Edit: An Tĩnh
Lần đầu tiên hai người ở chung một phòng ngủ.
Ngày hôm qua Lâm Tống Tiện chưa kịp ăn cơm đã bị cuộc gọi đến kêu đi, Tống Oanh đi làm quen với hoàn cảnh, sau đó sắp xếp đồ vật gọn gàng.
Ga trải giường là cô mang từ nhà đến, màu sắc đơn giản, chất vải rất thoải mái.
Lúc Tống Oanh bị đẩy ngã lên đó, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là suy nghĩ này.
Lâm Tống Tiện hỏi câu kia xong, cô còn chưa kịp trả lời, đôi môi nóng hổi của anh đã đến gần, anh hôn cô, nhẹ nhàng ngậm mút, đột nhiên đầu gối như nhũn ra, thân thể mất khống chế ngã ra sau.
Tống Oanh có hơi khẩn trương, Lâm Tống Tiện vùi mặt ở cổ cô, mặc dù lực tác động rất nhẹ nhưng xúc cảm xa lạ khác thường ấy vẫn làm khóe mắt cô nóng lên.
Bàn tay đặt bên hông cô trở nên không ngoan ngoãn, động tác vô cùng mạnh mẽ, Tống Oanh vô thức đưa tay cản lại, nhẹ nhàng thở một hơi.
“A Tiện, anh say rồi.”
“Anh không say.” Anh cười khẽ bên tai cô, rất thấp, hơi khàn. Hơi thở nóng bỏng chui vào tai cô, Tống Oanh rụt bả vai lại.
“Muốn hôn em.” Anh nói không rõ lời, lúc tiến đến giữa môi cô, nhẹ nhàng liếm như một con thú nhỏ, đầu óc Tống Oanh thiếu oxi, tim điên cuồng đánh trống reo hò, bị vật trí mạng gì đó đâm vào, trong nháy mắt đó cô quên cả thở.
Cô không chống đỡ được trước sự thân mật vào giờ phút này, nghẹn ngào kêu một tiếng như bất lực, “A Tiện….”
Anh lại chặn môi cô lại lần nữa.
Tất cả những gì xảy ra kế tiếp đều thuận lý thành chương, trong suốt quá trình, Tống Oanh nhắm chặt hai mắt, tay chân như nhũn ra, được anh dẫn dắt cảm nhận những sự tiếp xúc xa lạ cùng nhau.
Thỉnh thoảng anh hơi dừng lại giữa chừng, dường như có vẻ không thành thạo lắm, về sau, Tống Oanh đang khẩn trương cũng phải xoa dịu không khí, cô nhẹ nhàng ôm lấy người anh, đặt cằm lên vai anh, giọng nũng nịu như đang lẩm bẩm.
“A Tiện, nhẹ thôi anh…..”
“Em đau.”
Giữa sự quấn quýt nóng bỏng, trong đầu Lâm Tống Tiện nổ tung ánh sáng lóa mắt, mắt anh đỏ ngầu, liều chết mà triền miên cùng cô.
“Nhân Nhân, anh yêu em.”
Ở nơi sâu nhất trong linh hồn có một suy nghĩ đang kêu gào khản cả giọng.
Anh hôn lên tai cô, bật thốt theo bản năng.
Anh yêu em.
Trên thế giới này chỉ yêu sâu đậm tha thiết duy nhất mình em.
Tống Oanh.
Sự thật chứng minh, Lâm Tống Tiện thật sự không hề say.
Sau khi động tĩnh trong phòng lắng xuống, Tống Oanh nằm ở đó mệt mỏi đến độ ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, cả người đỏ đỏ hồng hồng nằm ở mép giường, Lâm Tống Tiện tắm xong mang theo hơi thở mắt mẻ tiến đến bên cạnh cô, hôn lên mặt cô một cái.
Tống Oanh nghiêng đầu qua, nhắm hai mắt vùi đầu vào trong gối.
“Nhân Nhân, Nhân Nhân.” Anh đến bên tai cô gọi như không hề biết mệt mỏi, lại vén chăn lên chui vào, kéo cả người cô vào lòng.
Lâm Tống Tiện thỏa mãn ôm cô, trong tay như có như không chơi đùa với tóc xõa bên vai cô, đầu ngón tay chạm qua da hơi nhột, Tống Oanh không nhịn được lầm bầm, “Anh đừng chơi em nữa.”
