Rượu đã uống quá ba tuần hương, đàn sáo dần dần tạm ngưng lại, yến tiệc đêm trung thu cũng đang dần kết thúc.
Chủ vị Diên Hòa Đế đã rời đi từ khi nào, đây cũng là điều bình thường, hoàng đế uống qua một tuần sẽ rời đi, nhóm thần tử cũng thoải mái chè chén.
Đêm nay Thẩm Như Hải uống rất nhiều, sau khi chào từ biệt với mấy vị đồng liêu, chuẩn bị đứng dậy quay trở về nơi ở của mình.
Khi đi đến hành lang dài, đúng lúc gặp phải Thẩm Như đang đi tới.
“Ở bên kia của các con... Cũng giải tán rồi à?”
Thẩm Như Hải ợ lên một cái, thấy Mộc Lan thị nữ của Thẩm Gia cư nhiên cũng ở đây, không khỏi hỏi: “Thẩm Gia đâu? Tại sao không thấy nó?”
Tân Di không biết phải nói như thế nào.
Từ sau khi Thẩm Gia chuồn êm ra thiên điện, nàng âm thầm chú ý hành động của Thẩm Như, chỉ chờ khi nàng muốn đứng dậy rời đi thì tiến đến ngăn lại, ai ngờ người luôn không thích náo nhiệt như Thẩm Như, lần này lại không rời đi sớm cho đến khi trưởng cung nữ bên cạnh hoàng hậu đi tới tuyên bố bữa tiệc kết thúc, sau đó mới đứng dậy rời đi. Tân Di cũng không có cớ để ngăn cản nàng lại, dù sao thì yến hội cũng đã kết thúc, ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nàng chỉ có thể đứng dậy đi theo phía sau Thẩm Như, mà đối mặt chuyện này Thẩm Như cũng không nói gì, thật giống như nàng biết rằng Thẩm Gia phái người tới để giám thị nàng.
Thẩm Như tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Thẩm Như Hải: “Muội muội đã trở về, phụ thân, ngài uống say, nữ nhi đỡ ngài đi dạo giải rượu được không?”
Thẩm Như Hải cũng đang có ý này, cha con hai người sóng vai đồng hành đi ra khỏi Quảng Hàn Điện.
*
Đêm nay là trung thu, bầu trời trăng sáng, mặt đất phủ đầy sương bạc, mộc tê được trồng trên đảo Quỳnh Hoa, hương thơm phiêu mười dặm, gió đêm xua tan mùi rượu trên người khiến tinh thần trở nên sảng khoái.
Thẩm Như Hải ngẩng đầu nhìn trăng, không khỏi có cảm hứng làm thơ, ngâm nói: “Bờ sông người nào mới gặp nguyệt? Giang nguyệt năm nào sơ chiếu người? Nhân sinh đời đời vô cùng dã, giang nguyệt hàng năm vọng tương tư.”
Thẩm Như nói: “Trương Nhược Hư cả đời chỉ có hai bài thơ, chỉ một bài ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ này đã khiến cho người đó lưu danh thiên cổ, lại trở thành đại gia. Bất quá, trong tất cả thơ vịnh nguyệt, nữ nhi lại càng thích Tô Từ.”
“Minh nguyệt khi nào thì có? Bả tửu vấn thanh thiên. Không biết trên trời cung khuyết, đêm nay là năm nào. Ta muốn thuận gió trở về, lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn.” Tô Từ nhất quán lấy hào hùng nổi tiếng, bài ‘Thủy điệu ca đầu’ này, lại phiêu dật linh động, giàu triết lý, hư hư thực thực Cửu Thiên Tiên nhân tác.”
Thẩm Như Hải cười nói: “Khi mẫu thân con còn sống cũng thường đọc thơ của Tô Từ, ngâm thơ của Đông Pha tiên sinh, giống như đan diệu lộ, ngâm lên khiến người cảm thấy vị thơm ngon lưu mãi frong miệng. Lần đầu tiên ta gặp ở trên hồ Tây ở Hàng Châu, nàng đứng ở đầu thuyền thổi tiêu, ta đứng ở mạn thuyền ca, nàng cũng ca theo.”
