Oan Ức Của Mỗ Tà

Chương 10: Bị ép xuất cung




Yến tiệc vì Nghĩa vương mà mở chính là long trọng càng hơn long trọng, phú quý càng hơn phú quý. Mĩ thực phong phú, rượu quý trăm chai, mĩ nhân khắp nơi, âm nhạc du dương. Cảnh vật hào nhoáng đến như vậy liền có thể thấy được vị tam vương gia này được yêu mến đến nhường nào.

Mặc dù người người vẫn đắm chìm trong sự lạc hoan không phải của rượu cũng là do mĩ nhân hiến vũ, duy chỉ độc mỗi một người vẻ mặt lạnh như tiền, hoàn toàn nổi bật giữa đám người.

Chỉ thấy y ung dung đến bình thản, rượu quá tam tuần cũng không say, mĩ nữ tới gần cũng không ham, lại có bộ dạng đẹp đến phong tình vạn chủng, một thân đồ trắng cao ngạo lạnh lùng, tựa tiên nhân của thiên giới mà cách xa trần gian thế tục.

"Tam đệ, đệ có hài lòng với buổi tối hôm nay trẫm dành cho đệ không?"

Thiên Dật Khanh ngồi trên cao, trên gương mặt cũng muốn nhuộm một tầng hồng hồng, một tay cầm ly rượu, tay kia thì ôm lấy hoàng hậu, bộ dạng vui vẻ say lướt cười cười nói nói với bóng dáng màu trắng ngồi dưới mình một bậc.

Mỗ Tà vẻ mặt cá chết vạn năm không đổi, nhếch mắt nhìn vị hoàng đế lão nhân say đến nói được ba từ thì cười hề hề bốn lần phía trên, khóe miệng nàng co rút nhè nhẹ, rất không cam lòng mà cứng ngắc gật đầu một cái, nói với hắn.

"Uh, đệ hài lòng... rất hài lòng."

Hài lòng đến nỗi thiếu nữa bùng phát cảm xúc mà đốt cháy hoàng cung quý báu của ngươi!

Mẹ nó chứ! Yến tiệc cho nàng? Nhìn thử cái đám quan thần phía dưới say lè nhè rồi bắt đầu hành động bất nhã kia đi. Không trêu chọc mĩ nữ cũng là sờ sờ nắn nắn công khai. Mở miệng một tiếng gia hai tiếng gia.

Con mẹ nó, ở đây có chỗ nào không khác thanh lâu đâu?!

Ta nhổ! Ta kịch liệt nhổ chết các ngươi!

Cảm xúc của mỗ Tà bùng nổ như bom nổ ầm ầm. Nhìn cảnh tượng trước mắt cùng với nghe thấy âm thanh cười âm ĩ của lão hoàng đế nàng thiếu nữa phẫn nộ đến hộc máu. Chưa để nàng ẫn nhẫn tự khuyên nhủ bản thân phải bình tĩnh thì liền bị cảnh tượng trước mắt ép cho trào máu họng.

Chỉ thấy một đám oanh oanh yến yến vốn đang sung sức hiến vũ ở giữa sân, bỗng nhiên đổi hướng đi về phía nàng tự bao giờ, chỉ thấy các nàng tụ tập không xa chỗ ngồi của nàng, sau đó ra sức uốn éo phô ra khía cạnh đẹp nhất, quyến rũ nhất của mình, còn không ngừng phóng ánh mắt lấp lánh về phía nàng.

Cảm xúc của mỗ Tà bị đám oanh oanh yến yến trước mắt đánh từ phẫn nộ xuống chết lặng, sau đó là run rẩy sợ hãi trừng to hai mắt cá của mình nhìn bộ ngực sữa còn muốn to gấp hai lần của nàng đung đưa trước mắt.

Mẹ kiếp! Ai nói nữ nhân cổ đại rụt rè đâu? Nhìn đám oanh oanh yến yến này từng người từng người như có như không kéo trang phục của mình xuống đi, mẹ ơi nàng muốn khóc a!

