Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 70: Quán ăn (1)




Núi Thanh Lương cũng như tên, trong núi cây cối xanh um, lá cây sum suê, phóng tầm mắt nhìn ra một mảnh xanh biếc dạt dào, năm đó Lý Dục từng trồng trúc xanh rộng rãi trong núi, khiến núi Thanh Lương trở thành thắng địa nghỉ mát của Kim Lăng, ngày đông tới đây, không khỏi có vài phần thanh hàn hiu quạnh.

Thẩm Như, Tân Di vào chùa cổ Thanh Lương bái Phật, Đỗ Nhược lôi kéo Quan Triều đi mua đồ ăn vặt, Thẩm Gia đứng ở trong Thúy Vi đình, nghĩ thầm vẫn là đi dỗ Hoài Ngọc một chút thôi.

Đang nghĩ như vậy, phía sau có người tới gần.

Thẩm Gia giương khuôn mặt tươi cười quay đầu lại, lại đối diện với ánh mắt Trần Thích.

“Trần công tử?” Nàng kinh ngạc nói, “Ngươi không vào bái Phật sao?”

Trần Thích mỉm cười: “Ta không tin những thứ đó.”

Thẩm Gia gật đầu nói: “Ta cũng không tin. Mạng người do mình làm chủ, liên quan gì đến thần tiên, chẳng qua là trò lừa gạt ngu dân mà người đời bịa ra.”

Trần Thích nghiêng đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Nhị tiểu thư, có thể đừng gọi ta là Trần công tử được không?”

“Cái gì?” Thẩm Gia sững sờ.

Trần Thích cười nói: “Chúng ta hiện tại đã là người một nhà, nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta Duẫn Nam đi.”

Thẩm Gia trả lời: “Cái này không thích hợp lắm, ngươi bây giờ là tỷ phu ta, trực tiếp xưng tự, có phải quá thân mật hay không?”

Trần Thích lại hỏi: “Ta có thể gọi ngươi là Châu Châu không?”

“Hả......?”

Lúc này Thẩm Gia thật sự trợn tròn mắt.

Trần Thích lập tức nói: “Xin lỗi, có phải ta đường đột không?”

Vẻ mặt hắn tự trách hối hận, làm cho tâm Thẩm Gia mềm nhũn: “Cái kia...... Ngươi muốn gọi thì gọi đi, bất quá là một cái tên.”

“Thật không?” Ánh mắt Trần Thích sáng lên.



“Ừ.....”

Thẩm Gia hàm hồ ứng đối, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, nàng vội vàng co cẳng đuổi theo.

“Này! Hoài Ngọc! Đứng lại!”

Hoài Ngọc đứng bên cạnh một cây trúc đuôi phượng, quay đầu lại nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Ai nha, sao lại là ngươi? Ngươi cũng ở đây?”

“……”

Thẩm Gia qua loa nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp, thật trùng hợp, gặp được ngươi. Kế tiếp ngươi đi đâu?”

Hoài Ngọc nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Gia lại nói: “Ta kế tiếp muốn đi ăn nước ướp vịt, đó là cửa hiệu lâu đời nhất Kim Lăng chúng ta, Hoài công tử, ngươi có việc gì sao?”

Khóe miệng Hoài Ngọc co rúm, như là muốn cười, lại bị hắn cưỡng chế cong lên, hắn xoay mắt nói: “Ngươi đã nhiệt tình mời như thế, ta cũng không đành lòng thấy ngươi thất vọng, vậy thì cùng đi thôi.”

Thẩm Gia trên mặt mỉm cười, trong lòng điên cuồng mắng, sao không giả vờ c.h.ế.t ngươi đi chứ.

*

Cửa hiệu lâu đời ở ven hồ Mạc Sầu, đoàn người xuống núi, liền ngồi lên một chiếc thuyền con đi ra hồ.

Hồ Mạc Sầu là hồ nước được hình thành sau khi dòng sông Trường Giang di chuyển về phía tây, bùn cát ứ đọng, kích thước mặt hồ chỉ đứng sau hồ Huyền Vũ phía bắc, cũng là một danh lam thắng cảnh lớn của Kim Lăng, bên bờ hồ trồng hải đường liễu rủ, hàng năm giữa hạ tuần tháng ba, hải đường ven bờ hoa nở như mây, liễu rủ chấm nước, cảnh sắc đẹp đẽ, khiến cho đám du tử lưu luyến quên về.

Khi thuyền nhẹ chèo đến giữa hồ, sắc trời chuyển âm u, lại đổ mưa phùn nhỏ giọt.

Mọi người rối rít khoác áo mưa đội nón trúc lên, Trần Thích thấy mưa nhưng trời trong xanh, mặt hồ dâng lên sương trắng mờ mịt, trên đê dương liễu như khói, không khỏi cảm thán: “[Yến Tử Cơ đầu xuân trướng mãn/Mạc Sầu ven hồ mộ yên phù]. Không hổ là danh lam thắng cảnh Kim Lăng, Mạc Sầu, Yên Vũ, mắt thấy mới biết là thật, khó trách thanh danh lan xa.”

