Lê Bách đứng bên ngoài điện chờ như mọi khi, gió lạnh luồn qua khiến hắn rùng mình mà kéo cao cổ áo, không khỏi suy nghĩ bất thường. Mặc dù trời đã muốn vào thu nhưng cũng không đến mức lạnh như vậy chứ? Ông trời dạo này quả nhiên cũng kì quái?
Lê Bách vẫn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nghe tới âm thanh cửa mở, hắn liền nhanh nhẹn đứng ngay lại theo quy nghiêm, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có đôi mắt hí khẽ giựt giựt nhìn đôi giày thêu đen vô giá trước mắt. Thấy đôi hài này trước sau vẫn dừng trước mặt hắn, Lê Bách không khỏi cay đắng sầu muộn khẽ ngước lên một cái, sau đó cười như khóc mà nói.
“Tam vương gia..”
Tam vương gia trong miệng hắn một thân áo trắng như gấm tuyết, tóc đen gỗ mun vấn cao, đổ dài như thác, dung nhan khuynh thành như đóa phù dung, làn da trắng sáng như sứ, mịn như lụa, cái mũi như tạc, miệng nhỏ bồ đào, cuốn hút người khác vẫn là đôi mắt có thần, sóng sánh như nước hồ, trong như áng mây, ẩn chứa sự linh hoạt thông minh, lâu lâu khẽ chớp đôi mi như cánh bướm, khí tức bảy phần cao ngạo ba phần trong sạch. Một cử chỉ nhỏ, một cái nhăn mày liền có thể khiến người khác như say hương rượu mà mơ màng.
Chỉ thấy y bộ dạng tuy lạnh như tuyết đầu năm, nhưng đôi mắt cong cong lại đối lập, ý cười ranh mãnh nằm dưới đáy mắt không thể không thấy càng khiến cho đáy lòng Lê công công run rẩy. Mỗi lần vị tiểu tổ tông này chưng ra bộ dạng như vậy nhất định có chuyện không tốt xảy ra với hắn!
Lê công công quả nhiên liệu sự như thần, cho nên hai mắt hắn mới thấy được đôi môi như bồ đào hồng kia chuyển động, bên tai nghe tới âm thanh như tiếng chuông đinh đang của y.
“Lê công công, hoàng thượng đã đồng ý cho ông đi theo bổn vương rồi.”
Lòng Lê Bách lúc này có thể nói là như lá lìa cành, đau muốn ngất. Chỉ cần nhớ tới mỗi lần ở bên cạnh tiểu tổ tông này hắn đều gặp chuyện không được tốt đẹp, lần này thì hay rồi, đi theo y. Quan trọng hơn, đi khắp cả cái kinh thành này không ai không biết đến nỗi lòng keo kiệt của vị tam vương gia này, nội ở trong phủ cũng chỉ quy định một ngày một bữa, hai bữa còn lại chỉ ăn ở trong cung, hòng giảm số tiền phải chi tiêu phung phí, nói chi đến lương bổng của bọn nô tài cơ chứ. Ai nha không ổn rồi, lòng ta đau quá.
Mỗ Tà cong cong hai mắt nhìn bộ dạng nhăn nhúm táo bón vẻ mặt đau lòng của lão thái giám trước mắt liền vui vẻ đến muốn cười to. Nàng để ý tên bán nam bán nữ này từ lâu rồi, không nói đến năng suất làm mười phần mười phần tốt của hắn mà còn do hắn cũng rất tiết kiệm giống nàng, nghĩ đến mấy ngày sau không có ở đây, nàng cần người như hắn quản lí ngân sách cùng chuyện trong phủ, có vậy nàng mới an tâm. Cho nên khi nàng suy tính nghĩ lời nói để lão già thánh thượng kia đồng ý giao tên này cho nàng, cũng không ngờ là Thiên Dật Khanh lại vô tư phất long bào bảo nàng đem Lê công công theo, hắn quả thật không muốn nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nên liền cho nàng tâm phúc của mình, nào biết nàng lấy tâm phúc hắn làm thần giữ nhà cho nàng, nếu biết nhất định phát hỏa công tâm, giận đến đấm ngực. Chuyện đó là về sau còn bây giờ mỗ Tà chính là vui vẻ chắp hai tay ra đằng sau mà đi, cổ họng cũng ngâm nga vài câu, chỉ cần nghĩ tới bạc của nàng an toàn, nàng liền muốn cười đến mặt mày nở hoa.
