Năm xưa Thái Tổ Định đô Kim Lăng, sau khi băng hà, liền chôn cất ở Chung Sơn phía đông bắc thành.
Chung Sơn còn có tên là Tử Kim Sơn, bởi vì trên đỉnh núi có đám mây màu tím vàng lượn lờ, núi có ba ngọn núi chính, giống như cự long chiếm cứ, là nơi long mạch Nam Kinh.
Hoài Ngọc là con cháu Thái Tổ, không có khả năng đến Nam Kinh một chuyến không bái yết tổ lăng, chờ Khâm Thiên Giám bên kia chọn ngày lành, hắn liền cùng một đám quan viên, mang theo Thẩm Gia lên Chung Sơn tế bái hiếu lăng.
Lúc yết lăng, lại là một bộ lễ tiết phức tạp, lăn qua lăn lại đã là buổi chiều, mọi người đều mệt mỏi đến hai mắt choáng váng.
Di tích sáu triều phụ cận Chung Sơn không ít, có Linh Cốc tự, Kê Minh tự, Huyền Vũ hồ, đài quan sát, Hoài Ngọc hăng hái không cao, chỉ dẫn Thẩm Gia đi Kê Minh tự thắp ba nén nhang, liền lục đục lên đường hồi phủ.
Ngày hôm sau, bọn họ lại được Tạ Dực dẫn đi tế bái Tạ Như.
Chung Sơn là lăng tẩm đế vương, trên núi ngoại trừ chôn cất Thái Tổ, còn có mộ Đông Ngô Tôn Quyền, cùng với mấy vị võ thần huân quý cùng Thái Tổ gia giành thiên hạ.
Vì tránh cho phong thủy bị phá hư, trong phạm vi hơn mười dặm của Chung Sơn đều không cho phép có mộ táng bình dân, cho dù có cũng phải dời đi, cho nên người trong thành Nam Kinh bình thường đem mộ phần tổ tiên định ở phía nam thành, đại khái là vùng Ngưu Thủ Sơn ngoài thành, gần một chút chính là Tụ Bảo Sơn phía nam cầu Trường Can.
Tụ Bảo Sơn không cao, sở dĩ gọi cái tên này, đại khái là bởi vì đỉnh núi có hình bình đài, giống như chậu châu báu, cũng có người nói, là bởi vì trên núi phân bố khá nhiều đá mã não nhỏ, liền gọi là ‘Tụ Bảo’, cách nói đều không giống nhau.
Núi này còn có một biệt danh lịch sự tao nhã, gọi là Vũ Hoa Đài, tương truyền thời Lương Vũ Đế, có cao tăng từng thiết đàn giảng kinh ở đây, kết quả cảm động và nhớ nhung trời xanh, hoa rơi như mưa, Nhạc Phi còn từng ở đây đánh Kim Binh, bởi vì hai điển cố này, văn nhân Nam Kinh ngày xuân thanh mát cũng quen thích tới nơi này.
Tụ Bảo Sơn chia làm hai cương, đông cương trồng hoa mai, gọi là mai cương, tây cương tục xưng Thạch Tử Cương, phần mộ tổ tiên Tạ gia chính là ở chỗ này, mẫu thân Thẩm Gia cũng chôn cất ở chỗ này.
Lăng mộ Tạ Như được xây bằng đá cẩm thạch, mộ huyệt hơi long lanh, trong suốt, trước mộ rất sạch sẽ, bày hoa cỏ và trái cây bánh ngọt, có thể thấy được Tạ gia thường xuyên phái người đến quét dọn.
Tạ Dực đem đóa hoa héo rũ rửa sạch ra ngoài, đặt lên một rổ bạch trà Đại Lý hắn mới mang đến, người tốt trong thiên hạ sơn trà đều xuất xứ từ Vân Nam, thế nhân gọi là "Điền trà", rổ bạch trà này chính là tinh phẩm Tạ Dực vắt óc tìm mưu kế cấy ghép từ Đại Lý tới, trải qua thợ làm vườn Nam Hoa dốc lòng bồi dưỡng, mấy ngày trước mới nở một đám hoa, đã bị hắn cắt xuống, cánh hoa nặng mấy lần, trắng noãn như tuyết, mặt trên còn dính giọt sương trong suốt.
Tạ Dực phủi đi một mảnh lá rụng trên bia mộ, thanh âm phát ra rất nhẹ, e sợ quấy nhiễu vong hồn: “Tỷ, Châu Châu xuất giá, mang phu quân của con bé đến thăm tỷ.”
Thẩm Gia tiến lên quỳ xuống, Hoài Ngọc quỳ bên cạnh nàng, đưa cho nàng ba nén hương.
Hai người cùng cúi đầu, dập đầu ba cái, cắm hương vào lư hương, chờ bọn họ đứng dậy, Thẩm Như và Trần Thích cũng tiến lên quỳ lạy, dập đầu ba cái như thường.