Thẩm Như hơi mỉm cười: “[Mùa thu Nhâm Tuất, tháng bảy đã đến, Tô Từ và khách du thuyền đi dưới Xích Bích]. Hôm nay tuy không phải là tháng bảy, nơi này cũng không phải Xích Bích, nhưng cách đó không xa có hồ Thái Dịch, phụ thân có nguyện cùng nữ nhi du hồ ngắm trăng, cùng làm theo niềm vui của cổ nhân không?”
Thẩm Như Hải vốn chính là một người cực kỳ phong nhã, nghe thấy lời đề nghị này liền vui vẻ đồng ý.
Đi được không bao lâu, lại gặp đoàn người của đế hậu đang ở trong hoa viên thưởng hoa.
Đảo Quỳnh Hoa được xây dựng bằng đá Thái Hồ do người Kim xếp thành, trên đảo toàn là đá kỳ lạ và được bao phủ bởi những ngọn núi xanh mướt cứ năm bước lại có cảnh và cứ mười bước lại có một cảnh đẹp khiến người ta không kịp thưởng thức.
Sau khi hành lễ, Diên Hòa Đế bình thân cho phép bọn họ đứng lên, cười hỏi: “Thẩm khanh, các ngươi đang muốn đi đâu?”
Thẩm Như Hải cũng cười đáp: “Hồi Thánh Thượng, tối nay là ngày hội trung thu, tiểu nữ vừa mới đề nghị đi đến hồ ngắm trăng.”
“Ngắm trăng trên thuyền quả thực là một phong cách tao nhã. Xem ra Thẩm khanh cũng là một người tao nhã."
Diên Hòa Đế gật gật đầu, nghiêng đầu cười hỏi: “Hoàng Hậu, không bằng chúng ta cũng tham gia vào chuyện vui này?”
Thượng Quan Hoàng Hậu nói: “Thần thiếp hết thảy đều nghe Hoàng Thượng.”
Diên Hòa Đế liền nhìn về phía Thẩm Như Hải: “Thẩm khanh, ngươi sẽ không ngại trẫm cùng Hoàng Hậu phá vỡ nhã hứng của hai phụ tử nhà ngươi chứ?”
Thẩm Như Hải vội vàng nói: “Thánh Thượng làm sao có thể nói như vậy? Thần cầu còn không được.”
Diên Hòa Đế liền gật đầu: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Ông nhìn Thẩm Như một cái, thấy sắc mặt do dự của nàng, tựa như đang có chuyện gì muốn nói, liền hỏi: “Thẩm khanh, đây là trưởng nữ của ngươi?”
“Hồi Thánh Thượng, đúng vậy.”
“Đã hứa hôn với ai chưa?”
“Ba năm trước đây đã định ra hôn ước với Trần Thích, một học giả của Hàn Lâm Viện, nhưng vì mẫu thân nàng mất, nàng muốn giữ đạo hiếu, liền dời hôn kỳ chậm đến ngày hôm nay.”
“Trần Duẫn Nam à.” Diên Hòa Đế cười đánh giá Thẩm Như một cái, nói: “Giai nhân tài tử, quả thực rất xứng đôi.”
“Tạ Thánh Thượng khen ngợi.”
Thẩm Như yên lặng cúi đầu đi theo, không nói lời nào.
Sau khi băng qua một cây cầu nhỏ gần bờ sông, Diên Hòa Đế đột nhiên thở dài: “Thẩm khanh thật là có phúc khí, hai nữ nhi, một người thì nhã nhặn lịch sự như hoa đẹp tỏa sáng trong nước, người kia lại linh động hoạt bát như thỏ, cửa nhà chắc được nhiều người đến cầu hôn đạp vỡ, nói đến chuyện này, tại sao lại không nhìn tiểu nữ nhi nhà ngươi?”
Thẩm Như Hải nghe vậy, thầm mắng, A Như thì không có gì để nói nhưng còn Thẩm Gia thì làm sao có thể xem nàng như “phúc khí” được cơ chứ? Suốt ngày bướng bỉnh, gây chuyện thị phi, không gây thêm phiền phức cho ông là quá tốt rồi.
Tuy là có suy nghĩ như vậy, nhưng ông không biết tại sao Hoàng Thượng lại rất sủng ái Thẩm Gia cho nên cũng không dám nói ra, chỉ cung kính đáp: “Hồi Thánh Thượng, tiểu nữ nhà thần đã trở về trước.”
“Vậy sao.”