Thương cho phận nô tài như Lê Bách, thấy nàng đi cũng chỉ đành ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, cúi đầu đi theo nàng, còn không quên dặn tiểu thái giám đi lấy dùm tư trang của hắn chuyển tới phủ Nghĩa vương, chỉ cần nghĩ tới ngày sau đổi chủ, hắn liền ai oán tiếc hận nhìn về phía tẩm cung của Thiên Dật Khanh, lòng đau như xé thịt.
Mỗ Tà đi vài ba bước liền bị gió lạnh lùa vào trong cổ áo, cả thân người lạnh buốt, không khỏi rùng mình, cho nên liền biến ba bước đi thành một bước, đi nhanh tới cỗ kiệu, không đợi Lê Bách chạy tới đỡ nàng tự thân nhảy vào trong kiệu, tay nhỏ kéo màn che chặn được khí lạnh, sau đó vội vàng ôm lò sưởi vào trong ngực.
Kì quái, khí trời lạnh như vậy nào giống thời tiết vào thu?
“Vương gia, bây giờ đi đâu?”
Lê Bách đáng thương ở ngoài nước mũi chảy một hàng, run lẩy bẩy mở giọng hỏi, chất giọng the thé thường ngày cũng đổi thành khàn khàn run rẩy.
“Về phủ đi.”
Mỗ Tà ôm chặt lò sưởi, lạnh giọng nói một câu, sau đó liền ngả lưng vào gối dựa. Một lúc sau nàng liền cảm thấy cỗ kiệu được nhấc lên, sau đó di chuyển có trật tự, không nhanh không chậm, khiến nàng thoải mái đến muốn khen ngợi. Phương tiện giống vậy còn êm hơn cả tàu điện ngầm gấp mấy lần đấy.
Trong khi nàng cảm thán khen ngợi, bên tai truyền tới âm thanh náo nhiệt ồn ào, liền có thể đoán được bản thân đã ra khỏi hoàng cung dạo phố xá rồi. Bản tính tò mò như con sâu nhỏ ngoe nguẩy, mỗ Tà dùng chiến phiết khẽ nhấc nhẹ một góc nhỏ màn che, tia sáng bên ngoài len vào soi lên dung nhan yêu kiều của nàng, đôi con ngươi thông minh lấp lánh phản chiếu cảnh vật nhộn nhịp phố xá của dân chúng, không thể không thấy ánh nhìn rực rỡ như pháo bông, hưng phấn mà cong lại cả hai mắt của nàng.
Từ sau khi tới Lý phủ hành nghề đại phu nàng liền không thể vô tư nhìn cảnh náo nhiệt kinh thành giống vậy, nay có cơ hội gặp lại, không thể không hào hứng mà vui vẻ. Khóe mũi ngửi được vô số hương thơm đồ ăn, bụng nàng liền bắt đầu rục rịch, hận không thể nhào ra càn quét hết đồ ăn mĩ vị ở đây. Đồ hoàng cung mặc dù là mĩ vị khó cầu nhưng đối với nàng, dân dã vẫn là thân quen và ngon miệng nhất.
Nhưng nàng đột ngột nhớ ra bản thân không mang bạc, sau đó chỉ biết đau lòng tiếc hận nhìn hàng đồ ăn dài khắp kinh thành trước mắt, lòng đau như bị bóp vậy.
Cỗ kiệu của mỗ Tà tuy nói là đơn giản nhưng so với dân chúng thì cũng được xếp vào loại cao cấp, hoa văn khắc họa cầu kì, dùng gỗ lim quý nhất mà làm, bốn phía bốn người nâng kiệu, đằng trước cùng sau hộ tống thêm hai tùy tùng mang gươm, trang phục quan binh, lại còn có bóng dáng thái giám cung kính hầu bên cạnh cho nên cỗ kiệu của mỗ Tà liền như vậy nổi bật thu hút sự chú ý của mọi người.
Mỗ Tà nào hay bản thân bị chú ý, cho dù nàng chỉ nhấc nhẹ một góc nhỏ của màn che, nhưng dung nhan nửa hé nửa ẩn kia, khuynh thành đến điên đảo chúng sinh, dẫn đến một hồi la hét của vô số nữ nhân nhìn tới.