"Vương gia~"

Đột ngột cánh tay mỗ Tà bị bóng dáng gợi cảm của mĩ nữ áo xanh rêu dựa vào, nàng ta thậm chí còn dùng bộ ngực hùng vĩ của mình cọ xát tay áo nàng, vẻ mặt quyến rũ không ngừng phóng tia quyến rũ nhìn mỗ Tà, sau đó yểu điệu cất giọng.

Mỗ Tà run lên một cái, muốn rụt lại cánh tay bị nàng ta ôm chặt, nhưng sự hùng vĩ của bộ ngực thời cổ đại quả thật không thể đùa, dù nàng có dùng lực bao nhiêu thì vẫn không thể di chuyển được một chút nào.

Mỗ Tà hoàn toàn bối rối, có chút lúng túng mở miệng.

"Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, xin cô nương buông tay."

Vẻ lúng túng của mỗ Tà lọt vào mắt của các nàng liền thành dáng vẻ cừu non chưa trải tình đời. Vị vương gia này chính là ngây thơ a!

Sau đó mỗ Tà liền thanh cấp thành hàng hóa chưa lột tem còn được dát vàng mà tỏa sáng lấp lánh trong mắt các nàng.

Trời ạ, nếu bản thân thành người đầu tiên của tam vương gia, đời sau nhất định không phải lo lắng a!

Mỗ Tà nhìn chục con mắt tự nhiên tỏa sáng lấp lánh như đèn pha ô tô thì cảm thấy có điều gì đó không lành. Nếu để nàng biết bộ dạng lúng túng lúc nãy của nàng bị các nàng nâng cấp thành trai tân trong sáng thì không biết các nàng có bị mỗ Tà đá chết hay không?

Sỡ dĩ mỗ Tà bối rối là do nàng đang kìm hãm cảm xúc ganh tị tới nỗi muốn đánh cho bộ ngực đẫy đà của các nàng thành dưa mướp, nếu biết được sự thật này thì đảm bảo đám oanh oanh yến yến kia nhất định kinh hãi ôm ngực mà chạy trối chết đấy.

"Tướng công, chàng đang làm gì?"

Đột ngột âm thanh như tiếng chuông bạc đem theo hơi lạnh như hàn băng lọt vào tai nàng, không những vậy nàng còn được khuyến mãi tặng kèm vài tia sát khí ẩn ẩn hiện hiện chọc cho lông mao lông tóc lông gà hay gì của nàng đều dựng ngược lên hết.

Mỗ Tà hoàn toàn u ám sợ hãi nhìn tia sáng âm trầm lóe lên của mặt nạ bạc đan xen hoa văn trước mắt nàng.

Nàng khí lực bừng bừng mà giựt cánh tay của mình ra khỏi áp lực của bộ ngực kia, sau đó chột dạ chạy tới kéo tay của người trước mắt mà hấp tấp thốt lên.

"Bối Y không phải như ngươi nghĩ!"

Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc thành ba dòng sông tám cái hồ nước luôn rồi. Vì cái quái gì nàng phải chột dạ rồi thanh minh như bản thân vừa làm điều xấu vậy? Nhìn một chút giữa nàng và con hồ ly này chính là cảnh tượng lão chồng leo rào bị phu nhân phát hiện, mỗ Tà cảm thấy bản thân mình điên rồi.

Hỏa Liệt Bối Y vốn tâm trạng rất xấu. Hắn chỉ mới bỏ đi giải quyết nỗi buồn một tí, quay lại liền thấy nha đầu này mặt mày đưa đẩy với vũ công, hại hắn phẫn nộ đến muốn bóp chết nàng.

Vốn dĩ định ban đêm sẽ trói nàng lại rồi treo ngược lên cây nhưng liền bị hành động của nàng dọa cho bất ngờ. Hắn chính là không nghĩ tới nàng sẽ vội vã thanh minh với hắn như vậy, còn có vẻ mặt lo lắng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, Hỏa Liệt Bối Y hoàn toàn sửng sốt. Nàng đáng lý phải trưng ra bộ dạng nhếch khóe môi sau đó chọc tức hắn nha, làm sao lại trưng ra hành động kì quái đó, hại tim hắn cũng muốn đập trật nhịp.