Diên Hòa Đế đang suy nghĩ làm thế nào để chuyển hướng chủ đề sang hôn sự của Thẩm Gia, ông đã lên kế hoạch muốn tứ hôn cho nàng cùng với Hoài Ngọc, còn chưa nghĩ xong thì lại nghe thấy hai tiếng hô vang lên.
“Trần công tử!”
Thẩm Như cùng Tân Di gần như nói cùng một lúc.
Trần Thích quỳ xuống đất: “Vi thần Trần Thích, khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
“Bình thân.” Diên Hòa Đế cười nói: “Mặt đất kinh thành quả thật có tà, nhắc Tào Tháo cái Tào Tháo liền đến, Duẫn Nam, trẫm cùng Thẩm khanh mới vừa nhắc đến ngươi.”
Trần Thích đứng dậy, biểu tình có chút nghi hoặc, không biết Thánh Thượng có thể cùng lão sư nói chuyện gì về hắn.
Diên Hòa Đế tựa đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, lại cười nói: “Đêm nay là trung thu, hoa đẹp trăng trong, có thể gặp gỡ ở khu vườn này quả thật là rất có duyên, vừa lúc vị hôn thê của ngươi mới vừa rồi đề nghị lên thuyền không bằng ngươi cũng đi cùng với chúng ta?”
Trần Thích đỏ mặt, nói: “Thần tuân lệnh.”
Vì thế Trần Thích cũng gia nhập vào đội ngũ đang đi tới, Diên Hòa Đế cố ý tác hợp đôi tình nhân này, mọi người đều ngầm hiểu, cố tình để hai người bọn họ đi ở phía sau.
Mặt Trần Thích vẫn còn hồng, muốn nói chuyện với Thẩm Như, lại thấy thần sắc của nàng có vẻ bất an, nhịn không được lo lắng hỏi: “Nàng bị làm sao vậy?”
Thẩm Như hỏi lại hắn: “Tại sao huynh lại ở chỗ này?”
Trần Thích ngẩn ra, hắn không ở nơi này thì phải ở nơi nào? Hắn cho rằng Thẩm Như là đang hỏi hắn vì sao không ở tại bàn, liền giải thích: “Mới vừa rồi yến tiệc quá ồn ào, ta ra ngoài hít thở một chút không khí, lại không cẩn thận bị lạc đường, tìm rất lâu mới…”
Thẩm Như ngắt lời hắn: “Huynh không nhận được thư?”
“Thư?” Vẻ mặt Trần Thích khó hiểu: “Thư gì?”
Tân Di đi ở phía trước nắm chặt khăn tay, xem ra phong thư căn bản không được đưa đến chỗ hắn, Đỗ Nhược chắn chắn là đã có chuyện gì đó trong lúc đi đưa thư, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Không đưa được cũng thật tốt, chủ ý này của Giả ma ma thật sự là quá xa vời, nếu không cẩn thận thì sẽ khiến cho tiểu thư lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Không ngờ vừa đi chưa được bao lâu, nàng lại đu.ng phải Đỗ Nhược, nàng ta đang đi loanh quanh trong vườn như một con ruồi không đầu, suýt chút nữa va chạm với thánh giá, bị Thẩm Như Hải trách cứ một lúc.
Diên Hòa Đế thấy tiểu nha đầu này có chút quen mắt, liền hỏi: “Thẩm khanh, đây là tỳ nữ nhà ngươi?”
Thẩm Như Hải nhanh chóng đáp lại: “Hồi Thánh Thượng, là tỳ nữ của tiểu nữ nhà thần, bị chiều thành thói, không có một chút quy củ.”
Rốt cuộc Diên Hòa Đế cũng nhớ lại đã gặp qua nha đầu này ở đâu, ngày đó ở trong bách hoa viên, nàng đi theo phía khỏi cười nói: “Trẻ con hoạt bát, tâm tính cũng rất giống với chủ tử. Tiểu nha đầu, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
Đỗ Nhược thành thật nói: “Không biết, ta cũng là đang đi tìm ạ.”
Mọi người: “...”
“Ở trước mặt Thánh Thượng không thể dùng ‘ta’!” Thẩm Như Hải trách mắng: “Không quy củ! Mau lui xuống!”
Diên Hòa Đế lại không thèm để ý: “Không sao, nếu đã gặp thì hãy cùng đi ngắm trăng đi.”