Chỉ thấy phần lớn nữ nhân ở đây phong phú vai vế hưng phấn kích động nhìn về phía cỗ kiệu xa hoa trước mắt. Họ không ngờ bản thân lại diễm phúc được nhìn thấy Nghĩa vương trong truyền thuyết, mặc dù dung nhan khuất sau màn che phần lớn, nhưng một góc nhỏ thế kia cũng đủ khiến người khác bồi hồi mất ăn mất ngủ.
Mỗ Tà làm sao không để ý đến phản ứng của bọn họ, nàng không nghĩ muốn đem nơi này làm loạn cho nên định buôn màn, kêu Lê Bách tăng nhanh cước bộ, nhưng là ý trời không theo ý nàng, chỉ thấy mỗ Tà nhạy bén nhúc nhích lỗ tai ngọc, ánh mắt vốn sáng như sao liền biến thành âm trầm đến đáng sợ, sau đó liền thấy bàn tay cầm chiến phiết của nàng dùng lực mở quạt giơ cao ngang mặt, lưng liền ngả ra phía sau.
Phạch!
Cung tên lao như xé gió xuyên qua màn che đâm thẳng vào kiệu. Đáy mắt mỗ Tà âm trầm đến đáng sợ nhìn mũi tên cắm ngang trước mặt mình. Nếu không phải nàng nhạy bén nghe thấy tiếng xé gió quen thuộc của cung tên, thì giờ đây nhất định đích cắm của đầu mũi tên này chính là mi tâm của nàng!
Hồi còn ở thế giới hiện đại, nàng vốn sống trong quân đội cho nên không thể không nghe ra âm thanh xé gió mà tới này. Nhưng khiến mỗ Tà không ngờ, lại có kẻ dám mưu sát nàng ngay tại chỗ đông người như thế này!
Sự việc xảy ra rất nhanh, dẫn đến hỗn loạn, dân chúng thét lên sau đó sợ hãi tản ra chạy đi để giữ mạng. Từ đó hình thành lên cục diện náo loạn hỗn tạp vô cùng. Lê Bách mặt trắng tái như giấy trắng, kinh sợ đến hét cao.
“Vương gia!”
Mỗ Tà cầm chiến phiết đập gãy thân mũi tên, sau đó mở màn che mà bước ra ngoài. Lê Bách thấy nàng vô sự thì mém nữa mừng tới khóc, nhưng nhìn tới vẻ mặt lạnh lẽo như quỷ của nàng, hắn liền tức giận đến muốn dậm chân. Dưới mắt thiên tuế như vậy cũng có kẻ dám mưu hại tam vương gia, quá ngông cuồng!
“Bảo vệ tam vương gia!” Lê Bách nhanh nhẹn mở miệng, sáu cận vệ liền bao vây xung quanh mỗ Tà, bọc nàng ở bên trong, đề phòng nhìn tứ phía.
Con ngươi mỗ Tà như chim ưng, sắc như dao gọt, hơi thở không khỏi phát ra khí lạnh. Nàng đó giờ tính tình tương đối thoải mái, nhưng đối với kẻ muốn lấy mạng nàng, nàng tuyệt giết không tha!
Sau khi dân chúng chạy tán loạn đi trốn, từ con đường nhộn nhịp đông đúc bây giờ chỉ còn mỗi mỗ Tà cùng tùy tùng cận vệ, mỗ Tà ánh mắt lạnh như dao nhìn một đám người toàn thân bận đồ đen nhảy ra đứng cách nàng không xa, trên tay họ lóe lên thứ ánh sáng không có mắt của đao gươm, nàng nhận thấy tia thị huyết dưới đáy mắt của bọn họ, chậc chậc đến đây hơn nửa năm, cuối cùng cũng được chứng kiến sát thủ trong truyền thuyết. Nàng có nên vì vậy mà cảm động khóc lóc không nhỉ?
“Nghĩa Vương nộp mạng đi!”
Tên cầm đầu thị huyết nhìn bóng dáng áo trắng khuynh thành đằng kia, khẽ gầm lên một tiếng sau đó phóng người giơ đao mà chém tới. Sau đó từng tên theo hiệu lệnh đều nhảy tới phía nàng.
“Vương gia cẩn thận!”
Cận vệ bên nàng giơ cao gươm đỡ một nhát, Lê Bách tuy sợ đến trắng mặt nhưng đáy mắt chính là nổi lên hỏa giận, không khỏi vừa che mỗ Tà vừa chửi.
