Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 27: Lần đầu hợp tác (1)




Edit: Diệp Y Giai

Hiện tại trong thành phố này không có một bóng người, đồ bỏ đi ở khắp nơi trêи đất, xe hỏng, báo chí bay loạn, cùng những chai lon bị gió thổi qua thì dễ dàng lăn đi, ngược lại có vài người biến dị chậm rãi du đãng ở trêи đường, kỳ thực chúng không có trí tuệ, đối với chúng mà nói chưa hẳn đã không phải chuyện tốt. Nếu như thanh tỉnh, lại luôn muốn ăn thịt tươi, mà thịt tươi này còn chính là thịt người, vậy mới bi kịch.

Lúc này, đột nhiên một đám động vật biến dị, chân trở nên vừa dài vừa to có bề ngoài giống như con thỏ trước kia chạy qua, người biến dị lại cảm thấy rất hứng thú đối với những con thỏ biến dị này, bọn chúng đuổi theo con thỏ.

Có điều hiển nhiên đuổi theo cũng vô ích, người cho dù có biến dị, cũng không chạy qua được con thỏ cũng biến dị. Giống loài có khởi điểm không giống nhau, khả năng tăng trưởng biến dị cũng không giống nhau.

"Bọn chúng không phải không ăn đồng loại à? Đều là biến dị, vì sao người biến dị lại đi bắt thỏ biến dị?"

"Phương hướng biến dị của bọn chúng không giống nhau. Gien biến dị của nhân loại cùng với gien biến dị của động vật khác là không cùng một dạng, bọn chúng ăn thịt thỏ biến dị cũng có thể đạt được năng lượng, mà ngốn sạch đồng loại, chỉ có thể lãng phí." Trác Hiên cẩn thận nhìn xe, sợ nơi này đột nhiên chạy ra cái gì, lại đụng đổ xe. "Những điều này là tư liệu do các nhà khoa học ở các thành phố cho ra, hầu như những người của căn cứ người sống sót đều biết." Anh dừng một chút, "Tôi nghe được bọn họ nói chuyện nên biết đến."

Lạc Hương nghiêng đầu đi cười trộm, người này cũng không giống như cái gì cũng không quan tâm như biểu hiện bên ngoài.

Chỉ là, rốt cuộc thì khi nào tia biến dị mới chấm dứt đây, Lạc Hương cảm giác, ảnh hưởng của phóng xạ không phải là ảnh hưởng tốt gì, mà ảnh hưởng của thiên đạo lại chỉ khôi phục diện mạo vốn có của trời đất, đây là một loại biến hóa liên tục lâu dài mà chậm rãi, nếu không phải do lần này phóng xạ biến dị, thì lần thiên đạo gây dựng lại này hẳn không có bao nhiêu người cảm thấy mới đúng.

"Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?" Lạc Hương nhìn Trác Hiên lái xe rẽ bảy ngoặt tám, lập tức choáng váng.

"Yên tâm, nơi này tôi rất quen thuộc." Trác Hiên trước kia thường đến nơi đây mua dược liệu, cũng sẽ đi vào trong rừng rậm nguyên thủy phụ cận luyện tập, cho nên ở thành phố này anh vẫn tương đối quen thuộc. "Chúng ta cần đi đến một con phố bán thuốc Đông y."

Vì tiêu thụ và danh tiếng, toàn bộ tiệm thuốc nơi này đều mở cửa hàng cùng một chỗ, như vậy dù cạnh tranh quyết liệt, nhưng chỉ cần dược liệu của ông không có vấn đề, chung quy sẽ có sinh ý.

Đi tới những tiệm thuốc gần đó, Lạc Hương đại thể cảm giác một chút, phát hiện chung quanh không ít người biến dị.

Trác Hiên để cô ngồi ở trêи vị trí không được cử động, bản thân thì xuống xe bắt đầu đối phó người biến dị ẩn núp trong một cửa hàng.

Cũng may dường như đều là người biến dị bình thường, không có người tiến hóa, cho nên thời gian tinh lực hao phí cũng không nhiều. Lạc Hương cũng ra cửa, đi theo phía sau Trác Hiên.

Ngăn tủ để dược liệu đều rối loạn, Trác Hiên chỉ vào những dược liệu này: "Cô đem những dược liệu hỗn loạn ở nơi này phân ra để chứa, đừng trộn lẫn với những dược liệu khác đã được phân ra."

Rất nhanh, hàng trữ của tiệm thuốc này trêи cơ bản đã bị quét sạch, Trác Hiên bắt đầu hoạt động dọn dẹp nhà tiếp theo.

Không thể không nói, hễ quét là sạch mới là một loại thái độ của những người trong tận thế, ở thời đại mà cái gì cũng đều khuyết thiếu, bất luận thứ gì hữu dụng cũng trở thành của cải của anh, không chỉ nói đến những vật phẩm cụ thể có thể nắm vào trong tay, có một số thứ vô hình cũng sẽ trở thành đối tượng để đoạt lấy.

Tuy nhìn qua rất nhẹ nhàng, tốc độ tựa hồ cũng không quá chậm, nhưng trêи thực tế tốc độ cũng không nhanh như vậy. Nhà đầu tiên trêи con đường này bọn họ gặp phải chỉ là người biến dị bình thường, không có nghĩa là nhà tiếp theo sẽ không gặp phải loại tiến hóa. Mà vận may hôm nay dường như vừa rồi đã dùng hết toàn bộ.

Bọn họ rất không may gặp phải động vật biến dị.

So với người biến dị, thậm chí là người tiến hóa, những động vật biến dị này càng thêm đáng sợ. Dù sao con người có một phần rất lớn sức mạnh đến từ suy nghĩ, chỉ có một phần nhỏ là thuộc loại tứ chi, mà động vật thì tương phản với người, bọn chúng theo bản năng là chiếm đa số, mà trí tuệ thì rất ít.