Anh nghe vậy thì dừng tay lại, âm thầm sáp mặt đến gần cô, một hồi lâu không lên tiếng, Tống Oanh không khỏi nâng nửa bên mặt ra khỏi gối, mở một mắt.
Lâm Tống Tiện đang nhìn chằm chằm không chớp mắt, đồng tử đen nhánh tỏa sáng, Tống Oanh lập tức đưa tay che mắt anh, nói rất nhỏ, “Anh đừng nhìn em như vậy.”
Lông mi anh run run, lòng bàn tay ngứa ngứa tê tê, Tống Oanh cảm giác tim mình cũng run lên theo đó.
Cô còn chưa kịp dời tay đi, Lâm Tống Tiện đã đến gần, hôn lên môi cô không sai một ly.
Tống Oanh mơ mơ màng màng bị anh hôn, đang lúc ý loạn tình mê, cô nghe thấy anh cất giọng trầm hỏi.
“Một lần nữa nha?”
Chữ “không” còn chưa nói ra khỏi miệng đã biến mất giữa răng và môi, rốt cuộc lúc Tống Oanh đã lấy lại tự do, lượng nhiệt chưa tiêu tan của đợt trước lại tấn công đến lần nữa.
Cô nâng mu bàn tay lên che mắt lại.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Ánh nắng thư thả chiếu vào phòng qua cửa sổ, cả căn phòng sáng ngời trong veo.
Cuối cùng người trên giường cũng thức dậy.
Tống Oanh mớ mắt ra, xung quanh yên tĩnh, không có đồng hồ báo thức cũng không có những tiếng động khác.
Cô ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Sau khi biết được sự thật này, cô lấy điện thoại đến trước, sau khi nhìn thấy thời gian trên đó thì mới thở nhẹ nhẹ nhõm.
Tống Oanh xuống giường, lúc mang dép mở cửa ra, mùi thức ăn thơm phức tràn ngập phòng khách, trong phòng bếp có một bóng lưng đang bận rộn, Lâm Tống Tiện mặc quần áo ở nhà màu trắng gạo, nghe thấy âm thanh, anh dừng động tác rồi xoay người lại.
Lúc thấy Tống Oanh, anh giang hai tay ra một cách cực kỳ tự nhiên, giữa ánh sáng nhàn nhạt động lòng người, bước chân của Tống Oanh nhanh hơn, nhào vào lòng anh.
“Dậy rồi à?” Tay Lâm Tống Tiện vuốt ve nhẹ nhàng sau ót cô, Tống Oanh ôm anh lắc lư, gật đầu.
“Ừm.”
Qua một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, tiếp đó hôn lên môi cô một cái.
“Em chưa đánh răng.” Tống Oanh lập tức che kín môi, nhớ đến mình cũng chưa rửa mặt, cô đưa hai tay che mặt, lập tức hốt hoảng thoát ra, chạy về phòng ở sau lưng.
“Em cũng chưa rửa mặt.”
“Em chậm chút.” Lâm Tống Tiện đứng đó cười, thấy cô chạy mất dạng như một làn khói, anh thấp giọng lầm bầm nói.
“Anh cũng không chê em.”
Ngày hôm nay Lâm Tống Tiện đưa cô đi làm, trước khi xuống xe, anh kéo cô lại đòi một cái hôn tạm biệt thật là dài.
Lúc Tống Oanh đi vào trường học, vệt ửng hồng trên mặt vẫn chưa nhạt đi.
Cô phát hiện sau khi gặp lại nhau, Lâm Tống Tiện trở nên rất thích hôn, nhưng mà….. Mặt Tống Oanh hồng hồng, nghĩ rằng.
Cô cũng thích.
Lúc ở bên cạnh anh, mỗi giờ mỗi phút đều muốn dính chung một chỗ.
Mấy ngay nay Tống Oanh không nghỉ ngơi đầy đủ, lúc ngồi trước máy tính xem tài liệu, cô ngáp không ngừng, sắc mặt mệt mỏi.
Khi cô che miệng ngáp đầy mệt mỏi không biết lần thứ bao nhiêu, cô giáo đối diện lên tiếng quan tâm.
“Tiểu Tống, gần đầy em không nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không?”
“À vâng, hơi hơi ạ.” Tống Oanh vỗ vỗ mặt, muốn làm bản thân có thêm tinh thần.
