Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 53: Rơi xuống núi (1)




Đợi đến khi Hoài Ngọc nhận ra có điều gì đó không ổn thì mọi chuyện đã quá muộn.

Hắn bị người túm cổ áo kéo lại, nửa người trên gần như lơ lửng trên không trung, phía dưới chính là sơn cốc sâu không thấy đáy.

Trại Bạch Hổ không có nhà giam, cái mà bọn chúng gọi là nhà giam chẳng qua chỉ là một cái động tự nhiên trên vách núi, không gian bên trong động không lớn, có một nền đá bóng loáng hình tam giác. Ban đầu đây vốn là chỗ bế quan tu hành của các tăng nhân chùa Long Hưng nhưng bây giờ lại biến thành nơi giam cầm của Lý Bảo, là nơi hành quyết những con tin bị bắt.

Đầu bên kia của nền đá là vách đá cao dựng đứng, mỗi một phạm nhân bị giam giữ ở chỗ nảy đều không cần đeo xiềng xích không cần lo lắng bọn họ sẽ trốn thoát, bởi vì chỉ cần đi về phía trước một bước là vực sâu vạn trượng.

Cả người Hoài Ngọc đổ mồ hôi lạnh, hắn bắt lấy cổ tay của người đang nắm cổ áo hắn.

“Ngươi muốn làm gì?!”

Tống Thời Hiền cười lạnh nói: “Ngươi còn không thấy sao? Tiễn ngươi lên đường đó!”

Hoài Ngọc biết chỉ cần hắn ta nhẹ buông tay, hẳn sẽ ngã xuống vách núi tan xương nát thịt, chỉ có thể vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y của hắn vừa nói: “Đại đương gia của các ngươi đã nói hừng đông mới g.i.ế.c ta, bây giờ ngươi lại g.i.ế.c ta trước, ngày mai ngươi sẽ giải thích như thế nào với hắn!”

Tống Thời Hiền nói: “Chuyện này không cần ngươi phải nhọc lòng, ta đã có cách ứng đối của riêng ta.”

Hoài Ngọc chửi thầm trong lòng, hắn biết rõ biện pháp ứng dối của hắn ta nhất định là nói hẳn nửa đêm ngủ quên, không cẩn thận lăn xuống vách núi ngã chết, dù sao thì hắn cũng chỉ là một con tin bị trói trên núi, c.h.ế.t thì là chết, không ai để ý hắn c.h.ế.t như thế nào.

Chẳng lẽ thuyền thật sự bị lật trong mương, hắn phải c.h.ế.t ở đáy vực hoang tàn vắng vẻ? Đến lúc đó chỉ sợ cũng không có ai nhặt được t.h.i t.h.ể của hắn.

Hoài Ngọc liều mạng đem hết những lời có thể nói nói ra để kéo dài thời gian: “Cái đó... Tại sao ngươi lại muốn g.i.ế.c ta? Ta cũng không có thù oán gì với người, cũng không g.i.ế.c phụ mẫu của ngươi, không đoạt đi nữ nhân của ngươi, cũng chưa hề gặp ngươi.”

Tổng Thời Hiền thản nhiên cười nói: “Tiểu tử, ngươi nói không sai, lúc trước ta và ngươi quả thật chưa từng quen biết, không có thù g.i.ế.c người thân, cũng không có hận đoạt thê tử. Chẳng qua, trên đời này duyên phận chính là như một số người tuy chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng lại là kẻ thù định mệnh của nhau, hôm nay, người nhất định phải c.h.ế.t trong tay ta.”

Dứt lời, hắn định ném Hoài Ngọc xuống.



“Đợi! Đợi đã!” Hoài Ngọc bắt lấy tay hắn hét lớn: “Chuyện này dù sao cũng phải có lý do chứ! Nói cho ta biết đi! Để ta c.h.ế.t tâm phục khẩu phục.”

Tống Thời Hiền cũng không muốn nhiều lời lãng phí thời gian với hắn, nghe xong lời này liền trợn mắt, cười nói: “Cũng được, nói cho ngươi biết cũng không sao, để ngươi có thể làm quỷ minh bạch dưới hoàng tuyền.”

“Đúng vậy.” Hoài Ngọc lập tức tỏ vẻ tán đồng, sau đó lại đề nghị: “Vậy sao ngươi không buông ta xuống trước? Ngươi xách ta như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi chứ.”

