Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Trước khi tiết một chính thức bắt đầu, Tống Oanh đã đổi chỗ ngồi xong.
Động tĩnh bên cạnh khá lớn, bàn ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh ồn ào, có người tới tới lui lui, ôm một đống sách vở lên đằng trước, lại quay về, cốc nước, dụng cụ học tập, hộp bút, một đống vật dụng nhỏ không bỏ sót cái nào, mang toàn bộ lên chỗ ngồi mới.
Nữ sinh trông thì đang luống cuống tay chân, nhưng nụ cười thì chưa bao giờ biến mất, thấp thoáng trên khuôn mặt cô, bận rộn vui vẻ mà vui sướng, quên cả trời đất.
Bỗng dưng Lâm Tống Tiện cảm thấy rất khó chịu, cảm xúc hiện rõ trên mặt.
Người mới chuyện từ bàn phía trước ra sau đột nhiên nhũn cả tim, sợ rằng mới ngày đầu tiên đã khiến đại ca nổi giận.
Cậu ta dè dặt co bả vai, tràn đầy hâm mộ nhìn theo bóng dáng dần đi xa của Tống Oanh.
Cuối cùng Tống Oanh cầm lấy bịch khăn ướt suýt đã bỏ quên, vừa ngẩng đầu lên cô đã đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện.
Ngồi cùng bàn một tuần, mặc dù không quen thân nhưng miễn cưỡng thì cũng có đôi chút tình cảm đặc biệt, Tống Oanh nghĩ ngợi một lúc, sau đó mỉm cười với cậu, xem như lời tạm biệt trước khi đi.
Ai ngờ, nam sinh lập tức rời mắt đi, khóe miệng mím chặt lộ ra vẻ lạnh lùng hời hợt khó hiểu.
Tống Oanh ngây người một lúc, lại cảm thấy vui mừng vì mình đã sớm đổi chỗ ngồi.
Mỗi lớp ở Cẩm Trung có khoảng bốn mươi người, chỗ ngồi rất rộng rãi, hai tổ cách nhau một lối đi nhỏ.
Tống Oanh được chuyển lên hàng thứ ba, cách Lâm Tống Tiện khoảng bốn năm chỗ ngồi, nhìn từ phía xa, bóng dáng biến thành một màu sắc mơ hồ.
Một người vốn ngồi ngay bên cạnh mình mỗi ngày đột nhiên cách xa nhau, mất đi mọi sự trao đổi, thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang phòng học, cũng sẽ nhanh chóng lướt qua nhau, hệt như khoảng thời gian sớm chiều cạnh bên nhau trước kia không hề tồn tại vậy.
Lâm Tống Tiện có hơi phiền não.
Có lẽ vì sự thay đổi khó hiểu của cô bạn, tránh né cậu như thể nước lũ và thú dữ, kì lạ đến mức chẳng ai hiểu nổi, Lâm Tống Tiện suy nghĩ lý do tại sao lại có chuyện như vậy.
Trường học có máy nước uống bên ngoài, còn có cung cấp nước nóng cho học sinh lấy nước.
Nghe giảng bài cả một buổi chiều làm tinh thần người ta uể oải cạn kiệt, mơ màng buồn ngủ, Tống Oanh cầm cốc nước, mí mắt có hơi nặng, sau khi đi ra hành lang hít thở không khí mới đi rót nước.
Gần đến giờ học, bên này không có một bóng người, Tống Oanh đứng cạnh máy nước uống, mắt chăm chú nhìn nước nóng được rót đầy vào ly, sau đó mới nhẹ nhàng vặn chặt nắp rồi xoay người.
Sau lưng vốn là bức tường trống trãi nhưng chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, Lâm Tống Tiện đứng chặn đường của cô, hai tay đặt trong túi quần, quan sát cô từ trên xuống dưới, đôi mắt thờ ơ cụp xuống.
Tống Oanh phải lui về sau một bước, “Có... Chuyện gì sao?”