“Người trẻ tuổi ấy, tốt nhất vẫn nên ít thức đêm thôi, phải yêu quý sức khỏe của mình.” Một giáo viên khá lớn tuổi khác khuyên nhủ, Tống Oanh vô cùng chột dạ, vội vàng gật đầu.
“Được ạ, em sẽ chú ý.”
Cô không thể từ chối Lâm Tống Tiện được.
Thêm nữa lại đang ở độ tuổi sức lực dồi dào, mới nếm thử chuyện này lần đầu. Khó tránh khỏi việc không tiết chế được.
Buổi tối sau khi tắm xong, ánh trăng yên tĩnh, Lâm Tống Tiện làm việc ở thư phòng xong quay về, vừa vào cửa, anh ôm lấy Tống Oanh rồi hôn cô theo thói quen, cọ cọ đầu trên người cô, không bao lâu sau, cái hôn đó đã biến chất.
Tống Oanh dùng toàn bộ sức lực tự chủ, đẩy anh ra một cách khó khăn.
Lâm Tống Tiện ngẩng đầu lên khỏi trước người cô, trên mặt là vẻ nghi ngờ khó hiểu, anh bất mãn cọ cọ vào chóp mũi cô, “Nhân Nhân?”
Hai người gần trong gang tấc, Tống Oanh nhìn gương mặt phóng đại của anh trước mặt mình, suýt chút nữa đã nộp vũ khí đầu hàng.
Nhưng cô vẫn giữ lý trí.
“A Tiện, em cảm thấy tối nay chúng ta nên nghỉ ngơi đi.”
“?” Anh không lên tiếng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, thân thể vẫn ôm chặt lấy cô không buông, một lát sau.
“Thật sự không thể được sao?” Đột nhiên anh bày ra dáng vẻ tủi thân, con ngươi long lanh, khóe miệng hơi trề xuống, lông mi dày rậm rũ xuống, che đi vẻ mặt của anh.
Tống Oanh nhất thời mềm lòng, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, không nhất thiết phải từ chối.
Cô nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc dặn dò.
“Nhưng mà anh phải nhanh lên đó, đừng lâu quá.”
“A.” Lâm Tống Tiện nhẹ nhàng đáp, như có đôi chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó, anh tiếp tục chuyện chưa xong vừa rồi.
Mấy giờ sau.
Tống Oanh không còn chút sức lực, ngủ mê mang, một giây trước khi mất đi ý thức, cô nghĩ ngày mai chắc mình phải chuyển qua phòng bên cạnh ngủ thôi.
Thứ sáu lúc có giờ học ở trường dạy thêm, Phạm Nhã không cẩn thẩn trượt chân ngã xuống lầu, Tống Oanh nhận được tin này, vừa tan làm cô vội đi thẳng qua đó, bà đang nghỉ ngơi ở nhà, trên mắt cá chân quấn băng gạc trắng, đi lại khập khiễng.
“Tiểu Tiện đâu rồi, sao không đến cùng con?” Lúc Tống Oanh đang đỡ bà đi, Phạm Nhã hỏi.
“Hôm nay nah ấy tăng ca ở công ty, chắc phải đến rất khuya ạ.” Cô đỡ bà đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, đúng lúc hôm qua Tống Chi Lâm đi công tác ở nơi khác, Tống Oanh mở tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu hai món đơn giản.
“Khi nào ba về vậy mẹ?”
“Nói là ngày mai về, nhưng trước đó nghe nói ông ấy đã đổi vé, không biết tối nay có thể về được hay không.” Phạm Nhã xua xua tay, không thèm để ý gì, “Mẹ chỉ bị trật chân thôi mà, thật sự không cần lo lắng như vậy đâu.”
“Vừa khéo con cũng đang rảnh rỗi mà, ngày mai được nghỉ.”
Hai người ăn cơm, bầu trời bên ngoài hơi tối, nghe nói bên Tống Chi Lâm không có vé, Phạm Nhã không tiện hoạt động, buổi tối Tống Oanh không định về nhà, ở lại đây chăm sóc bà.
“Một mình anh có ổn không?” Lâm Tống Tiện còn ở công ty, Tống Oanh hỏi anh, đầu bên kia vang lên hai tiếng cười, anh gọi cô.
“Nhân Nhân, anh cũng không phải là con nít.”
“À.” Tống Oanh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, hai người nói thêm mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Hơn mười giờ đêm Lâm Tống Tiện mới tan làm, từ lúc ở chung tới nay, đây cũng là lần đầu tiên họ xa nhau, Tống Oanh trò chuyện qua video với anh một hồi lâu, lúc sắp cúp máy, đột nhiên anh hỏi.
