Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 18: Song sinh




“Cung tiễn thừa tướng đại nhân.”

Lê Bách thân người hạ thấp cung kính đối với Lạc Chuẩn. Hắn để ý vẻ mặt của lão già này sau khi bệ hạ cho bãi triều liền xấu đến đỉnh điểm, thối hơn cả phân, liền rất thức thời mà ngậm xuống hết ca từ nịnh hót, chỉ đem ra một lời cung tiễn. Có trời mới biết các vị tổ tông trong triều này trong hồ lô có gì, lỡ như mở miệng trái ý bọn họ một tí, đầu cũng có thể lăn lóc dưới đất, làm quả cầu đá cho bọn lính cũng không chừng.

“Đại nhân, không lẽ cứ để mọi việc bỏ hết theo ý của hắn sao?”

Bên cạnh Lạc Chuẩn lúc nào cũng sẽ tò tò mang theo hai người, một là trưởng sự văn quan, hai là tam phẩm của bộ binh. Hai người này song sinh cùng cha cùng mẹ, dung mạo lại đặc biệt giống nhau anh tuấn, khác ở chỗ người mang vẻ nhu người kia lại là cương, tài năng không giỏi cũng khá nhưng đặc biệt được bệ hạ dành cho không ít ưu ái, lại quyết định đi theo dưới trướng của thừa tướng, đã từng khiến cho triều đình bàng hoàng không tin nổi. Hai người họ lúc này lại có thể giống nhau mở miệng, đem lời nói bức ra ngoài, quả thật song sinh thì cùng tâm.

Lạc Chuẩn nghe bọn họ âm thanh, cũng không nói gì. Chỉ thấy lão dừng lại cước bộ, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng màu trắng lười biếng dựa cột trước cửa thiên điện, bộ dạng cà lơ phất phơ cầm chiến phiết vui vẻ đùa ghẹo cung nữ, hại cho Lê Bách đứng bên cạnh hoảng hốt nhảy cẫng khóc lóc bảo hắn giữ ý tứ của hoàng thất. Sau đó liền thấy hắn trưng ra vẻ mặt cười như tắm trong gió xuân, gật đầu với lão.

Lạc Chuẩn khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt âm trầm, bộ râu khẽ run rẩy liền tố cáo lão có bao nhiêu phẫn nộ. Chỉ thấy lão ta phất tay áo bào bỏ đi, nói.

“Đợi lệnh triệu tập của bổn thừa tướng, lão già ta đây tuyệt đối không để chuyện diễn ra theo ý tên ẻo lả đó.”

Song sinh thấy Lạc Chuẩn phất tay bào bỏ đi, khẽ đưa mắt nhìn nhau, tự thấy trong mắt đối phương lại thần kì giống nhau ý cười, liền vui vẻ hạ người, đồng thanh kêu.

“Cung tiễn thừa tướng.”

Ở phía bên này, mỗ Tà nhìn tới bóng dáng của lão cua kia bực tức rời đi, nàng còn thấy rõ ánh mắt của lão, chậc chậc nếu đoán không nhầm, lão già đó nhất định lại muốn tặng nàng một cái gì đó mới đây.

“Tam vương gia, bệ hạ có dặn nô tì chuyển lời với ngài..”

Lê Bách chưa kịp nói hết câu liền bị vật thể trong tay mỗ Tà như vô tình đập thẳng vào mặt, hại hắn đau đến rên rỉ. Lê Bách oan ức quay lại định mở miệng oán trách nàng liền bị hai bóng dáng đột ngột xuất hiện làm cho hoảng hốt hồn bay phách tán.

Mỗ Tà hai mắt cong cong cười cười như trăng khuyết, như có như không lướt qua Lê Bách. Lê Bách nhìn ánh mắt của nàng, đại não như sáng lên, liền nhịn xuống âm thanh ở cổ họng, cúi đầu đứng lùi ra sau lưng mỗ Tà.