Lâm Tống Tiện không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô với vẻ nghiên cứu tìm tòi, sau đó bỗng dưng lên tiếng, “Có phải cậu rất sợ tôi không?”
“... Không có.” Lòng bàn tay của Tống Oanh đặt trên nắp ly nước nóng, trả lời.
Không hề có ý định giấu giếm suy nghĩ của mình.
Dù sao thì đối với Lâm Tống Tiện, phần lớn là cô tôn trọng nhưng không gần gũi, không phải là sợ hãi cậu.
“Vậy tại sao cậu lại đổi chỗ?” Lâm Tống Tiện nghĩ đến một khả năng, ánh mắt u ám “Bởi vì lời các cô gái kia nói hôm tựu trường sao?”
Cậu nhíu chặt chân mày, “Không cần để ý.”
Tống Oanh ngẩn người, lúc này mới nhớ lại chuyện cậu nói, khi ấy mấy nữ sinh biết bọn họ ngồi cùng bàn nên đã đưa ra vài lời nhắc nhở.
Cô lắc đầu, “Không phải.”
Lâm Tống Tiện đứng im không nhúc nhích ở đó, có vẻ như đang chờ đợi cô nói tiếp, Tống Oanh nghiêng đầu suy tư, cô cắn nhẹ môi dưới.
“Chỉ là tớ... Cảm thấy hình như cậu không thích bị người khác làm phiền lắm.”
“Ồ, vậy cậu nên cầu nguyện cho bạn cùng bàn mới yên tĩnh hơn cậu đi.” Cuối cùng Lâm Tống Tiện đã động đậy, đứng thẳng người bước ra ngoài, lúc đến cạnh cửa còn quay đầu lại.
“Còn nữa, lý do của cậu thiếu sáng tạo quá, lần trước đã từng dùng rồi.”
Tống Oanh nhìn bóng dáng cậu dần biến mất, phiền muộn đứng tại chỗ, đưa tay vỗ vỗ đầu mình.
Đồ ngốc.
Trước giờ cô chưa từng tỏ ra hời hợt với người khác rõ ràng như vậy, Tống Oanh nghĩ đến ánh mắt của Lâm Tống Tiện, dù sao thì trong đó ngoại trừ sự giễu cợt cũng chẳng có thứ gì khác.
Cô vẫn cảm thấy áy náy vô cùng.
Trước khi tiếng chuông vang lên, Phương Kỳ Dương nhìn Lâm Tống và Tống Oanh một trước một sau đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt có hơi khác lạ so với bình thường.
Cậu ta không kìm nén được tính nhiều chuyện, lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Tống Tiện với đôi mắt sáng như đuốc.
“Anh Tiện, anh nói gì với em gái Tống thế?”
Nghe vậy, Lâm Tống Tiện dừng động tác cầm sách lại, nheo mắt nhìn cậu ra, bây giờ mới nhớ ra việc phải tính sổ.
“Phương Kỳ Dương...” Ba chữ này phát ra từ trong miệng cậu, chậm chạp nói: “Đôi mắt này của mày có thể móc ra đi hiến tặng.”
“???” Phương Kỳ Dương chẳng hiểu sao đột nhiên mình lại bị giễu cợt, vô cùng oan ức, chỉ muốn đăng lên vòng bạn bè ngay lập tức.
—— “Cuối cùng vẫn phải chịu đựng tất cả một mình.”
Mùa xuân Cẩm Thành mưa nhiều, thường xuyên mưa dầm liên miên.
Hiếm khi mới tạnh vào tiết thể dục, giáo viên thể dục nhân cơ hội này bắt bọn họ rèn luyện, trực tiếp kiểm tra chạy tám trăm mét tại chỗ.
Thể lực nữ sinh yếu hơn nên chạy xong ai cũng mệt mỏi thở hồng hộc, vừa vượt qua vạch đích thì lập tức chống hông khom người, níu kéo hơi tàn đi về phía trước.