Mỗ Tà nhìn mĩ nhân trước mắt vẫn im lặng, nghĩ con hồ ly này vẫn là muốn giận nàng, cho nên liền nhăn lại hai mày đẹp, bực tức suy nghĩ. Nàng chính là hạ mình thanh minh rồi, y còn giận?

Chết tiệt, thật muốn đá chết y!

Mỗ Tà tận lực kìm hãm cái chân mém chút nữa không nghe lời mà giơ lên đạp hồ ly của mình xuống, mẹ ơi mặc dù nàng có ý định đó nhưng nàng không có gan a!

Dám đạp, nàng tự tin tối nay bản thân sẽ được treo ngược cành cây.

Mỗ Tà vẫn đang mơ màng suy nghĩ, thì liền bị cảm xúc dịu dàng ở giữa mi tâm đánh tỉnh, ngước lên nhìn liền thấy hai ngón tay đẹp như điêu khắc vuốt nhẹ chỗ nhăn lại của nàng. Sau đó Hỏa Liệt Bối Y không nóng không lạnh nói với nàng.

"Không cần nhăn, nhìn thật xấu."

Kết quả là mỗ Tà không nương từ đạp mạnh một cái xuống chân của hồ ly.

Nhưng xương cốt cùng da thịt của Hỏa Liệt Bối Y vốn chính là khác người, xương cứng hơn thép, mình rắn hơn sắt, dù gì cũng là cữu vĩ chí tôn, vua của thú yêu suốt hơn mấy vạn năm, muốn làm đau hắn thật không dễ đâu. Nhớ hồi trước con khỉ trên Hỏa Diễm sơn, từng quấy banh thiên đình, vì muốn tăng cao pháp lực mà chọn thương tổn Yêu Hồ chí tôn, rốt cuộc pháp lực không tăng được bao nhiêu mà ngay cả cái móng của cữu vĩ cũng không làm gãy nổi, bản thân thậm chí còn bị mất mấy mảng lông mà khóc lóc suốt mấy tháng trời.

Cho nên người đau khổ hối hận bây giờ chỉ có thể là mỗ Tà.

Nàng vẻ mặt ửng đỏ, nghiến răng vịn cánh tay của hồ ly, nhịn xuống cảm giác muốn rên rỉ, bàn chân đau đến tê rần, còn khủng khiếp hơn bị chuột rút.

Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng đau đến mồ hôi cũng rịn ra, hắn không khỏi đau lòng đến tức giận, nha đầu này sao lại ngu ngốc đến vậy?

"Đồ ngốc, ngồi xuống để ta xem chân nào."

Mỗ Tà bị hắn ép ngồi xuống ghế, sau đó nàng liền rất tự giác gác chân lên đùi hắn, Hỏa Liệt Bối Y ôn nhu săn sóc nàng, còn truyền cho nàng không ít linh khí, làm dịu đi cảm giác đau đến tê rần ở chân, khiến mỗ Tà thoải mái đến híp hai mắt hưởng thụ.

Nếu để ba giới tiên yêu ma nhìn tới hành động ôn nhu săn sóc của Yêu Hồ Bối Y, không biết có bị kinh sợ đến mất hồn hay không?

"Tình cảm giữa tam đệ và tam vương phi thật tốt a."

Âm thanh mĩ miều từ tính vang lên lọt vào tai mỗ Tà, không khỏi khiến nàng rùng mình một cái, vì cái quái gì nàng lại nghe được bảy phần ghanh tị ba phần trêu tức bên trong vậy?

Lại nhìn tới bóng dáng chim sa cá lặn yểu điệu dựa vào lòng của thiên hoàng bệ hạ, bộ dạng tươi cười phong tình vạn chủng nói nói cười cười, mùi vị giả tạo cứ vờn quanh người mỗ Tà, hại nàng cảm thấy thùy dương đều muốn nhức dữ dội.