Lúc này mỗ Tà chính là vẻ mặt cười như gió xuân, xen lẫn một chút phong lưu cùng lười biếng, nếu chỉ nhìn qua liền có thể khiến người khác nghĩ tới nàng là người chỉ thích phong lưu nơi chốn hoa phấn. Mỗ Tà nhìn hai người giống như đúc đứng trước mặt nàng, bốn con mắt lại liên tục đảo trên người nàng. Nàng cũng không so đo, chỉ cầm chiến phiết khẽ phẩy, bộ dạng cà lơ phất phơ mà nói.

“Hai vị đại nhân có việc gì sao?”

Song sinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền cùng nhau khom người, miệng cười cười mà nói.

“Tại hạ Vãn Thanh.”

“Tại hạ Vãn Luân.”

“Ngưỡng mộ tam vương gia đã lâu nay mới có cơ hội chào hỏi ngài.”

Mỗ Tà đáy mắt khẽ vụt qua tia sáng trắng, sau đó liền biến mất, bộ dạng lại như trước sau cười ha ha, chiến phiết phất trong tay, âm thanh hào sảng vang lên.

“Ha ha là bổn vương phải ngưỡng mộ hai vị từ lâu chứ.”

Vãn Thanh Vãn Luân nghe nàng nói, cũng chỉ nhẹ cười nói khách sáo khách sáo.

Mỗ Tà trước mặt vẫn giữ tươi cười nói nói khách sáo với bọn họ, nhưng là tay phải để sau lưng, liền ngoắc ngoắc mấy cái.

Lê Bách vốn vẫn cúi người đứng sau lưng nàng, đột ngột thấy tay của nàng kì dị ngoắc ngoắc, hắn theo quán tính nhìn lên, thấy nàng và song sinh vẫn như cũ cười nói. Đại não của dân chuyên nghiệp làm trong cung lâu năm như hắn liền sáng suốt hiểu ý tứ của nàng. Chỉ thấy Lê Bách vuốt lại y phục, bước lên một bước, vẫn là bộ dạng cung kính, nhưng là trên mặt lại như khẽ lo lắng, âm thanh the thé hối thúc.

“Kính mong tam vương gia và hai vị đại nhân lượng thứ cho nô tì vô lễ nhưng mà... vương gia, phu nhân nàng...”

Mỗ Tà vẻ mặt như sực nhớ ra có việc, không khỏi bối rối nhìn hai người trước mắt, nhưng là bên trong chính là điên cuồng vui vẻ bật ngón cái khen ngợi Lê công công nhanh nhạy, đúng thật là người nàng cần để trọng dụng, nếu có thể nàng nhất định thử xin lão già thiên tuế kia cho nàng tên thái giám già này.

Tuy vậy nhưng là bên ngoài nàng vẫn diễn đúng kế hoạch, chỉ thấy mỗ Tà cầm chiến phiết gấp lại, sau đó ha ha cười cười nói nói.

“Hổ thẹn quá, bổn vương không thể nán lại lâu tiếp chuyện với hai vị đại nhân, phu nhân ở nhà có chút... ha ha mong hai vị lượng thứ.”

“Bọn thần nào dám, phu nhân nôn nóng như vậy bọn thần cũng không có gan giữ chân tam vương gia.” Vãn Thanh bộ dạng tươi cười nho nhã khách sáo cung kính nói. Vãn Luân đứng bên cạnh cũng chỉ biết cười ha ha vài câu.

Mỗ Tà nghe hắn nói như vậy liền gật gù gật đầu, bộ dạng cà lơ phất phơ bỏ đi, đi ngang qua hai người bọn họ, nàng liền đưa hai tay vỗ nhẹ lên vai song sinh, sau đó cười hì hì mang chút lưu manh mà nói.

“Bổn vương cũng không khách khí, hai vị đại nhân cũng mau về phủ đi, không khéo lại trái ý của thừa tướng ha ha.”

Sau đó liền cầm chiến phiết quạt quạt bước đi, bộ dạng muốn phong lưu có phong lưu. Chừa lại vẻ mặt tươi cười nhã nhặn của song sinh, có điều đáy mắt họ chính là cùng dạng âm u.

Mỗ Tà sau khi đặt chân ra khỏi cửa lớn của thiên điện, bộ dạng mặt cười tắm gió xuân liền biến mất nhanh như chưa từng xuất hiện. Chỉ thấy nàng khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt cao ngạo, tay cầm chiến phiết cũng không quạt nữa, chắp hai tay ra đằng sau, vừa đi vừa nói.

