Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 19: Thẩm Nhan đến




Edit: Diệp Y Giai

Lạc Hương còn nhớ rõ tình cảnh khi bọn họ gặp gỡ Thẩm Nhan.

"Các cậu muốn đi Bắc Kinh sao?" Lời của cô ta mang theo một loại cầu xin cùng run rẩy, phối với bộ dáng không tầm thường của cô ta, lộ vẻ rất chọc người thương yêu. "Mang... mang tôi theo đi. Tôi ăn rất ít, sẽ không gây ra phiền toái, tới Bắc Kinh, tới Bắc Kinh tôi còn có thể trợ giúp các cậu, các cậu biết đấy, cha tôi là quan chức cấp cao ở Bắc Kinh, tới đó ông ấy nhất định có thể trợ giúp các cậu. Tôi từ trong điện thoại đã xác định rồi."

Không muốn nói cái gì mà không động tâm với sắc đẹp trước mặt, Lạc Hương chưa bao giờ cho rằng đồng đội đều không háo sắc, không yêu thích mỹ nữ mảnh mai. À không, Lưu Hải còn chưa tỏ thái độ, Lâm Dũng nói: "Không sao, chúng tôi vẫn còn chỗ, chị Thẩm Nhan cùng chạy trốn tới đây với chúng tôi, mọi người giúp một việc không thành vấn đề."

Vốn nghĩ đến chỉ một mình anh ta không có đầu óc như thế, lại không ngờ rằng đội trưởng Lam Ba cũng đồng ý. Mà anh ta gật đầu, những người khác cũng sẽ không tỏ vẻ phản đối.

Xem ra trong khoảng thời gian chia lìa này, đã khiến bọn họ quên mất cá tính nguyên bản của Thẩm Nhan. Có điều, nếu bọn họ đồng ý, Lạc Hương đương nhiên sẽ không tự làm mất mặt duy trì ý kiến ngược lại.

"Cô là Lạc Hương nhỉ? Tôi nghĩ tôi không nhớ lầm." Thẩm Nhan thấy mọi người đồng ý mang cô ta theo, lập tức bắt đầu bắt chuyện với thành viên của đội ngũ, bản thân Lạc Hương cũng là nữ sinh nên đứng mũi chịu sào.

Lạc Hương gật đầu: "Thẩm Nhan, cô không phải ngay từ đầu đã trở về Bắc Kinh rồi à? Xảy ra chuyện gì mà lưu lại đây?"

Thẩm Nhan muốn nói lại thôi: "Tôi nói ra thì mọi người cũng đừng không tin. Nghe nói lần này mật độ thiên thạch cả nước đều rất cao, thành phố có thể thoát khỏi phóng xạ nghiêm trọng đại khái chỉ có ba mươi mấy nơi, cũng may chúng ta vận khí tốt, bất luận là Thượng Hải hay Bắc Kinh đều may mắn còn tồn tại. Nhưng mà, Thượng Hải bên này là căn cứ địa phía nam, có người thừa dịp thiên tai hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của chính phủ, tách Thượng Hải ra." Cô ta dừng một chút: "Cho nên cha tôi không dùng được quan hệ ở chỗ này, tôi bị giam ở nơi đây." Cô ta nói xong, tựa hồ còn bi thương: "Hu hu, tôi muốn cha mẹ của tôi." Nước mắt giống như trân châu không tốn tiền kia rơi xuống.

Lạc Hương thở dài, trêи thể diện thấy cô ta mang đến tin tức hữu dụng, cho dù cô ta không tốt để ở chung cũng đành nhẫn nại. Về phần nói đến Bắc Kinh hỗ trợ, Lạc Hương cười lạnh trong lòng một tiếng, câu này hoàn toàn có thể coi là nghe chuyện cười.

Trong tận thế người có thể tồn tại sống sót thật tốt, cho dù là phụ nữ, cũng không thể coi thường.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, xem chúng tôi không phải đã đáp ứng mang cô theo à? Hương Hương, cô ấy ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, có lẽ những ngày qua không dễ chịu, cơm cũng chưa được ăn. Cô trước tiên mang cô ấy đi rửa mặt chải đầu, sau đó chúng ta ăn cơm chiều." Lam Ba nói: "Tôi và Lưu Hải Tào Thượng đi nộp đồ hôm nay lên trước, đổi điểm thức ăn trở về, ngày mai..." Anh ta dường như có chút khó xử dừng một chút: "Không biết ngày mai rốt cuộc có thể thuận lợi rời khỏi không. Có điều mặc kệ có thuận lợi hay không, ngày mai chúng ta nhất định khởi hành."