Người lái đò lắc mái chèo nghe xong cười nói: “Công tử đến từ phía bắc phải không? Kim Lăng chúng ta là cố đô của lục triều, danh lam thắng cảnh cổ tích nhiều như lông trâu, đáng đi đâu chỉ có một chỗ hồ Mạc Sầu này, Yến Tử Cơ ở phía bắc thành, Vũ Hoa Đài ở phía nam thành, Kê Minh Tự ở phía đông thành, còn có phong cảnh mười dặm Tần Hoài. Nếu công tử muốn đi một lần, không ngại đi thư quán mua một quyển ‘Kim Lăng Đồ Vịnh’, trên đó biên tập bốn mươi cảnh đẹp của Kim Lăng chúng ta, văn hay tranh đẹp, như là Kê Lung Vân Thụ, Ngưu Thủ Yên Lam, Chung Phụ Tình Vân, Ô Y Vãn Chiếu, Tần Hoài Ngư Ca đều ở trong đó, công tử tha hồ theo đó mà du ngoạn một phen.”

Hoài Ngọc nghe đến đó, khoanh tay cười lạnh nói: “Thuyền gia, cái này không cần ngươi phí tâm, chỗ chúng ta vừa vặn có một vị thông thạo Kim Lăng, so với Kim Lăng Đồ Vịnh gì đó tốt hơn nhiều, vị công tử này vô luận muốn đi đâu, nàng đều có thể mang theo.”

Mọi người: “......”



Thẩm Gia gật đầu nói: “Nói không sai, Ô Y Vãn Chiếu ở gần nhà ta, chúng ta đã xem qua, Vũ Hoa Đài, Thạch Đầu Sơn cũng đi qua rồi. Trần công tử, hay là ngày mai dẫn ngươi đi Yến Tử Cơ dạo chơi?”

Trần Thích thấy Hoài Ngọc đen mặt, quả thực dở khóc dở cười: “Được.”

Sau khi bỏ thuyền lên bờ, mưa dần dần trở nên lớn, mọi người liền đi cửa hàng mua mấy chiếc ô, Kim Lăng là nơi thi thư phong lưu, chiếc ô giấy này cũng làm khác với những nơi khác, trên mặt ô vẽ hoa cỏ bốn mùa, vừa khéo léo lại lịch sự tao nhã.

Thẩm Gia cầm một chiếc ô hoa đào, dẫn đoàn người vào trong quán ăn, trước cửa quán treo cái biển, trên đó viết hai chữ ‘Đàm Ký’, chính là cửa hàng lâu đời trăm năm làm vịt muối chính tông nhất trong thành Kim Lăng theo như lời nàng nói.

Mọi người đi vào trong sảnh, ngồi xuống trước bàn Bát Tiên, Thẩm Gia một bên thu ô, một bên hướng tiểu nhị báo tên món ăn: “Cho một phần vịt muối trong quán các ngươi, vịt không nên chọn quá béo, hai ba cân là được, lại thêm một đĩa eo vịt xào, chân vịt thập cẩm, xà bông trộn, một đĩa tôm đuôi phượng, rau xanh các loại cũng thêm một chút. Đúng rồi, lại thêm một bình trúc diệp thanh, tám bộ chén bát đũa.”

Tiểu nhị nhớ thực đơn nghi hoặc ngẩng đầu, “Vị khách quan này, chỗ các ngươi chỉ có sáu người à?”

Cái gì mà sáu người, chúng ta rõ ràng là......

Thẩm Gia vốn định nói nhóm người bọn họ là tám người, nhưng từng người đếm qua, Thẩm Như, Trần Thích, Tân Di, Đỗ Nhược, còn có thị nữ Hỉ Nhi của Thẩm Như, bao gồm chính nàng, thật đúng là sáu người!

Hỏng rồi, Hoài Ngọc và Quan Triều đâu?!

Quá nhiều người chen chúc nên bị lạc rồi?

Thẩm Gia mờ mịt nói: “Hai người bọn họ đâu?”

Đỗ Nhược ăn đậu tằm miễn phí, nói: “Tiểu thư, người không biết sao? Trước khi vào quán người đã quay đầu đi, Quan Triều ca ca có đuổi theo.”

Thẩm Gia đứng dậy nói: “Cái gì?! Sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút?”

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thầm, ngươi hôm nay cùng Hoài Ngọc im lặng suốt một đường, chúng ta còn tưởng rằng ngươi nhìn thấy, cố ý không phản ứng, ai ngờ ngươi thật sự không chú ý tới.

Thẩm Gia đã cầm lấy ô giấy bước ra ngoài, Tân Di vội vàng đẩy Đỗ Nhược: “Mau đuổi theo tiểu thư!”

“Ồ.”

Đỗ Nhược cầm lấy một nắm đậu tằm đuổi theo ra ngoài tiệm.