Hay cho một tiếng kêu nàng tam đệ nhưng lại chỉ gọi Bối Y là tam vương phi. Ngay cả người ngu cũng có thể nghe thấy được câu nặng câu nhẹ, phân cách rõ ràng bên trong.

"Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."

Mỗ Tà yên lặng nhìn hồ ly khách sáo cười hoa hoa lệ lệ, nhưng cái nàng quan tâm chính là gân xanh nổi bần bật trên trán hồ ly, mỗ Tà muốn rơi nước mắt chạy thật xa cái nơi thị phi này.

"Bổn cung tất nhiên phải quan tâm tam đệ rồi, tam vương phi không cần ngại ngùng." Ngọc Thanh Nhan che miệng cười khanh khanh, vẻ mặt hoàn toàn là cười cho có lệ, thêm vào đó là sự khiêu khích như có như không.

Mỗ Tà quả thật muốn tặng nàng một tràng vỗ tay nhiệt liệt luôn rồi. Giỏi cho Đại Hùng hoàng hậu cả gan cắm lên đầu hoàng thượng bệ hạ cái sừng thật to trước bàn dân thiên hạ. Mặc dù cái bàn dân thiên hạ này thật không đáng nhắc đến, mỗ Tà buồn đến rơi lệ trong lòng.

Bây giờ nàng đã hiểu vì sao lão bà thái hậu cùng tên mặt nạ sắt thức thời rút lui sớm khỏi yến tiệc này. Nàng chính là hận sao không thể rời đi ngay bây giờ a!

"Hoàng hậu nương nương thật khách sáo quá, thần thiếp không nghĩ tới Đại Hùng hoàng triều lại ưu ái tướng công đến như vậy, được cả đại công chúa cùng hoàng hậu nương nương quan tâm, tướng công quả thật có phúc."

Mỗ Tà không khỏi bị cuộc chiến trước mắt lôi kéo. Chậc chậc, hồ ly không hổ là hồ ly, thiên tính dùng miệng đè bẹp đối phương chính là độc nhất vô nhị. Nhìn xem lời nói của con hồ ly này có bao nhiêu thâm độc, gọi nàng một tiếng hoàng hậu nương nương ý muốn định rõ thân phận của nàng với ta cách biệt như trời với đất, sau đó còn không quên nhắc đến đại công chúa, gợi lại chuyện xấu hổ trước đây ý muốn nói nữ nhân hậu cung của hoàng đế quả thật tuyệt phẩm tỷ muội, đều chỉ quan tâm mỗi một tên đại phu may mắn là ta đây.

Mỗ Tà nhìn Ngọc Thanh Nhan nghiến răng câm nín, âm thầm bật ngón cái với hồ ly, quả thật là cực phẩm trong cực phẩm hồ ly, làm rất tốt! Rất tốt!

Hỏa Liệt Bối Y hừ lạnh, liếc nhìn mỗ Tà một cái cảnh cáo, nhìn xem đóa hoa đào của ngươi như thế nào hồ nháo. Mỗ Tà xấu hộ ho khan, có phải là nàng muốn vậy đâu a?

Ô ô thật oan cho nàng!

"Ha ha tam đệ đừng chỉ lo mãi mĩ nhân chứ, tới tới uống với trẫm uống uống với trẫm."

Mỗ Tà vẻ mặt cá chết khô héo nhìn lão nhân gia bệ hạ say đến đi đứng đều choạng vạng muốn té, nếu không có Lê Bách bên cạnh dìu hắn, đảm bảo hắn đi một bước sẽ té một lần. Thiên Dật Khanh ngoắc ngoắc tay với mỗ Tà, sau đó cầm hai bình rượu hoa đào, lắc lư tới trước mặt nàng.

Mỗ Tà cảm thấy thật thắc mắc, rốt cuộc yến tiệc là cho nàng hay cho hắn?

Mỗ Tà cứng ngắc cầm trên tay bình rượu, hương thơm hoa đào phảng phất quanh cánh mũi nàng, rượu ngon khó cầu, hèn gì lão nhân gia hoàng đế ưu ái rượu này đến như vậy. Chưa uống cũng muốn say vì hương hoa.