Tống Oanh bình thường vẫn kiên trì chạy bộ nên trạng thái khá tốt, bước chân vững vàng xung phong nhận việc đi mua nước cho các bạn.
Phía trước thao trường có sân cỏ rộng, phải đi xuyên qua bên kia mới đến siêu thị, có thể nhìn thấy tường rào của trường học ở phía xa xa, ở đó trồng mấy cây đa lớn, cành lá xum xuê, sắc xanh bao phủ.
Tống Oanh đi qua dưới tàng cây, bóng cây che chắn, ánh nắng tỏa xuống sau khi được lọc qua những tầng lá, biến thành những tia sáng nhỏ vụn.
Cô lơ đãng nhìn cái bóng của mình, bỗng thấy cảm thấy không đúng, dường như trong cái bóng đó còn có thêm một chiếc bóng khác.
Tống Oanh chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang nằm giao thoa trên thân cây đa, vô cùng quen thuộc.
Giữa những lá cây xanh um, Lâm Tống Tiện nhắm mắt gối hai tay sau đầu, cơ thể tựa vào cành cây cứng cáp nhất, gió thổi đến làm mái tóc cậu tung bay, có mấy vệt nắng tỏa lên khuôn mặt cậu thiếu niên.
Như mộng như ảo.
Tống Oanh đứng dưới gốc cây ngửa đầu lên, bình tĩnh nhìn lên cậu.
“Cậu ngồi trên cây làm gì vậy?” Giọng nói thiếu nữ mềm mại trong trẻo, dễ chịu giữa buổi trưa yên tĩnh, đột nhiên lọt vào tai, chẳng hiểu sao trong lòng không hề cảm thấy bực bội vì bị người khác làm phiền mà lại vô cùng bình thản.
Lâm Tống Tiện mở mắt, không có nhìn cô, vẫn giữ tư thế không nhúc nhích, ánh mắt ngây ngẩn hệt như đang ngắm nhìn bầu trời trong veo qua khe hở của lá cây.
“Tôi đang suy ngẫm.” Nam sinh bình tĩnh nói.
“...” Tống Oanh đã quen với hành vi kì lạ của cậu, sau hai giây yên lặng, cô mới lên tiếng hỏi, “Suy ngẫm về chuyện gì cơ?”
“Nghĩ về ý nghĩa của sinh mệnh.”
Tống Oanh nhíu mày, nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, “Ví dụ như?”
“Ví dụ như con người tồn tại trên thế giới này là vì điều gì?”
“Sinh ra, lớn lên, già đi, rồi chết.”
“Trong suốt quá trình dài đó, trải qua thời gian nhạt nhẽo mà không hề thú vị, thậm chí đối với nhiều người mà nói, cả đời này đều phải sống khổ cực.”
“Đã như vậy, tại sao còn muốn cố gắng sống đến thế.” Rốt cuộc Lâm Tống Tiện cũng quay đầu qua, nhìn qua cô với đôi mắt không vui không buồn.
“Chẳng lẽ chết đi không phải vừa đơn giản và nhẹ nhõm hơn tất thảy sao.”
“Cuối cùng ngày chết cũng sẽ đến, nếu thế giới này đã nhàm chán đến vậy thì cần gì phải tiếp tục lãng phí với nó chứ.”
Mặt trời buổi chiều sáng ngời rực rỡ, nhưng chẳng hiểu sao Tống Oanh lại có cảm giác lạnh.
Dường như đang quay về buổi chiều tối trên nền tuyết đó.
Tống Oanh không cách nào hình dung được cảm xúc vào giờ phút này.
Lâm Tống Tiện có quan điểm suy luận mạnh mẽ của riêng mình, không giống hề giống một người mười sáu tuổi, không có những ước mơ tươi đẹp về tháp ngà voi của độ tuổi này, trái lại thì cậu đã sớm mất đi hứng thú tìm tòi khám phá.
Lần đầu tiên Tống Oanh nghiêm túc chạm đến thứ trong đầu cậu, sau khi chấn động, cô lại cố gắng muốn phản bác.