Tống Thời Hiền là một học giả, xách Hoài Ngọc nửa ngày cánh tay cũng cảm thấy đau nhức nên nghe theo lời hắn buông lỏng cổ áo của hắn ra.

Sau khi nhặt lại cái mạng nhỏ của mình từ quỷ môn quan, Hoài Ngọc vội vàng lăn sang một bên ngồi trong góc, tận lực cách rìa nhà giam này xa ra một chút.

Tổng Thời Hiển nhìn hắn như đang nhìn một con kiến có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bất cứ lúc nào chỉ bằng một cái nhấc chân của hắn ta, cười một tràng nói: “Mạng của tiểu tử nhà ngươi cũng thật là quý giá, có người tiêu tốn vạn lượng hoàng kim mua cái mạng nhỏ của ngươi đó.”

Lòng Hoài Ngọc thắt lại, tuy rằng hắn đã mơ hồ đoán được nhưng lúc này biết được sự thật quả nhiên là như vậy thì hắn vẫn có vài phần không dám tin nói: “Là ai muốn g.i.ế.c ta?”

Tống Thời Hiền nói: “Theo quy củ của giang hồ, ta không thể nói cho ngươi biết người đó là ai.”

Hoài Ngọc thầm nghĩ ngươi mà cũng có quyền nói đến quy củ giang hồ hay sao? Ngươi mà là người có thể nói về đạo nghĩa giang hồ hay sao?

“Nói cho ta biết kẻ đó là ai? Ta sẽ cho ngươi hai vạn lượng hoàng kim.”

“Ha.” Tống Thời Hiền cười quái dị nói: “Thật sự rất hấp dẫn, tuy nhiên chỉ sợ ta có mạng lấy tiền, lại không có mạng để tiêu nó. Được rồi, tiểu tử, đến lúc rồi, để ta tới tiễn ngươi lên đường.”

Hắn đứng dậy nắm lấy cổ áo của Hoài Ngọc kéo đến rìa vách đá, nửa người treo trên không, mấy viên đá lăn xuống bên dưới cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, trên đỉnh đầu lại là bầu trời đêm xanh thăm thẳm điểm xuyết một vầng trăng sáng.

“Đợi đã!”



Hoài Ngọc liều mạng bắt lấy cổ tay của hắn, cắn răng nói: “Nói cho ta biết là ai! Dù sao ta cũng sẽ chết, người c.h.ế.t cũng không nói ra ngoài, ngươi coi như thực hiện di nguyện trước khi c.h.ế.t của ta đi!”

“Ngươi thật sự muốn biết đến như vậy à?” Trên mặt Tống Thời Hiền nở một nụ cười: “Được thôi, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi đó là…”

“Xem chiêu đây!”

Sau lưng đột nhiên có một người lao đến, đưa tay đến đẩy Tống Thời Hiền còn chưa nói xong, ngay cả nụ cười vẫn cứng đờ trên mặt ngã lộn nhào một cái rớt xuống vách núi.

“Đợi đã!” Hoài Ngọc bám lấy mép vách đá nhìn xuống, chỉ thấy vực sâu không thấy đáy, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tống Thời Hiền!

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn người mới tới nói: “Nàng làm cái gì vậy?!”

Thẩm Gia rút tay lại, không thể hiểu được nói: “Ta đến cứu người đó.”

Hoài Ngọc tức muốn hộc máu: “Nàng không thể chờ hắn nói hết lời với ta rồi mới đẩy hắn sao!”

“Thái độ của ngươi vậy là sao chứ?” Thẩm Gia phát cáu: “Nếu không phải ta cứu ngươi, người ngã xuống vực kia chính là ngươi đấy."

Hoài Ngọc nói: “Nàng cứu ta? Suýt chút nữa nàng đã tiễn ta đi luôn rồi!”

Mới vừa rồi Tống Thời Hiền vẫn còn nắm lấy cổ áo của hắn, nếu không phải trong lúc nguy cấp hắn liều mạng bám trụ mép đá bên cạnh thì đã ngã xuống cùng với Tống Thời Hiền.

Thẩm Gia cảm thấy kỳ quái nói: “Tại sao vừa rồi ngươi không phản kháng lại? Trước đây không phải một mình ngươi đã đánh bại tám người hay sao?”

“Bọn họ cho ta uống nhuyễn cân tán.”