“Hoàng thượng có phải kêu ngươi bảo bổn vương ghé qua cung Thái hậu?”

Lê công công đi đằng sau nàng, nghe tới âm thanh không lớn không nhỏ của nàng liền kinh sợ mà ngẩng đầu, sau đó lắp bắp bảo đúng.

Không nghĩ tới tam vương gia lại có thể đoán được tâm ý của bệ hạ. Sau đó hắn liền nhớ lại cảnh ban nãy tam vương gia ngăn cản hắn nói trước song sinh đại nhân, liên tưởng tới họ lại ở dưới trướng thừa tướng. Lê Bách không khỏi bội phục trí thông minh của người trước mắt.

Hắn theo bệ hạ đã lâu, không thể không biết trong triều thừa tướng không dưới năm lần bảy lượt đưa ra những ý kiến cho bệ hạ, chỉ cần những ý kiến yêu cầu này của hắn rơi xuống người nào nhất định chức vị cũng không còn, muốn sông chỉ có thể đi cầu tình thừa tướng. Cho nên thừa tướng đó giờ dưới trướng bệ hạ đảo loạn triều đình, bệ hạ lại vướng bận thế lực của hắn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà giả ngu. Nay đột ngột bệ hạ lại lập Tà thần y làm tam vương gia, thừa tướng chính là biết tin cuối cùng, cho nên muốn ngăn cản cũng quá muộn, vì thế mới xảy ra không ít lần hắn kiếm tam vương gia quấy rối, hòng muốn đập nát thế lực nhỏ của bệ hạ bồi dưỡng.

Vốn khi thượng triều bệ hạ đã ban chỉ làm theo ý tam vương gia hủy chuyến đi tới Vũ Thành, không thèm đem ý kiến của thừa tướng vào tai liền bãi triều. Nếu để song sinh đại nhân nghe thấy lão thái giám hắn vừa bãi triều liền kiếm tam vương gia chuyển tin của bệ hạ, không phải lấy đá đập chân bệ hạ sao?

Cho nên tam vương gia mới ngầm ra hiệu cho hắn, ngoắc ngón tay chỉ vào đóa sen đỏ rực thêu trên áo bào, không phải ý chỉ là tam vương phi vốn ưa thích màu đỏ sao?

Càng nghĩ Lê Bách chỉ càng cảm thấy muốn đổ mồ hôi lạnh, hên hắn biết tam vương phi ưa chuộng màu đỏ mới hiểu ý tứ của vương gia, nếu không... hắn cũng không dám nghĩ tiếp.

“Lê công công bảo phu kiệu đi đường vòng, tránh kiệu của Vãn gia, đi tới cung Thái hậu.”

Mỗ Tà để lại một câu cho Lê Bách, sau đó liền nhanh nhẹn ngồi vào bên trong kiệu êm. Lê Bách cúi người kêu ân một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh kiệu phu, nói nhỏ vào tai hắn một câu, thấy hắn gật đầu liền phất tay bào, dẫn đường đi trước.

Mỗ Tà ngồi bên trong kiệu, lười biếng dựa vào gối êm đằng sau, ánh mắt thông minh óng ánh như biển khơi, chỉ thấy nàng trầm tư suy nghĩ, ngón tay thay phiên gõ mặt tủ nhỏ bên cạnh.

Hừ, xem ra sắp tới nàng nhất định không được an tĩnh đâu?

Lão cua chết tiệt, lại dám nhằm vào nàng, nếu quả thật Vũ thành đáng nghi như nàng đoán, nàng tới đó, ắt hẳn thân lâm vào khổ ải, càng nghĩ nàng lại càng hận không thể một chiêu bỏ lão cua già đó vào nồi nước sôi nấu thành cua hồng!

Thôi thì cứ dựa vào tình cảnh vậy, nàng không nghĩ mình sẽ đấu thua một con cua đâu.

Dứt suy nghĩ liền vô tư lăn ra ngủ ngon lành. Tác phong quả nhiên vẫn là của đại nha đầu lười nàng.

Mễ Bối.