Cho nên người mất đi trí tuệ không đáng sợ, mà dã thú mất lý trí lại cực kỳ khó chơi.

Bọn họ gặp phải còn là một trong số ít thợ săn đứng đầu giới động vật—— báo. Báo có rất nhiều loại, mà con trước mắt này hiển nhiên nguyên thân là báo hoa nhiệt đới khó chơi nhất. Tốc độ có lẽ kém hơn báo săn thảo nguyên, nhưng độ nhanh nhạy, tốc độ leo trèo đều thuộc loại đỉnh cấp. Ngoại hình của báo biến dị lớn hơn mấy vòng, móng vuốt rất dài, dường như không thu trở về được, ánh mắt cũng có chút hung tàn, dại ra. Mức độ da lông cứng rắn nâng cao không ít, tất cả đều lộ rõ thực lực cường đại của nó.

"Lạc Hương lui về phía sau, nơi này giao cho tôi." Kiếm của Trác Hiên đã cầm ở trong tay, anh chưa bao giờ quá mức phân tán, huống chi ở nơi nguy cơ mai phục tứ phía này. Cho nên tốc độ phản ứng của anh tương đối nhanh, kiếm cầm trong tay, anh đương nhiên là có tự tin đả bại con báo biến dị này.

Có điều, sau mấy lần giao thủ ngắn ngủi, Thân hình vốn thả lỏng của Trác Hiên đã bắt đầu căng thẳng.

Thực lực của con báo hoa biến dị này mạnh hơn người tiến hóa cấp bốn anh từng giao thủ, điều này chứng minh nó đã cấp năm. Đây là lần đầu tiên Trác Hiên gặp phải đối thủ cường đại như vậy.

Kỳ thật nếu nói về độ linh hoạt, Trác Hiên cùng con báo này đều không kém bao nhiêu, thế nhưng con báo này lại có thể mượn sức mạnh dị năng, có đôi khi Trác Hiên đã tính tốt quỹ đạo của mũi kiếm, chiêu thức rõ ràng có thể thương tổn được đối phương lại bị con báo này dừng lại một chút trêи không trung, thoát được.

Hiển nhiên là một đối thủ khó chơi.

Sau khi kiếm Trác Hiên cùng móng vuốt báo mãnh liệt va chạm một lần, Trác Hiên đầu tiên thu hồi kiếm, lựa chọn thủ thế.

"Lạc Hương, đi vào trong xe, cố gắng đừng ra ngoài." Trác Hiên hiển nhiên tính toán dùng toàn lực, đương nhiên không thể phân lòng chiếu cố Lạc Hương.

"Này, tôi không phải tiểu thư yếu đuối chưa gặp qua trường hợp này đâu." Lạc Hương hiển nhiên không thích phương thức che chở này của Trác Hiên, tuy trong lòng cũng không phải không có cảm xúc cao hứng.

Trác Hiên nhíu mày bớt thì giờ liếc nhìn cô một cái, không hề ngăn cản cô. Lạc Hương lấy vũ khí của mình ra, hiện tại dị năng cô dùng không quá quen thuộc, chỉ có thể cứu mạng. Cho nên, chỉ có thể xuất ra song kϊƈɦ của mình.

Có điều, báo biến dị hiển nhiên không đem Lạc Hương để vào mắt, vẫn nhìn chằm chằm Trác Hiên. Hai bọn họ thăm dò nhau vài lần, lại bắt đầu triền đấu.

Báo biến dị không hổ là thú săn có bản năng cường đại, nó không ngừng chạy, tần suất công kϊƈɦ rất cao, cho dù không gây thương tổn người ta cũng không ngừng tiêu hao thể lực đối thủ, khiến đối phương tiến vào kỳ mỏi mệt. Có lẽ báo biến dị cũng không biết ý nghĩa của việc làm như vậy, nhưng bản năng cường đại lưu truyền trong huyết mạch sẽ nói cho nó biết làm như thế nào là tốt nhất.

Lạc Hương sử dụng song kϊƈɦ thử tính công kϊƈɦ hai lần, lại phát hiện tốc độ phản ứng của mình không theo kịp, quả nhiên, nếu không luyện tập từ nhỏ, căn bản không có khả năng đấu với đối thủ mạnh đã biến dị đến cấp năm này.

Lạc Hương đối với tình huống như vậy đã dự tính trước, chỉ là không nghĩ tới cấp năm lại mạnh như vậy. "Trác Hiên, nó thực sự chỉ ở cấp năm à? Có lẽ, nói không chừng là cấp sáu, chỉ là chúng ta không nhận ra được."

Trác Hiên hiện tại không phân ra được tâm tư tán dóc với cô, căn bản không đáp lời. Anh bắt đầu vận khí, tăng lên tốc độ vận hành nội khí của mình, tốc độ của anh bắt đầu tăng lên đột nhiên, động tác đã nhanh đến mức không nhìn rõ bóng dáng.

Hiện tại Trác Hiên bắt đầu chiếm thượng phong, báo biến dị bị thương, nhưng hiển nhiên tốc độ khép lại của nó rất nhanh, những tổn thương không quan trọng đối với nó căn bản không có ảnh hưởng gì.

Có điều những tổn thương này khiến nó hoàn toàn cuồng nộ. Nó bắt đầu thét dài, Lạc Hương bị rống thiếu chút nữa chấn động mà ngất đi.

Chỉ là bọn họ rất nhanh biết được vì sao nó thét dài, lại có thể đưa tới một con báo biến dị nữa. Tim Lạc Hương đập rộn lên, lần này thật đúng là phiền toái.