“Làm càn! Lũ cẩu tặc các ngươi dám mưu sát vương gia chính là tội ác tày đình!”
Mỗ Tà nhìn sáu cận vệ bên mình ra sức đánh trả đám sát thủ, sát thủ không hổ là truyền thuyết, đông người chính là lợi thế của bọn chúng, nhìn sáu cận vệ bên nàng chật vật, một đối ba, đã có hai người đổ máu rồi. Mỗ Tà khóe miệng nhếch cao, đáy mắt lạnh như băng, chỉ thấy nàng trào phúng nói.
“Giết hết đi, bổn vương không cần các ngươi để lại một tên nào sống!”
Lời vừa dứt, chỉ thấy đám sát thủ vốn chiếm thế thượng phong nay ánh mắt đồng dạng hiện lên vẻ khó tin nhìn sáu gương mặt vốn chật vật đối phó bọn hắn, nay vừa nghe tên vương gia kia nói một câu chính là thay đổi như lật sách, khí tức thị huyết hiện lên còn muốn hơn sát thủ chuyên nghiệp ba phần!
Sáu cận vệ một vẻ mặt, hưng thú vung đao không nhân từ, múa gươm trong máu, thị huyết ngập trời.
Mỗ Tà nhìn thấy không khỏi cười lạnh. Nghĩ nàng ngu ngốc chỉ đem theo sáu tên cận vệ bình thường thôi sao? Ở triều đại này nếu không thông minh nhạy bén, nhất định nàng đã chết từ lâu rồi. Sáu tên này chính là được tự tay nàng tôi luyện, cách đây không lâu Hỏa Liệt Bối Y có dẫn nàng đi dạo chơi chợ buôn nô lệ, lần đầu nhìn tới sáu nô lệ bị áp bức, nhìn thấy bọn họ bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ, mười hai con ngươi đậm thù hận, nàng liền nhận thức đây là người nàng cần. Càng có thù hận, càng dễ huấn luyện!
Lê Bách vốn vẫn luôn bên cạnh mỗ Tà, bản tính hắn nhạy bén liền phát hiện đằng sau mỗ Tà có thứ ánh sáng trắng lao tới, liền mặt trắng mở miệng hét, nhưng sau đó cảnh tượng tiếp theo liền khiến hắn nghẹn họng trừng to hai mắt.
Chỉ thấy dung nhan yêu kiều kia lạnh như tuyết đầu năm, đáy mắt ẩn chứa tia thị huyết khủng khiếp dọa ma hù quỷ, bàn tay ngọc cầm chiến phiết chặn lại hoạt động của thanh gươm, hành động tựa như nhẹ không dùng lực nhưng tia hoảng hốt kinh sợ trong mắt tên sát thủ kia liền có thể nói lên tất cả.
Mỗ Tà đáy mắt chưa một lần nhìn ra đằng sau, chỉ thấy nàng cầm chiến phiết phất một cái, thanh gươm liền tuột khỏi tay hắn bay xa cắp sâu ba phân xuống đất!
Tên đó vốn chưa hoàng hồn liền cảm thấy bên cổ khẽ nhói một cái, hai mắt ngơ ngác khẽ trừng, thân người tê liệt ngã xuống, trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy dung nhan yêu kiều kia, đáy mắt y thờ ơ đến đáng sợ.
Mỗ Tà nhìn cái đầu lăn lông lốc của tên đó, nhíu mày một cái, liền khẽ di chuyển tránh xa. Lê Bách khóe mắt co giựt nhìn nàng né máu văng lên trang phục như tránh ôn dịch, sau đó hắn liền để ý từ lúc nào mười mấy tên sát thủ còn đứng cao ngạo đòi chém giết nay la liệt nằm im trên vũng máu, thân xác đè thân xác, máu trộn máu, cảnh tượng đáng sợ đến nổi cả lông tóc.
Lê Bách im lặng nhìn sáu cận vệ bình thường canh gác ở Nghĩa phủ khôi phục lại vẻ mặt bình thản ôn hòa, nào còn thị huyết giống khi nãy, nhìn bọn hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh bóng dáng khuynh thành cao ngạo đằng kia, nhìn ý ra sức phủi sạch bụi bám trên trang phục, lòng Lê Bách không khỏi run lên một cái.