Vì thế Đỗ Nhược cũng gia nhập vào đội ngũ này, nàng đi về phía sau, nhìn thấy Trần Thích, không khỏi kinh hô: “Trần công tử! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Trần Thích: “???”
Trần Thích nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ ta không nên ở chỗ này sao?”
“Ta đi tìm ngươi cả buổi…”
Đỗ Nhược còn muốn nói thêm thì lại bị Tân Di kéo qua.
Tân Di thấp giọng hỏi nàng: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Phong thư nhờ người đi đưa đâu?”
Đỗ Nhược mặt ủ mày ê: “Đừng nói nữa, phong thư đã bị tiểu vương gia đoạt mất rồi.”
“Cái gì?” Tân Di cả kinh, trăm triệu lần không nghĩ tới mọi chuyện lại đi theo hướng như thế này: “Tại sao Tiểu vương gia lại đoạt mất phong thư?”
“Không biết nữa, hắn chạy rất nhanh, ta chạy theo nhưng đuổi không kịp.”
Cuối cùng đoàn người cũng đi đến bên hồ, Cao Thuận làm việc cẩn thận, sớm đã phải người đi bến tàu thông báo cho người chèo thuyền, hiện tại đã có một chiếc thuyền hoa hai tầng xa hoa đang neo đậu bên bến tàu.
Mọi người lên thuyền và trầm trồ ngắm trăng trên khoang thuyền. Họ nhìn thấy vầng trăng sáng trải trên mặt hồ, thực sự giống như trong ‘Đêm trăng trên sông Xuân’: [Nước sông Xuân dâng cao ngang mực nước biển, trăng sáng lên theo thủy triều trên biển. Sóng theo sóng ngàn dặm, nhưng trên sông Xuân không có trăng].
Trong lúc mọi người đang say sưa thì họ lại thấy có một con thuyền nhỏ bồng bềnh giữa hồ.
“Đó là thuyền của ai?” Thượng Quan Hoàng Hậu hỏi.
Diên Hòa Để nhìn về phía Cao Thuận, Cao Thuận cũng không trả lời được, ngày thường hồ Thái Dịch cũng không cấm chèo thuyền du ngoạn, có lẽ là đại nhân gia công từ nào đó thấy đêm nay đẹp cho nên đến đây chơi thuyền.
Đúng lúc này, tam công chúa Hoài Vân bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Thuyền kia như đang lắc lư!”
Mọi người dời mắt qua xem, không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chiếc thuyền mái hiên nhỏ lắc lư tử bên này sang bên kia, nhưng có vẻ như không thể lật úp được, chỉ là nhịp điệu lắc lư mà thôi... Ai đã từng lập gia đình ở đây sẽ hiểu những người trên thuyền đang làm gì.
Thượng Quan Hoàng Hậu tức giận: “Là người nào đêm hôm khuya khoắt lại ở đây làm chuyện vô sỉ như vậy! Cao Thuận, phái người lên thuyền mang hai người đó đến cho ta!”
“Tuân lệnh.”
Cao Thuận cúi đầu đáp ứng, quay người ra lệnh cho hai thái giám trẻ tuổi, chuẩn bị xuống thuyền bắt gian.
Chỉnh đốn cung điện chính là chức trách của Hoàng hậu, Diên Hòa Để cũng không muốn vượt quyền cho nên cũng không lên tiếng nói gì.
Khi tiểu thái giám đang chuẩn bị xuống thuyền, hẳn bị Hoàng hậu chặn lại: “Chờ đã, nếu là nam nữ hẹn hò thì chắc chắn sẽ có người thân cận ở gần đây trông chừng, truyền lại tin tức, trước tiên các người đi tìm trên bờ thử xem, tìm được rồi thì hãy mang lại đây.”
Thượng Quan Hoàng hậu an bài như vậy, xác thật thỏa đáng hơn lúc trước rất nhiều, rốt cuộc không biết trên thuyền kia là người nào, nếu là công tử tiểu thư của trọng thần, đến lúc đó bị trần trụi bắt được thì sẽ không khỏi mất mặt, trước hết tìm một người hỏi rõ tình huống, hỏi rõ ràng là ai, để lại một con đường sống để cứu vãn trước khi tiếp tục bắt gian.