"Tam đệ vì sao không uống? Đệ khinh rượu trẫm ban sao?"

Mỗ Tà tóc gáy dựng thẳng đứng nhìn bóng dáng vàng chói lọi trưng ra vẻ mặt âm u muốn chém nàng, thậm chí còn phẫn nộ hung hăng cầm bình rượu rỗng huơ huơ thị uy, có lẽ lão nhân gia nhầm lẫn bình rỗng thành gươm rồng trong cơn say rồi...

Mỗ Tà yên lặng nhìn bình rượu, mặc dù rượu ngon khó cầu, nhưng nàng không có hứng thú muốn uống tí nào, lại ngó tới cái người say đến cầm bình rượu quơ tới quơ lui rất nghiêm túc làm ra hành động múa kiếm trước mắt, nàng rất thong thả để bình rượu đầy xuống bàn, rồi cầm lên bình rượu rỗng khác, sau đó cực kì nghiêm túc nhìn Thiên Dật Khanh hào sảng nói.

"Hoàng thượng, rượu ngon."

Nhìn nàng cầm bình rượu ngóc đầu xuống, không có một giọt nào chảy ra, Thiên Dật Khanh hồ đồ cười lớn, vui vẻ vỗ lưng nàng bôm bốp kêu to tốt tốt. Mỗ Tà hai mắt trợn to muốn văng ra ngoài, nghiến răng chịu đựng cơn đau ở lưng, mẹ kiếp! Nếu không phải vì hắn là hoàng đế, nàng nhất định vẫy bột phấn cho hắn ngứa đến chết!

Phương châm của mỗ Tà trước giờ có chút khác người, chỉ cần nàng vừa nghĩ muốn cái gì, tay liền hành động không suy nghĩ, kết quả là nàng rất anh dũng vung tay áo, sau đó vạn phân tử nhỏ li ti của bột phấn vô hình bay ra, tích tụ trên cánh tay cùng cổ của Thiên Dật Khanh. Đến khi nàng ý thức lại liền tá hỏa tâm kinh đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn lão nhân gia vẫn hồ đồ lảo đảo dựa vào Lê Bách đằng trước, vì thân thủ ra tay của mỗ Tà xác thực nhanh như cắt, ngoài mắt thần của hồ ly ra thì không ai thấy rõ.

Mỗ Tà cắn ngón tay kinh sợ nhìn đám phấn bám trên người hoàng thượng, bắt đầu chuyển sang màu da, nếu có ai muốn nhìn thấy nhất định sẽ không nhìn được, phấn ngứa này chính là độc nhất vô nhị đồ vật phòng thân của mỗ Tà, một khi bám lên cái gì thì sẽ chuyển hóa cùng màu với cái đó, sau đó tùy thuộc vào lực vung tay của nàng mà canh thời gian phát tác, mỗ Tà nhớ lại liền đổ mồ hôi lạnh chết lặng. Nếu nàng nhớ không lầm thì sáng mai phấn này phát tác, lão nhân gia nhất định ngứa đến điên a...

Mỗ Tà đổ mồ hôi, hối hận muốn chết. Vô cùng rầu rĩ ngồi phịch xuống cúi đầu.

"Đưa hắn thuốc giải, ngươi lo lắng cái gì?"

Mỗ Tà mệt mỏi nhìn bóng dáng yêu diễm đỏ rực bên cạnh, Hỏa Liệt Bối Y nhàn hạ chống cằm nhìn nàng, còn rất ung dung lấy xuống cánh hoa rụng trên đầu nàng, sau đó chỉ thấy mỗ Tà mếu máo, thút thít nhỏ giọng nói.

"Ta... không có thuốc giải..."

Hỏa Liệt Bối Y cứng ngắc nhìn nàng rầu rĩ méo mặt, thật không biết dùng ngôn từ nào để miêu tả nàng, ngu ngốc hết chỗ nói.