Hắn mặc dù nhìn tới vẻ thị huyết dưới đáy mắt của sáu tên kia liền sợ đến run lẩy bẩy nhưng chạm tới đôi con ngươi như hồ thu của người kia, mới là thứ hắn sợ đến căm lặng.
Đôi con ngươi bình thản, trước sau vẫn như mặt hồ phẳng lặng, thờ ơ nhìn xuống xác người, cứ ngỡ thứ y đang nhìn không phải xác người chết mà chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Ánh mắt này gợi cho Lê Bách nhớ tới bạo quân mấy trăm năm trước đã khuấy đảo Lục quốc, dưới chân y người chết chất thành núi cao, máu nhuộm đỏ cả dòng sông lớn, thế nhưng bạo quân ấy lại có dáng vẻ yêu nghiệt đến điên đảo chúng sinh, nghe đồn cái cách y nhìn người chết dưới tay y hệt một con kiến đen hôi. Lê Bách ngơ ngác mà đứng.
Lão hy vọng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Mỗ Tà khóe mắt nhìn tới Lê Bách ở đằng kia, nhíu nhíu mày đẹp, tay ngọc ngoắc ngoắc mấy cái. Lê Bách bừng tỉnh, nhìn cái cách nàng gọi hắn hệt như gọi cẩu đến gặm xương liền ấm ức đến muốn dậm chân. Nhưng hắn cũng chỉ dám nuốt nước miếng, quẳng suy nghĩ xấu kia ra sau vạn trượng, nhanh nhẹn chân chó đến bên cạnh nàng, vẻ mặt chuyên nghiệp cong mắt hí cười cười nói nói.
“Vương gia có gì cần bảo?”
Mỗ Tà khẽ khinh bỉ hắn một cái dù rất hài lòng với cách hắn thích ứng mọi chuyện, nàng phẩy chiến phiết, nhã nhặn nói.
“Đi bẩm báo cho bệ hạ chuyện ở đây, kêu ngài cho người tới dọn dẹp đi, nhớ ăn nói cẩn thận cho bổn vương.”
“Uh, nô tài hiểu.” Lê Bách thân người khẽ cúi dạ vâng, có điên mới không nghe ra ý của nàng, còn gì ngoài ý muốn hắn thêm mắm thêm muối bẩm báo chứ?
Mỗ Tà hài lòng gật đầu, phất tay áo, Lê Bách liền xoay người chạy về phía hoàng cung, trong đầu ra sức suy nghĩ cách thức kể chuyện lại như thế nào sống động tới mức cảm động người nghe.
Mỗ Tà đứng đó nhìn cỗ kiệu bị phá hỏng, buồn đến đau lòng, bạc của nàng trời ạ.
“Tà Băng!”
Trong lúc nàng vẫn đang tự ôm ngực rên rỉ xót bạc thì cả thân người nàng liền rơi vào lòng ngực ấm như lò than hồng giữa mùa đông tuyết trắng. Mỗ Tà ngơ ngác nhìn vài sợi tóc trắng bay ngang mặt nàng, khóe mũi ngửi được hương trúc, thanh cao lạnh lùng nhưng câu hồn đoạt phách.
Gò má nàng không khỏi ửng hai rạng mây hồng phấn, cảm thấy xấu hổ chật vật, ra sức giãy nảy, nghiến răng nói.
“Ngươi đang làm cái gì?!”
Mỗ Tà xấu hổ trừng mắt nhìn mặt nạ bạc của Hỏa Liệt Bối Y, tuy ra sức muốn thoát khỏi tay hắn nhưng sức quá yếu, đành ra nàng lại giống như con mèo nhỏ nằm trong miệng cọp vậy, có cào cấu cũng không thoát nổi.
Hỏa Liệt Bối Y bỏ ngoài tai câu nói của nàng, chỉ hấp tấp ôm nàng xoay vòng vòng kiểm tra từ trên xuống dưới, kiểm một lần lại thêm một lần nữa.
“Có bị thương ở đâu không? Hả?”
Mỗ Tà mặt đỏ như muốn phỏng, tuy trong lòng thấy ngọt nhưng vẫn là xấu hổ, cho nên nàng liền trừng mắt đe dọa sáu tên cận vệ bên cạnh. Chỉ thấy bọn họ rất thức thời, quay lưng lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tai không nghe giả điên giả ngốc.
“Ta không bị gì hết. Hỏa đại nhân phiền ngài buông tay.”
Mỗ Tà thấy họ thức thời quay đi liền nhe răng phồng mang trừng trừng Hỏa Liệt Bối Y.