“Nhưng mà, chỉ khi còn sống mới có khả năng thôi, chết đi rồi thì không còn gì nữa.”
“Không còn gì nữa.” Thiếu niên lặp lại câu nói, giữa lông mày giãn ra, hiếm khi vui vẻ nhẹ nhõm.
“Chính là hoàn toàn được giải thoát.”
“...”
Tống Oanh im lặng, không biết nên nói gì, nhìn bóng dáng của Lâm Tống Tiện ở trên cao, cuối cùng chỉ bứt rứt nói ra một câu.
“Cậu mau xuống đi, trên đó nguy hiểm quá.”
“Lo tôi sẽ nghĩ quẩn sao?” Lâm Tống Tiện cười thoải mái, một tay chống đỡ trên cây, sau đó nhảy xuống đất một cách gọn gàng và lưu loát, khoảng cách mấy mét, Tống Oanh nhìn mà kinh hãi run sợ.
Cậu nhảy xuống đất, thờ ơ phủi phủi tay, đuôi lông mày nhướng nhẹ lên, dáng vẻ lười nhác, “Yên tâm, độ cao này có nhảy cũng không chết.”
“...”
Chớp mắt đã đến chủ nhật, lại một tuần trôi qua.
Buổi tối Tống Chi Lâm phải tăng ca, Phạm Nhã cũng không thoát thân khỏi trung tâm dạy thêm được, gần đến lúc tan học, bà chuyển thêm tiền vào tài khoản cho Tống Oanh, để cô ăn bên ngoài.
Thật ra thì tiền sinh hoạt của Tống Oanh rất dư dả, nhưng là cô rất khó để tăng cân, hai người rất lo lắng cô ăn bên ngoài không tốt, mỗi lần cho tiền đều rất hào phóng.
Xung quanh Cẩm Trung có rất nhiều quán ăn, Tống Oanh vốn chỉ chọn đại một quán, lúc đi trên đường lại vô tình thấy một quán hải sản bên cạnh, sau khi rời Gia Nam, đã lâu rồi cô chưa được ăn.
Tống Oanh nuốt nước miếng, bấm ngón tay tính số dư còn lại của mình, rồi mới lấy hết can đảm đi vào trong.
Quán ăn rất rộng rãi, trong đại sảnh có bốn năm bàn lớn, gần cửa sổ còn có những bàn nhỏ lẻ, trang trí đơn giản nhưng thoải mái dễ chịu, tiếng nhạc nhẹ nhàng chạp rãi.
Tống Oanh lơ đãng quan sát bốn phía, đột nhiên có người ở cách đó không xa gọi tên, cô ngước mắt thì thấy Phương Kỳ Dương đang ngoắc ngoắc mình.
“Em gái Tống, tới ăn cơm sao?”
“A.” Tống Oanh hơi há miệng, ngây ngốc gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy thì trùng hợp thật đó, muốn ăn cùng chúng tôi không?” Cậu ta nhiệt tình mời, Tống Oanh còn chần chờ thì nhìn qua người bên cạnh cậu ta, dường như đã ngồi đầy cả bàn, trong đó có những nam sinh và nữ sinh từng gặp lần trước, còn có vài gương mặt quen thuộc trong lớp.
Lâm Tống Tiện cũng ở trong đó, ngồi dựa trong một góc tường, vốn đang cúi đầu nhưng nghe tiếng nói chuyện nên mới ngẩng mặt nhìn về bên này, ánh mắt lơ đãng đối diện với Tống Oanh.
Cô do dự từ chối, “Không cần đâu, tớ ăn một mình được rồi.”
Phương Kỳ Dương thấy thế cũng không ép buộc, Tống Oanh thở phào nhẹ nhõm, vừa mới chuẩn bị tìm chỗ ngồi ngồi xuống, lại thấy nhân viên phục vụ đi đến với vẻ mặt khó xử, lúng túng nói: “Xin lỗi bạn học, quán chúng tôi tạm thời không có bàn nhỏ, chỉ có chỗ kia...”