Sở Ninh thấy thế duỗi lưng một cái: "A, tôi mệt mỏi, về phòng trước đây." Khi đi ngang qua Lạc Hương thì ở bên tai cô nói nhỏ: "Ha ha, Hương Hương dường như rất không thích Thẩm Nhan nhỉ." Sau đó cũng không chờ người khác phản ứng, thoải mái nhàn nhã rời khỏi phòng khách.

Tuy cảm thấy Sở Ninh từ điềm đạm tuấn tú lúc đầu trở nên càng ngày càng yêu nghiệt quỷ súc, nhưng Lạc Hương vẫn bị lời nói nhỏ bên tai của anh ta làm cho kinh sợ. Thì thầm cọng lông, không biết đó là chỗ mẫn cảm à, nổi hết cả da gà ra rồi. Đối với nội dung thì thầm kia thì Lạc Hương không để ý nhiều, bản thân có thích Thẩm Nhan hay không đều là chuyện của mình, người khác quản không nổi.

Bởi vì không đủ phòng, Thẩm Nhan chỉ có thể ở cùng một chỗ với Lạc Hương, dù phiền muộn vì không thể tiến vào không gian, nhưng Lạc Hương vẫn làm hết phận sự chọn lựa ra một vài bộ quần áo mà bản thân chưa bao giờ dùng qua đưa cho Thẩm Nhan: "Đây là đồ lúc trước đi tìm đồ ăn tôi thu thập được, cô thay đi."

Thẩm Nhan tuy rằng sắc mặt tiều tuỵ, quần áo nhiễm bụi, lại vẫn không giảm đi nhan sắc xinh đẹp, hoàn toàn xứng đáng tiếng "Nhan" này. Cô ta tắm xong rồi đi ra, Lạc Hương cũng không phải là mấy tên đàn ông ham thích sắc đẹp người ta, đối với một người mệt mỏi một ngày mà nói, tắm rửa quan trọng hơn so với ngắm mỹ nhân.

Khoá trái phòng tắm, Lạc Hương lắc vào không gian, cô vốn không quen sử dụng phòng tắm công cộng với người khác, lúc này vẫn vào không gian tắm trước đi.

Mặc dù không gian không giống như trong tiểu thuyết, một giờ bên trong, một ngày bên ngoài, nhưng quả thực thời gian trôi qua có chậm hơn một chút, nhưng không nhiều lắm. Cho nên Lạc Hương rất nhàn nhã tắm xong, lại ăn chút hoa quả, mới chậm rãi đi ra.

Bởi vì tiếng nước, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Cho nên Lạc Hương sảng kɧօáϊ tinh thần cùng đi ra ăn cơm với Thẩm Nhan.

Khuya hôm nay không có chuyện gì, cho nên mọi người đi ngủ sớm, đương nhiên Lạc Hương tương đối đau khổ chính là nhất định phải đối mặt với Thẩm Nhan tận lực truy vấn vào buổi tối, tỷ như trong đội ngũ ai là người dị năng, ai có thân thủ lợi hại, còn có ai cá tính tốt chẳng hạn.

Lạc Hương bị cô ta quấy đến không thể ngủ được rất muốn học tập ngựa rống, kéo cổ áo cô nàng nói cho cô ta biết —— bà đây là người dị năng, dị năng không gian, bà đây lợi hại nhất, đôi lưỡi lê, bà đây thiện lương nhất, lại có thể đến bây giờ cũng chưa đá cô ra ngoài! ! !

Đương nhiên, bên trong mặc dù đang ngửa mặt lên trời thét dài, ở bên ngoài Lạc Hương vẫn phải khách khí, ôn hòa nhỏ giọng đáp lời với Thẩm đại tiểu thư, giới thiệu tình hình tiểu đội với cô ta.

Về phần Thẩm Nhan rốt cuộc có thể đi dây dưa ai hay không, nhún vai, ai gọi mình là nữ sinh, quản không được mà. Kỳ thật loại chuyện này chỉ cần không phát sinh ở trêи người mình, thì vẫn không sao cả. Bản thân cũng không phải người của tiểu đội, phải che chở lãnh địa để phòng ngừa người khác xâm lấn.

Rốt cục, ngày rời đi đã đến. Sáng sớm mọi người đều dọn dẹp đồ vật một chút, chứa vào trong xe. Sau đó, tất cả mọi người lên xe.

Xác thực, giống với dự cảm của Lam Ba, đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì dễ dàng, nhưng mang người ra khỏi thành phố đến địa phương khác thì dường như rất khó.

Xe bị những binh lính bảo vệ cửa ngăn lại.

