Thẩm Gia xuống xe ngựa, đứng bên cửa sổ xe nói: “Cảm ơn cữu cữu đưa cháu về, cháu vào trước.”
Tạ Dực ngồi trong xe, cầm trong tay một quyển sổ, ném cho nàng một cái, nói: “Kinh Thi không cần chép, về ngủ sớm một chút.”
Tạ Lan tràn đầy chờ mong ngẩng đầu hỏi: “Thất đường thúc, còn con thì sao?”
Tạ Dực thản nhiên nói: “Con thì vẫn như cũ mà làm.”
Tạ Lan: “......”
Nàng biết ngay, đáng ra nàng không nên hỏi!
Ở nơi góc khuất, đột nhiên có người lên tiếng hỏi: “Thất gia không hồi phủ sao?”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Thẩm Như vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Tạ Dực tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn, nói: “Hôm nay còn có việc, sẽ không trở về, các ngươi vào đi.”
Mọi người đều tự hồi phủ, Thẩm Như cùng Thẩm Gia hồi tây phủ, Tạ Lan hồi đông phủ đối diện, lúc Tạ Lan muốn đi, Tạ Dực lại gọi nàng lại, bảo nàng thông báo Tạ Tông ngày mai đi cửa hàng tìm hắn, Tạ Lan còn tưởng rằng hắn đã sớm quên, kiểu này ca ca cũng trốn không thoát trừng phạt, nhất thời lại vui sướng khi người gặp họa, cao hứng đáp ứng.
Trở lại Hoán Hoa tiểu trúc, Thẩm Gia đi vào sương phòng, giống như mất đi khí lực toàn thân, ngã xuống giường.
“Không cần hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Tân Di và Đỗ Nhược liếc nhau, rón rén ra khỏi cửa.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Tân Di cùng Đỗ Nhược lại đi vào, thấy Thẩm Gia mặt hướng màn che, nằm nghiêng trên giường, trên người cũng không kéo chăn đắp, giày cũng không cởi, áo khoác cũng không cất, lúc các nàng đi ra ngoài như thế nào thì hiện tại vẫn y nguyên như thế.
“Tiểu thư?” Tân Di đi tới mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Gia, “Rửa mặt rồi ngủ tiếp?”
Thẩm Gia không lên tiếng, giống như đang ngủ.
Tân Di bảo Đỗ Nhược đưa thuốc cho nàng, vừa rồi ở trên xe ngựa, nàng nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Gia chẳng biết vì sao có thêm một vòng vết bầm tím, nếu như không nhanh chóng xử lý, chỉ sợ ngày mai sẽ sưng lên.
Tân Di dính chút thuốc mỡ, tiến lên nâng cổ tay Thẩm Gia, đang muốn bôi lên, bỗng nhiên nghe được một tiếng nghẹn ngào bị đè nén.
Tân Di kinh ngạc, vội vàng lật Thẩm Gia lại, nhìn thấy nàng mặt đầy nước mắt.
“Tiểu thư?!”
Hai thị nữ đều quá sợ hãi.
Đỗ Nhược gấp đến độ không chịu nổi: “Tiểu thư, sao ngài lại khóc? Ai bắt nạt ngài?”
Thẩm Gia vốn cắn chặt môi dưới, nghe thấy lời này, lại nhịn không được, cảm giác ủy khuất như xả lũ bộc phát ra, nàng oa một tiếng khóc lớn lên.
Điều này làm Tân Di và Đỗ Nhược kinh sợ, phải biết rằng, Hoán Hoa tiểu trúc còn có vài bà già Tạ lão phu nhân phái tới, nếu đánh thức các bà ấy, ngày mai chuyện đến chỗ lão thái thái, chính là một đại sự chấn động cả phủ!
Cũng may Thẩm Gia chỉ bắt đầu bộc phát một chút, tiếng khóc dần dần thấp xuống, nàng nhìn đỉnh trướng, nước mắt giống như trân châu đứt dây rơi xuống, trong tay còn gắt gao nắm chặt túi thơm uyên ương màu xanh biếc kia.
“Không phải chỉ là một cái túi thơm thôi sao... nổi giận với ta như vậy làm gì? Huynh ấy thích Thẩm Như, ta cũng không... chưa nói gì cả mà…”
Tân Di và Đỗ Nhược nghe nàng nói dứt khoát, thế mới biết vừa rồi ở Chu Tước Các, Hoài Ngọc nổi giận đùng đùng đi đến, là vì chất vấn chuyện túi thơm của nàng.
Túi thơm này Tân Di cùng Đỗ Nhược đều biết, bởi vì các nàng chính là nhìn Thẩm Gia thêu cho đến khi hoàn thành, khi đó Thẩm Gia còn lòng tràn đầy muốn gả cho Trần Thích.
Tân Di nhíu mày nói: “Tính tình cô gia cũng không biết nói đạo lý, đó đều là chuyện trước khi thành hôn, chuyện quá khứ, còn so đo cái gì.”
Thẩm Gia khóc liên tục gật đầu, nàng chính là ý này.
“Cũng không thể nói như vậy.” Đỗ Nhược đột nhiên tỉnh táo nói.
Tân Di cùng Thẩm Gia đều nhìn qua.
Đỗ Nhược vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói cách khác, ngày trước, Quan Triều ca ca mang cho ta một con ngỗng quay làm bữa khuya, ta rất vui vẻ, nhưng ngày hôm sau, ta biết hắn cũng mang cho Hỉ Nhi một con, ta liền không vui. Ngỗng quay ngon không sai, nhưng nếu người khác cũng có, ta lập tức cảm thấy mùi vị chẳng ra gì, còn làm cho ta muốn ói. Cô gia so với ta còn thảm hơn, ta tốt xấu gì cũng có ngỗng quay, hắn cái gì cũng không có, đổi lại là ta, ta cũng sẽ tức giận a.”
Tân Di: “.....”
Tân Di cười mắng nàng: “Nói bậy bạ gì đó, ta thấy ngươi thèm ăn, muốn ăn ngỗng quay thì có.”
Đỗ Nhược cắn ngón tay: “Đúng là hơi đói bụng.”
Thẩm Gia: “......”
Bị Đỗ Nhược ngắt lời, Thẩm Gia nhất thời cũng không có tâm tình tiếp tục khóc, Tân Di hầu hạ nàng rửa mặt xong, nàng nằm ở trên giường lớn, nặng nề ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, nàng bị khát đánh thức, nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng kêu lên: “Hoài Ngọc…”