Hỏa Liệt Bối Y miết nhẹ mi tâm, không khỏi thở dài với nàng, sau đó mỗ Tà liền thấy hắn bình tĩnh cầm ly rượu xoay trên tay, sâu xa bảo nàng một câu.

"Không cần lo lắng, sáng mai nếu có bị gọi đến chuẩn bệnh, ngươi cứ việc bảo hắn dị ứng với rượu là được. Dù gì cũng không ai tra ra được là ngươi làm."

Mỗ Tà sùng bái nhìn hồ ly như nàng đối với Quan Âm bà bà, đầu óc hồ ly quả thật sáng suốt!

Đúng vậy, nàng không nói hồ ly không nói, thì ai dám buộc tội nàng? Còn có phấn này sau hai mươi canh giờ sẽ tự bốc hơi biến mất, tác dụng cũng không còn. Hắc hắc, đúng là nàng lo nghĩ quá nhiều rồi. Chậc chậc, xung quanh hương rượu nông nàn như vậy, có lẽ đầu óc cũng muốn mụ mị luôn rồi.

Hỏa Liệt Bối Y liếc nàng một cái, sau đó không nhìn nữa, nha đầu này, đầu óc đơn giản, nếu không có hắn không biết nàng còn gây họa bao nhiêu đây? Nghĩ tới bản thân thật giống bảo mẫu của nàng, Yêu Hồ Bối Y nhức đầu dữ dội.

"Tam vương gia quả nhiên hào sảng hơn người, lão phu cả gan kính ngài một chén."

Mỗ Tà nhìn bóng dáng phục trang cầu kì mắc tiền bước tới trước mắt nàng, nàng khẽ liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra người trước mắt là ai.

Còn ai ngoài Thừa tướng đại nhân Lạc Chuẩn đây?

Sỡ dĩ nàng nhớ rõ lão vì ngày nàng được phong vương, nhìn xuống hàng đại thần chỉ thấy mỗi lão trang phục là cầu kì nhất, lại còn đứng đầu ở hàng nhất phẩm quan lại, lúc đó ánh nhìn của lão ta đối nàng có điểm kì quái, cho nên mỗ Tà liền ấn tượng với lão ta.

Mỗ Tà bất động suy nghĩ, Lạc Chuẩn liền híp hai mắt nhỏ, chòm râu rung lên, vẻ mặt có chút không vui nói nàng.

"Không lẽ tam vương gia không muốn nhận ly rượu của lão phu?"

Mỗ Tà nhìn thấy hai mắt lão sắc sảo, nào có tia say ở đây, quả nhiên vẫn có người tỉnh táo trong yến tiệc này ngoại trừ nàng, điều này khiến nàng ngạc nhiên không nhỏ nhưng bộ dạng vẫn tươi cười khách sáo nhận tới ly rượu của lão ta.

"Thừa tướng đại nhân hiểu lầm ý bổn vương, bổn vương nào có nghĩ như vậy?"

Vừa nói nàng vừa lén lút, lấy tốc độ sét đánh cho ngón tay vào ly rượu, khi thấy ngón tay không đổi màu, liền biết rượu có thể uống, nàng không khách sáo uống sạch. Sau đó đặt chén rỗng xuống, mỉm cười nói.

"Mời."

Lạc Chuẩn cười rộn lên sau đó cũng nâng chén uống sạch, bỏ qua tia sáng lóe lên dưới đáy mắt của mỗ Tà cùng hồ ly.

Hỏa Liệt Bối Y yên lặng ngồi bên cạnh mỗ Tà, nhìn tới lão già này giữa đám người say đến không biết trời trăng mây đất, lại có thể giữ tỉnh táo, sau đó đợi hoàng đế say mèn mới ló mặt ra tiếp chuyện cùng nha đầu. Nhất định hắn có dụng ý không tốt.

"Ha ha Thừa tướng cùng tam đệ sảng khoái như vậy, tốt tốt!"

Mỗ Tà nghiến răng nhìn lão nhân gia hoàng đế tiếp tục vỗ lưng nàng bôm bốp, nàng liền liếc tới Lê Bách vẫn đang co người trong góc. Uy hiếp hắn rõ ràng: còn không mau kéo bệ hạ nhà ngươi tránh xa ta? Lưng ta bị đánh đến muốn bầm rồi!