“Nhân Nhân, em đang ngủ một mình à?”
“Hả?” Tống Oanh sững sốt mấy giây mới hiểu ra.
“Đúng vậy.” Cô nghĩ ngợi, giải thích: “Mẹ em ở phòng một mình, bà ấy chê em.”
Anh nghe xong thì cúi đầu lầm bầm câu gì đó, Tống Oanh không nghe rõ, lúc đanh định hỏi, Lâm Tống Tiện lại ngẩng mặt lên, nhẹ giọng nói lời tạm biệt với cô.
“Đi ngủ đi em, ngủ ngon.”
Tống Oanh cúp máy xong định ngủ, khi đang định nằm xuống thì đột nhiên nghe tiếng động ở phòng khách, ngay sau đó giọng nói của Tống Chi Lâm vang lên.
Ông tạm thời đổi thành vé xe, về nhà gấp, Phạm Nhã cũng bị đánh thức, còn oán trách ông đôi câu.
Mấy người họ ở phòng khách nói chuyện với nhau, thấy thời gian không còn sớm, sau khi sửa soạn đơn giản họ cũng trở về phòng, Tống Oanh cũng về phòng ngủ của mình, nằm trên giường nhắm hai mắt, nhưng chẳng hiểu sao lại trằn trọc trở mình không ngủ được.
Trong bóng tối, đầu óc cô đều là ánh mắt mất mát của Lâm Tống Tiện lúc cuối cùng, một suy nghĩ đột ngột nảy ra trong cô, Tống Oanh cảm thấy bản thân mình quá điên rồ.
Mười hai giờ đêm, Tống Oanh bước xuống xe taxi, toàn bộ nhà tối đen không một tiếng động.
Cô bước nhẹ chân, mở cửa phòng ra, trong phòng ngủ chính yên tĩnh lặng lẽ, dường như người trên giường đã ngủ rồi.
Tống Oanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc đang chuẩn bị cởi áo khoác ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói đầy cảnh giác, “Ai đấy?”
Cùng lúc đó, đèn trong phòng được bật lên.
Trong ánh sáng mờ nhạt Lâm Tống Tiện chống tay trên giường rồi ngồi dậy, khi nhìn thấy Tống Oanh, anh có hơi kinh ngạc.
“Nhân Nhân?”
“Sao anh còn chưa ngủ?” Tống Oanh vội hỏi, Lâm Tống Tiện vén chăn lên, mặc quần áo ngủ đi đến ôm cô.
“Không ngủ được….” Anh vùi mặt vào cổ cô, lưu luyến phụ thuộc vào, lại có hơi tủi thân.
“Nếu em còn không về thì anh sẽ đi tìm em.”
Lâm Tống Tiện đi vào phòng vệ sinh, Tống Oanh sửa sang lại giường ngủ, kéo căng chỗ bị nhăn lúc anh nằm, lúc vừa định đứng dậy, bàn tay vô tình nhấn vào dây tai nghe của anh.
Điện thoại nằm lung tung trên ga trải giường, khi tai nghe được kết nối, âm thanh bên trong đột nhiên vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
“Tôi có một con lừa nhỏ, trước nay chưa từng cưỡi nó…..”
Là giọng hát của mình, ngây ngô quen thuộc, ung dung vang vọng trong không khí.
Đây là một bài đồng dao, nhưng mỗi lần nghe giai điệu của bài hát lại có cảm giác bi thương vô hình, vào giây phút này, dường như còn tăng lên vô số lần.
Hốc mắt Tống Oanh có hơi cay cay, không biết anh đã ghi âm lúc nào, cô hít mũi một cái, vừa mới xoay người thì được một lồng ngực rộng rãi ôm lấy.
Cô cũng đưa tay ôm lấy anh, vùi mặt vào lòng Lâm Tống Tiện, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Bệnh mất ngủ của anh vẫn chưa ổn sao?”
“Ổn rồi.” Lâm Tống Tiện nói thật. Cuộc sống lúc ở nước ngoài đó, mỗi đêm chỉ có thể chìm vào giấc ngủ nhờ giọng hát của cô, cho dù đây là một loại bệnh, anh cũng đã tìm được liều thuốc thuộc về mình rồi.
Anh nhẹ giọng lặp lại một lần nữa.
“Đã sớm ổn rồi.”
**
Hết chương 61