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng không có bề gì liền an tâm, sau nghe nàng kêu liền nhíu lại mày đẹp, tay để bên eo nhỏ nàng, khẽ bóp một cái, hại cho mỗ Tà mém buột miệng hét lên.
“Gọi Bối Y.”
Mỗ Tà run khóe mắt nhìn người kia liên tục phát ra mùi chua, ai oán với nàng. Mỗ Tà bướng bỉnh muốn thoát, nhưng ba hồi bảy lượt bị móng hồ ly bóp eo nhỏ nhột đến run người, sau đó chỉ thấy nàng không cam tâm mặt hồng nghiến răng nói.
“Bối Y!”
Hỏa Liệt Bối Y nhìn dung nhan đỏ hồng của nàng, gò má vốn trắng như sứ mịn như nhung nay ửng đỏ như trái táo chín, đôi con ngươi to tròn ẩn lên ánh nước trong như hồ thu, môi nhỏ bị nàng cắn càng trở nên ngon miệng, mái tóc đen như nhung như rắn nước uốn lượn, hương thơm hoa sen tinh khiết vờn quanh người hắn. Hỏa Liệt Bối Y nhịn xuống lửa nóng trong người, đáy mắt sâu như vực thẳm, ánh lên chút cuồng nhiệt say mê.
Mỗ Tà thuộc dạng nhạy bén đương nhiên nhận thấy sự khác thường của hắn. Mặt đỏ nay càng đỏ, xấu hổ muốn chết.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng xấu hổ tới nỗi đầu cúi xuống cũng muốn chạm tới ngực, nhịn không được bỏ lớp mặt nạ, nghiêng đầu khẽ cắn một bên má phải của mỗ Tà.
Mỗ Tà hai mắt trừng to như trứng ngỗng, sau đó tức giận xấu hổ đến mặt đỏ như tôm luộc, ôm má phải, phóng tia lửa điện nhìn vào dung nhan còn muốn hơn đệ nhất khuynh thành bốn lần kia.
“Ngươi!”
“Chúng ta về phủ.”
Hỏa Liệt Bối Y không thèm để ý nàng tức giận, một tay nhấc bổng nàng lên, cảm thấy thân người nàng nhẹ như bông, liền nhíu mày, nhẹ như vậy nếu bão cuốn tới đảm bảo nha đầu này cũng chịu không nổi.
Không được, về sau phải bồi bổ mới được.
Mỗ Tà điên cuồng giãy dụa, la hét đòi hắn thả nàng, nhưng dù có cố cách mấy đều thấy hắn bình thản khinh công như bay mà đi, cho nên thần kinh lười của nàng được triệu tập, không cam lòng mà yên lặng để Hỏa Liệt Bối Y ôm đi. Duy bàn tay đặt ngay eo hắn, chính là ra sức nhéo thật mạnh, trút hết uất hận vào đấy.
Hỏa Liệt Bối Y dở khóc dở cười nhìn nàng, nha đầu này tính cách vẫn mãi không thay đổi.
Sau khi về tới phủ của mình, mỗ Tà liền tức tốc đòi tắm rửa liền ra lệnh cho nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng. Ban nãy dù nàng đã tránh né cẩn thận nhưng vẫn bị dính chút máu đỏ, hại nàng cảm thấy bản thân như vừa ngã từ trong bùn mà ra, bẩn đến muốn chửi tục.
Hỏa Liệt Bối Y dở khóc dở cười nhìn nàng nhăn mặt đi tới đi lui đợi nước nóng, khi thấy nha hoàn đem thùng nước tới, ánh mắt liền sáng rực như đuốc hoa, đẹp lung linh, thắp sáng lòng hắn.
“Lúc bổn vương nghỉ ngơi, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào!”
Dứt lời còn trừng Hỏa Liệt Bối Y đứng cách đó không xa một cái, sau đó hiên ngang đi vào, để lại Hỏa Liệt Bối Y bị nàng chọc cho cười đau bụng.
Nha hoàn nô tài đứng bên ngoài, nhìn thấy phu thê vương gia 'tình mặn tình nồng' cũng muốn xấu hổ dùm họ. Quả nhiên vương gia chỉ độc sủng mỗi vương phi, nhìn xem dù vương phi không lộ mặt, nhưng âm thanh cười phát ra như tiếng chuông bạc đinh đang, như sợi bông chạm vào khiến lòng người ngứa ngáy.