Tế bái xong, Tạ Dực bảo bọn họ rời đi trước.
Thẩm Gia cũng không nói nhiều, mang theo mấy người xuống núi, đi ra thật xa, Hoài Ngọc hỏi nàng: “Cữu cữu của ngươi sao không đi cùng chúng ta?”
Thẩm Gia nghe được cũng không trách hắn: “Mỗi lần người tế bái xong, đều phải ở trước mộ nương ta một lát.”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt dừng chân, quay đầu nhìn lên sườn núi.
Chỉ thấy Tạ Dực vẫn đứng trước mộ như trước, một thân màu xanh đậm thẳng tắp, phác họa ra thân hình gầy gò, bóng lưng tự dưng có vài phần tiêu điều, đầu ngón tay hắn thong thả vuốt qua đá khắc trên mộ bia, trong chậu than bên chân còn đốt tiền giấy, gió thổi qua, tản ra bốn phía, tro tàn bay trong gió.
Thẩm Như chậm rãi thu hồi tầm mắt, đáy mắt có thêm một tia cảm xúc d.a.o động.
Trần Thích chú ý tới vẻ mặt của nàng biến hóa, có chút khó hiểu, tiếp theo nhìn thấy ánh mắt của nàng dừng ở trên người Hoài Ngọc, nhất thời hiểu rõ cười lạnh, quay đầu nói với Thẩm Gia: “Nhị tiểu thư, chúng ta trực tiếp trở về sao?”
“Hả?”
Phản ứng của Thẩm Gia chậm nửa nhịp, chủ yếu là đột nhiên cảm thấy nụ cười của Trần Thích có chút âm lãnh, không giống khí chất bình thường của hắn.
Trần Thích tựa hồ đã nhận ra, kịp thời điều chỉnh lại biểu tình, cười càng ôn hòa: “Hôm nay thời tiết không tệ, cứ như vậy trở về, thật uổng phí. Nghe nói Kim Lăng là cố đô của sáu triều đại, khắp nơi đều là danh lam thắng cảnh di tích cổ, nhị tiểu thư sinh ra ở đây, chắc là thông thạo với Kim Lăng rồi, không bằng dẫn mấy người chúng ta đi tham quan một phen?”
“A...... Được được được.”
Thẩm Gia đang có ý này, nàng đắc ý nhìn lại Hoài Ngọc, thầm nghĩ ngươi cả ngày ở trong Tử Cấm Thành, nói vậy cũng chưa thấy qua việc đời gì lớn, hôm nay để cho bản tiểu thư mang theo ngươi đi dạo Kim Lăng, mở rộng tầm mắt, cho ngươi biết Kim Lăng chúng ta phồn hoa náo nhiệt cỡ nào, ngay cả thần tiên cũng muốn tới ở.
Nhưng mà nàng vừa nhìn, lại chỉ nhìn thấy cái ót.
Hoài Ngọc chống quải trượng, đi không quay đầu lại.
Thẩm Gia: “.....”
Thẩm Gia vội vàng đuổi theo, gọi: “Hoài Ngọc, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Chân không cần nữa à?”
Hoài Ngọc nghe nói như thế, mặc dù không dừng lại, nhưng lại thả chậm tốc độ bước chân.
Thẩm Gia ở phía sau hắn hỏi: “Hoài Ngọc, ngươi đi cùng chúng ta không?”
Hoài Ngọc không chút nghĩ ngợi nói: “Không đi.”
“Tại sao?”
“Chân đau!”
Đến chân núi, đám người Thẩm Gia đều lên một chiếc xe ngựa, lúc đang muốn xuất phát, rèm xe lại bị một bàn tay cao gầy nhấc lên, Hoài Ngọc lạnh mặt chui vào.
Thẩm Gia kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải nói không đi sao? Sao lại lên đây?”
Hoài Ngọc đẩy Trần Thích ra, đặt m.ô.n.g ngồi ở bên cạnh nàng, nói: “Ta nói đi cùng các ngươi sao? Ta tự mình chơi của mình, ngươi quản được à?”
Thẩm Gia: “.....”
Thẩm Gia nghĩ thầm vậy thì tùy ngươi thôi, ngươi vui vẻ là tốt rồi.
Lúc này phu xe phụ trách chạy xe hỏi: “Tôn tiểu thư, ngài muốn đi đâu chơi?”
Thẩm Gia suy nghĩ một chút nói: “Đi hồ Mạc Sầu đi.”
Nói xong nàng còn cố ý quay đầu hỏi Hoài Ngọc: “Ngươi có đi chỗ đó không? Nếu không, có thể chờ sau khi chúng ta xuống xe, bảo hắn đưa ngươi đi nơi muốn đi.”
Mọi người: “......”
Hoài Ngọc không để ý đến nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Chạy xe đi.”