị, thuận đường mở ra một lỗ hổng, đương nhiên là để tránh cho xe hủy người chết, tốc độ đi tương đối chậm, vậy cũng đủ để lái qua đoạn đường nguy hiểm này. Có điều chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủn này thôi, đã có ba người biến dị bò lên trêи cửa kính phía trước xe, người trong thùng xe còn có thể nghe được tiếng móng vuốt bọn chúng cào lên vỏ thùng xe, làm cho da đầu người ta run lên.

Hơn hai mươi người tựa hồ nhìn thấy xe của bọn họ đều rất kϊƈɦ động, lại có người không cẩn thận bị bắt đi, rất nhanh, không đến hai mươi giây đã bị người biến dị xé xác ăn mất.

Anh chàng có vóc dáng thấp Tào Thượng không còn vẻ lanh lợi hoạt bát bình thường, anh ta nôn ra.

Người ngoài xe đang hô hoán, người trong xe lại trầm mặc. Lạc Hương rất thong thả nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu. Thích ứng đi, sau này sẽ càng gặp nhiều."

Kỳ thực ngày thường mọi người cũng không nhìn thấy nhiều người dám làm việc nghĩa, chủ yếu đều duy trì tư thế bàng quan việc không liên quan đến mình, nếu làm chuyện tốt mà không tổn thương đến mình thì cũng sẽ làm, nhưng nếu nguy hại đến bản thân thì dĩ nhiên là cái gì cũng không cần quản. Người tốt bụng cũng không phải là không có, nhưng tuyệt đối không phải đại đa số.

Có điều trong lòng Lạc Hương hiểu được Lưu Hải rất thích hợp để sinh tồn trong một thế giới thế này, thận trọng, tri thức cao, sức quan sát mạnh, có tâm đồng tình lại cũng không quá tốt bụng, năng lực tiếp nhận cũng rất mạnh. Đương nhiên Lam Ba không tồi, chỉ là anh ta còn chưa thành thục mà thôi.

Ngược lại bản thân mình đây, Lạc Hương thở dài, cô không biết mình có thể sinh tồn được trong cái thế giới này hay không, nếu bản thân không có không gian thần bí kia.

Có lẽ rất nhiều chủ sở hữu không gian trong tiểu thuyết đều khiến nó có ích lợi hóa lớn nhất, bất luận là mưu cầu lợi ích cho bản thân hay là làm người cung cấp giúp đỡ sinh tồn ở tận thế, chính Lạc Hương lại chưa từng có ý nghĩ như vậy. Tương lai có thể sẽ có một số người biết về bí mật không gian này, nhưng một số này tuyệt đối sẽ không vượt qua hai, mà tương lai đó nói không chừng cũng rất xa xôi. Thế giới này có thể có một điều ngoài ý muốn như cô, nếu cô tự tiện sử dụng không gian, như vậy sau khi cô chết đi những người này phải làm sao bây giờ? Còn không bằng ngay từ đầu trải qua khó khăn, dựa vào chính mình một lần nữa xây dựng lên trật tự thế giới.

"Mọi người giữ vững tinh thần, còn bốn giờ, phỏng chừng có thể đến thành phố Thượng Hải. May mắn, chúng ta cách Thượng Hải rất gần."

Viên Gia Kỳ không thẹn với xưng hô khốc ca, từ lúc gặp nhau tới giờ, lần đầu tiên Lạc Hương nghe thấy anh ta nói chuyện, thoạt nhìn tính khí tuy hơi rầu rĩ, lại ngoài ý muốn tương đối trầm ổn, có lẽ cũng là một người có tố chất tâm lý vững vàng.

Lạc Hương lo lắng nửa ngày, luôn cảm thấy lần biến dị này có quy luật. Bốn chữ "khôn sống mống chết*" này rất trớ trêu chạy vào trong đầu cô. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất không có khả năng, dù sao phóng xạ làm sao có thể chọn đồ ăn trêи đĩa được, cái gọi là ưu khuyết thì phân chia thế nào?

(*:ưu tú thì sống sót còn kém cỏi thì bị đào thải)

Trong đầu Lạc Hương xoay chuyển những ý nghĩ này, cuối cùng không suy nghĩ ra được kết quả gì, chỉ có thể lắc đầu bỏ qua. Còn lại lộ trình bốn giờ ngắn ngủn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tiến vào Thượng Hải đại khái sẽ tốt hơn nhiều.

Trông thấy người biến dị phía sau đuổi theo xe bám riết không tha, trong lòng Lạc Hương lại có điểm không xác định. Ai biết được tình huống nơi đó rốt cuộc là cái dạng gì đây.