Hỏa Liệt Bối Y cười sảng khoái xong liền khôi phục lại bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt của mình, hướng tới đám nha hoàn bên ngoài, nhàn nhạt nói.
“Trông vương gia cho cẩn thận, có chuyện gì liền báo ngay cho bổn cung.”
“Ân vương phi.”
Hỏa Liệt Bối Y phất tay bào, người khẽ nhích một cái, liền biến mất ngay lập tức. Kì lạ ở chỗ, hai mắt của hắn lúc này chính là ngập đầy sát khí, lạnh như băng hàn, khinh công dưới chân nhanh như sét đánh, một hai bước đã thuấn di tới ngoại ô thành, một vùng đất vắng người cảnh hoang lại hiện hữu bóng dáng cao ngất lạnh nhạt đứng ở đó. Gió thổi bay tà áo, vạn sợi tóc trắng tung bay như múa khúc câu hồn, mặt nạ bạc ánh lên tia sáng lạnh như gươm, chỉ nghe thấy hắn trào phúng nói.
“Còn muốn bổn hồ ra tay đem các ngươi tới đây sao?”
Lời vừa dứt trước mặt hắn liền hiện hữu ba bóng dáng cung kính quỳ phục dưới chân hắn. Bọn chúng một thân đồ đen như bóng đêm, tuyệt không lộ da thịt, đầu cúi thấp, đồng thanh kêu.
“Bái kiến Yêu thần đại nhân.”
Hỏa Liệt Bối Y không lên tiếng, lạnh lùng nhìn xuống, khí lạnh như dao vờn quang thân người bọn họ, lạnh đến nỗi cứ tưởng da thịt đang bị cắt từng miếng từng miếng nhỏ, rát đến sởn gai óc.
Đang lúc bọn họ sợ hãi khẽ nuốt nước bọt, thì từ không trung xuất hiện một đợt cuồng phong sắt bén như dao thép, đánh vào người bọn hắn, thân hình ba người như cung lìa tên, bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Lực đạo khủng khiếp tới nỗi có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy từng khúc, nội tạng vỡ hư hỏng. Lớp vải đen trên mặt bị cuồng phong đánh cho rách, lộ ra ba dung nhan đồng dạng xấu đến khiếp sợ, vết sẹo chằn chịt, đôi con ngươi trắng đục, miệng ngập đầy máu đen nhầy nhụa, rõ ràng hơn là đôi tai đen run rẩy trên đầu bọn hắn liền bán đứng thân phận bọn hắn ngay lập tức.
“Yêu thần đại nhân tha mạng!”
Bọn họ lê lết thân người vốn không còn cảm giác, dù đau đến tê tâm liệt phế nhưng vẫn ngồi dậy quỳ phục dưới chân của người trước mắt.
Hỏa Liệt Bối Y hơi thở mang theo vẻ nguy hiểm chết người, sát khí tuy đè nén nhưng vẫn dọa cho vạn thú gần đó sợ đến nỗi co người run lẩy bẩy, bầu trời còn có dấu hiệu nổi sấm.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng thờ ơ, âm thanh như cứa da thịt phát ra từ môi bạc câu hồn.
“Nói với nàng ta, nếu dám có ý định đụng tới nữ nhân của bổn hồ một lần nữa, chờ bổn hồ tới diệt cả tộc đi!”
Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
“Đại nhân.. phu nhân bảo hạ thần nói với ngài..phu nhân là vì ngài...”
Hỏa Liệt Bối Y dừng bước, nhìn bọn hắn hèn mọn run rẩy quỳ ở đó, đôi con ngươi hổ phách âm trầm ánh lên thứ ánh sáng nguy hiểm, chỉ thấy hắn khẽ cười khẩy một cái, thị huyết trào phúng.
“Bổn hồ khinh.”
Dứt lời liền biến mất, để lại âm thanh lạnh như gió đông vờn quanh quỷ dị. Để lại ba bóng dáng đằng kia run rẩy mà quỳ, dù y đã đi, nhưng vẫn không dám đứng lên. Nỗi sợ hãi khi diện kiến được sự tàn độc của cữu vĩ chí tôn đã khiến bọn hắn chấn kinh đến mém nữa mất hồn, quả nhiên đế dù ra sao vẫn sẽ là đế, có che dấu cũng vô dụng.