Cô gái đưa tay chỉ, Tống Oanh thuận theo nhìn về phía bàn tròn đông đủ mười người trong sảnh, trong lòng chợt nghẹn lại.
Phương Kỳ Dương gọi cô lần nữa, lúc này Tống Oanh không còn lý do gì từ chối, cô đi qua, trước bàn chỉ còn lại hai chỗ trống, bên cạnh đều là gương mặt cô không quen, Tống Oanh mới do dự được mấy giây, bỗng thấy Lâm Tống Tiện ngồi đối diện đá một cú vào ghế của Trương Trạch ở bên cạnh, phân phó, “Đi, ngồi qua bên kia.”
Tống Oanh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tống Tiện, mặt khác Phương Kỳ Dương lấy thực đơn, để cô tùy ý chọn món.
Món ăn bọn họ gọi vừa mang lên, đủ các loại món ăn đa dạng phong phú, món nào cũng nhiều, trong đó Tống Oanh chỉ muốn ăn vẹm vỏ xanh với tôm tít mà thôi.
Cô lắc đầu đẩy thực đơn về lại, nhẹ giọng nói: “Món tớ muốn ăn các cậu đều chọn hết rồi.”
Lúc đang ăn cơm, Tống Oanh mới biết mấy người đang ngồi tại bàn đều là bạn học cấp hai của Lâm Tống Tiện, nói chuyện phiếm nghe có vẻ quan hệ rất thân thiết, cả quá trình Phương Kỳ Dương không hề khép miệng, bên tai đều là giọng nói của cậu ta.
Chỉ có Lâm Tống Tiện là hình như không có hứng thú, ít khi gia nhập chủ đè của bọn họ.
Ăn được một nửa, nhân viên phục vụ mang đồ uống lên, nước dừa đóng hộp cùng vài loại sữa, nữ sinh tóc xanh lần trước bực bội chạm vào những chai đồ uống đó, mặt lộ vẻ bất mãn.
“Sao toàn là đồ lạnh cả vậy, dạ dày của A Tiện không tốt, ai kêu đấy.”
“Trương Yên, cậu làm quá thật đó, anh Tiện của chúng ta không phải trẻ con.”
“Cậu câm miệng.” Trương Yên lườm cậu ta một cái, không nói lời nào, kêu phục vụ đổi sang đồ uống ấm.
Bàn thuộc kiểu có đĩa quay lớn, trùng hợp thay đĩa tôm tít muối tiêu dừng ngay trước mặt Tống Oanh, cô vùi đầu ăn, động tác bóc vỏ vừa đơn giản vừa giàu kinh nghiệm.
Dùng đũa xuyên qua thân tôm tít, tay tách vỏ từ phần đuôi, sau đó sẽ đến phần đầu, thịt tôm hoàn chỉnh được lấy ra.
Nước dừa không lạnh được đưa đến bên cạnh Lâm Tống Tiện, cậu thôi nhìn, ngước mắt nói lời cảm ơn với Trương Yên, sau đó tiếp tục nhìn qua Tống Oanh, tùy ý hỏi, “Ăn ngon lắm sao?”
Dứt lời, ánh mắt cậu ra hiệu chỉ về đống vỏ tôm chất như núi bên cạnh cô, Tống Oanh xấu hổ, trong đầu nóng lên, bỏ con tôm vừa bóc trong tay vào chén cậu.
“Ăn ngon lắm, cậu thử xem sao?”
Tiếng nói chuyện trên bàn lập tức im lìm, Trương Yên mất kiên nhẫn, nhắc nhở cô với vẻ mặt kinh ngạc, “A Tiện cậu ấy có bệnh thích sạch sẽ, không ăn đồ người khác chạm vào —— “
Còn chưa dứt lời đã Lâm Tống Tiện đã cầm lấy đũa gắp con tôm trong chén cho vào miệng, mày khẽ nhíu lại, sau đó nhận xét.
“Cũng bình thường.”
“...”
**
Hết chương 4