Lê Bách run lẩy bẩy chạy tới, khóc ròng trong lòng kéo bệ hạ cách xa tiểu tổ tông này ra một thước, sau đó mới không còn cảm thấy uy hiếp mà nhẹ nhõm thở hắt ra.

Trời ạ, hắn chỉ muốn yên lặng ngoan ngoãn đứng trong góc, cũng bị hành hạ như vậy? Ô ô thiên lý nơi đâu?

Mỗ Tà hắc tuyến nhìn Lê Bách hoa lê đái vũ rầu rĩ rơi lệ, mặc dù lệ đâu không thấy chỉ thấy mỗi đám nước mũi của hắn mà thôi.

"Hoàng thượng, lão phu thật ngưỡng mộ, bội phục tam vương gia."

Mỗ Tà nghe thấy Lạc Chuẩn nói như vậy, cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vẫn rất duy trì vẻ tươi cười khách sáo đáp trả. Nàng muốn nhìn xem, trong hồ lô của tên đại thần này rốt cuộc chứa thuốc gì?

"Bổn vương mới phải kính ngưỡng thừa tướng đại nhân."

Lạc Chuẩn híp lại hai mắt, cũng không nhìn mỗ Tà, sau đó chỉ thấy lão nhếch miệng như có trầm tư sầu não, sau đó liền như có như không thật sự kính phục mỗ Tà mà khom người cung kính tâng bốc.

"Tam vương gia quả thật như lời đồn, khí phách lẫm liệt, tài đức hơn người, lại có một thân chính nghĩa như vậy nhất định sẽ vì Đại Hùng mà làm nhiều việc lớn."

"Đúng đúng."

Mỗ Tà nhíu mày nhìn Lạc Chuẩn như có như không tâng bốc nàng, còn có Thiên Dật Khanh say khướt cười to. Nếu là người khác nàng nhất định sẽ xem những lời này là muốn nịnh nọt nàng, nhưng thốt ra từ Lạc Chuẩn, nàng liền cảm thấy không tốt.

Bởi vậy mà mỗ Tà có vận khí có thể xem như cứt chó, không lâu sau đó nàng liền bị câu nói tiếp theo của lão già chết tiệt kia chọc cho phẫn nộ.

"Thiết nghĩ Vũ thành của Đại Hùng ta gần đây xảy ra nhiều tai nạn cướp bóc, dân chúng lầm than, rất nhiều người đã rời thành mà đi, không lâu sau chỉ sợ thành sẽ không còn ai mất, vấn đề nan giải này kiếm khắp vương triều, lão phu cũng chỉ thấy mỗi tam vương gia là phù hợp nhất, dân chúng mến mộ ngài như vậy, thì tam vương gia nhất định sẽ không bỏ mặc Vũ thành đâu? Cho nên lão phu liền cả gan cầu xin thánh thượng xem xét vụ việc này."

Mỗ Tà tuy bề ngoài vẫn lạnh đạm nhưng bên trong chính là tức đến muốn dậm chân đấm ngực.

Quả nhiên như nàng suy nghĩ, lão già chết tiệt này chính là không vừa lòng việc một đại phu như nàng thành vương gia đương triều nên mới muốn gây khó khăn cho nàng. Cái gì Vũ thành? Nghe những gì lão ta nói thì nơi này nhất định không tốt đẹp. Mẹ kiếp! Lão già này muốn hãm hại nàng mà. Nếu nàng không nhận đi, ý là nàng không có lòng với Đại Hùng, với dân chúng, thì nhất định vị vương gia nàng đây sẽ bị người đời nguyền rủa đến chết!

Mẹ nó cái gì thừa tướng đại nhân?

Cái gì đại thần?

Ta nhổ vào! Ngươi là con cua! Là con cua nói chuyện ngang ngược chèn ép ngươi khác! Nhổ nhổ nhổ!