Lạc Hương biết, tiểu đội này nhân số không nhiều, còn có ba người dị năng, hơn nữa nhưng đội viên bình thường khác cũng có sức chiến đấu rất mạnh, cô nghĩ, nếu mình là lãnh đạo, mình cũng sẽ không buông bỏ lao động miễn phí như vậy.

"Vì sao chúng tôi không thể rời đi?" Lưu Hải so với những người khác mà nói, tương đối bình tĩnh, anh ta không ồn không náo, chỉ bình tĩnh hỏi.

"Nếu rời đi thì phải lưu lại toàn bộ vật tư, bằng không xin mời trở về đi." Binh lính canh phòng mặt không chút thay đổi nói xong quy định, cơ hồ khiến mọi người tức giận đến giậm chân.

Thời điểm Lạc Hương còn chưa phản ứng được, đột nhiên lông tơ dựng đứng, nghiêng đầu thì chứng kiến nụ cười sởn gai ốc của Sở Ninh, rồi anh ta lấy ra một thanh dao gỗ, chỉ là một thanh dao gỗ nhỏ, dài bằng bàn tay. Sau đó anh ta lấy ra bật lửa châm lửa lên.

Một cỗ lửa lớn bùng lên, bao trùm về hướng binh lính. Những người khác chưa kịp phản ứng, Lam Ba và Lưu Hải đã lập tức giẫm xuống chân ga, phá tan sự bao vây của binh lính.

Tốc độ xe không chậm, sau khi lao ra cũng không dừng lại, mà lập tức tìm được đường cao tốc.

Lực lượng quốc gia rất mạnh, mà lực lượng vũ trang mạnh nhất của quốc gia chính là quân đội. Lạc Hương cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ thật sự phản kháng chính diện với quân đội.

"Chúng ta như vậy không sao chứ." Lạc Hương do dự.

"Giá trị của chúng ta không tưởng được cao đến như vậy." Lưu Hải thở hắt ra: "Tỷ số người dị năng xuất hiện rất cao, gần như đến 30%, cho nên, chúng ta bây giờ cược chính là bọn họ không có thời gian và nhân lực đến truy kϊƈɦ chúng ta, chỉ cần qua một giờ nữa, chúng ta trêи cơ bản sẽ an toàn."

Còn lại một giờ, tất cả mọi người có chút lo lắng đề phòng, cũng may thật sự bị Lưu Hải đoán trúng, hiện tại những nhân vật lớn đó không có thời gian tới quản những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi.

"Da ~~~" Trêи xe reo hò một trận, rốt cục, lộ trình gian nan đã đi được bước đầu tiên.

Một mở đầu tốt đại biểu cho cơ hội tiếp theo, cơ hội này có thể sẽ biến thành thành công.

Trong khoảng thời gian ngắn không ngừng trêи cao tốc, phát hiện trêи cao tốc càng chật, nơi này phần lớn đều là một vài xác xe, hiển nhiên tai nạn xe cộ nghiêm trọng, còn có tốp năm tốp ba người biến dị du đãng.

Tuy rằng cách ngày phát sinh tai nạn cũng không lâu, nhưng tất cả mọi người gần như đều giật mình như cách mấy đời, bộ dạng tan hoang của cao tốc giống như đã trải qua thời gian vài năm, kỳ thật, lúc này còn chưa đến một tháng.

Nếu không ai đuổi, mọi người dĩ nhiên là chầm chậm lái xe đi, hiện tại tình hình giao thông không tốt, đương nhiên không thể lái nhanh.

"Lúc chúng ta gặp được người biến dị tiến hóa, thì xuống dưới săn giết đi." Lạc Hương đề nghị.

Tất cả mọi người nhìn Lạc Hương, hiển nhiên không rõ hành động này có dụng ý gì.

"Hiện tại người tiến hóa đều là cấp một, cấp hai, sau này nói không chừng bọn chúng sẽ tiến hóa nữa chẳng hạn, khi đó, huyết tinh của cấp một cấp hai không đến mức không còn, nhưng nhất định sẽ trở nên rất ít ỏi." Lạc Hương chậm rãi nói: "Có đôi khi vật lấy hiếm quý. Huyết tinh hiện tại còn không biết có ích lợi gì, nhưng có lẽ không phải là thứ vô dụng, hiện tại tích trữ nhiều chút luôn không có chỗ xấu."

Biểu tình của mọi người cũng theo đoạn nói chuyện này mà đổi tới đổi lui, cuối cùng như ngừng lại một loại biểu tình rất cổ quái.

Lạc Hương nghi hoặc, bản thân nói gì đó không đúng à?