Mỗ Tà vẫn đang phẫn nộ nghiến răng thì Thiên Dật Khanh bên kia đã lâm vào trầm tư suy nghĩ, sau đó chỉ thấy hoàng đế bệ hạ gật đầu chấp thuận.

Cái chấp thuận này như gió lạnh đánh cho mỗ Tà run rẩy.

Không xong rồi! Hoàng đế gật đầu, lời đã nói nhất định không thể rút!

"Nếu vậy trẫm lệnh cho tam đệ ba ngày sau xuất cung lên đường tiếp tế Vũ thành, tam đệ trẫm trông chờ tin tức của đệ ha ha."

Mỗ Tà cắn răng điên tức, nhìn thấy vẻ mặt ung dung nhếch khóe miệng của lão cua bên kia, nàng tức đến muốn thổ huyết!

Bị ép xuất cung a! Lần đầu trong suốt vạn năm lịch sự của những người xuyên không, nàng bị ép xuất cung!

Mỗ Tà hừ lạnh, đảo tròn hai mắt, nếu chỉ mình nàng chịu khó như vậy thật tiện lợi cho con cua già kia quá.

Chỉ thấy mỗ Tà vẻ mặt tươi cười như gió xuân, cung kính như có như không nói.

"Đây là vinh hạnh của bổn vương, nhưng thiết nghĩ Thừa tướng đại nhân có thể bỏ chút thời gian bận rộn đi nghe ngóng tình hình của Vũ thành xa xôi, quả nhiên Thừa tướng yêu dân như con, cho nên lương thực, nguồn tiếp tế lần này có phải chăng Thừa tướng đại nhân đều tự mình chuẩn bị hết rồi? Nếu như vậy, bổn vương liền thay mặt bệ hạ, thay mặt dân chúng Vũ thành nói tiếng cảm tạ với Thừa tướng!"

Lạc Chuẩn vẻ mặt trắng tái kinh sợ! Hay cho một câu ca tụng lão, ép lão không thể không thừa nhận! Nếu dám không nhận chính là tự lấy đá đập chân mình!

Lạc Chuẩn nghiến răng, chòm râu cũng muốn run lên bần bật vì tức giận, liếc thấy hoàng đế bệ hạ chăm chú nhìn mình, lão rất không cam lòng phun ra một tiếng phải.

Mỗ Tà nhếch cao khóe miệng. Cho ngươi tức chết!

Hừ hừ, nguồn tiếp tế lần này nhất định không nhỏ đâu, lão cua già nhà ngươi muốn chiếm tiện nghi trên đầu ta? Ngươi chiếm một ta chiếm lại mười!

Cho ngươi vì mất bạc mà đau lòng đến chết!

"Ha ha! Ân chuẩn ân chuẩn!"

Thiên Dật Khanh vui vẻ cười to, không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều chuyện kinh hỉ đến vậy.

Mỗ Tà hừ lạnh ngồi xuống, không thèm nhìn lão cua giận dữ mà phất tay áo rời đi, nàng giơ ngón giữa lên cao với bóng lưng hoa lệ trang phục của lão, trong lòng chửi rủa mười tám tổ tông nhà con cua đó, không sót một ai.

Hỏa Liệt Bối Y nhịn không được cười khẽ một tiếng, có lẽ hắn lo lắng dư thừa rồi. Nha đầu này đâu phải dạng hiền lành để người khác ức hiếp nàng nha. Chậc chậc, một đòn đáp trả này của nàng, cũng quá cao tay rồi. Lão già kia nhất định tức đến dậm chân đấm ngực.

Hỏa Liệt Bối Y nhếch khóe miệng một chút, ung dung chơi đùa tóc mai của nàng. Còn mỗ Tà thì tức đến không để ý, chỉ lo bỏ thịt vào mồm mà phát tiết.

Nghĩ tới ba ngày sau phải lên đường đi Vũ thành xa xôi còn lắm khốn khổ kia, nàng sầu não muốn khóc.

Ô ô ta muốn phản động! Ta muốn đốt nhà con cua già kia!

Ô ô...