OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 57




“ Hãy mau đưa trai banh cho nó đi!” Lúc này bà lão đã làm xong công việc của mình, nheo mắt nhìn tôi và nói.

Như đã hiểu ý, tôi chầm chậm đưa trái banh cho đứa bé ngồi bên cạnh mình, tim lúc này đã đập nhanh một cách mất kiểm soát, cơ thế gần như bị âm khí làm cho hóa thành băng.

Đứa trẻ đón nhận lấy trái banh rồi từ từ biến mất vào hư không, tôi lấy hết can đảm nhìn quanh căn nhà thêm lần nữa, để chắc chắn rằng đứa bé đó không đột ngột xuất hiện hù doạ mình.

“ Nó hoàn toàn vô hại, cô không cần phải ra sức đề phòng!” Bà lão dường như nhìn thấu được nỗi bất an trong lòng tôi nên nhẹ nhàng cất giọng khàn đục nói.

“ Đứa bé vừa rồi là....?” Tôi ngập ngừng hỏi, để hỏi được câu này tôi cũng đã phải đắn đo, suy nghĩ rất lâu.

“ Là ma xó mà tôi nuôi, cô có điều gì thắc mắc sao?” Bà lão cầm một chiếc chén nhỏ đặt trước mặt tôi, xong bà ta rót rượu đầy chiếc chén đó.

Không biết tại sao mọi người lại luôn tung hô bà ta, nói rằng bà ta rất giỏi, trong khi đó tôi lại có cảm giác như người đàn bà này không giống như trong lời đồn đại.

“ Cô đến đây là để muốn biết chuyện gì đó, hay là muốn dò xét tôi?” Suy nghĩ của tôi cuối cùng vẫn là bị bà lão nắm bắt được, chắc từ giờ tôi sẽ không dám nghi ngờ năng lực của bà ta nữa.

“ Tôi muốn hỏi là....có phải thứ đó đang đi theo tôi đúng không?” Tôi hồi hộp mong chờ câu trả lời từ bà đồng, bà ta liếc nhìn ấn đường của tôi rồi bình tĩnh trả lời:

“ Đúng vậy, thứ đó đang theo sát cô không rời nửa bước!”

Sống lưng tôi chợt tê buốt, cảm tưởng rằng thứ đó đúng là đang ở đâu đó quanh đây, chỉ có điều tôi không thể nhìn thấy.

“ Tại sao thứ đó cứ mãi đeo bám tôi không chịu buông?”

“ Có rất nhiều lý do, một là cô mắc nợ họ và đến lúc phải trả món nợ đó, hai là có duyên nợ tự kiếp trước nên kiếp này phải trả, cuối cùng là vì họ cần được giúp đỡ và chỉ có cô mới giúp được họ!” Bà lão dùng tay gõ từng nhịp lên mặt bàn, mỗi một câu nói là một nhịp gõ, tôi không hiểu đó là thói quen hay là bà ta đang muốn ám chỉ điều gì?

“ Vậy rốt cuộc họ muốn gì từ tôi?”

“ Không phải là cô, mà đó chính là em gái của cô!” Nhịp gõ trên bàn ngày một gấp gáp hơn, tưởng chừng như mặt bàn đang bắt đầu rung lên bần bật.

“ Tại sao lại dính líu đến em gái của tôi?”

Lần này bà lão không gõ mặt bàn nữa mà dùng tay đập mạnh xuống mặt bàn, hành động ngẫu hứng của bà ta khiến tôi vô cùng hoang mang.

“ Em gái cô kiếp trước chính là con gái của ma nữ đang theo ám hại cô, đứa trẻ chết oan ức khi chưa kịp hình thành người, kiếp này mang mệnh thiên sát, khắc chết người thân, ngay đến cả đứa trẻ đó cũng khó lòng sống qua tuổi mười tám!”

“ Không thể nào, tôi không tin, con bé đang sống rất khoẻ mạnh mà!” Tôi kích động đứng dậy, luôn tự nhủ với bản thân không được tin bất kỳ lời nào từ miệng của bà lão, tất cả chỉ là lừa gạt, lời lẽ không hề đáng tin cậy.

“ Cô chắc chứ?” Bà lão mỉm cười hỏi lại, tôi như kẻ mất hồn, thẫn thờ ngồi xuống. Quả quyết là vậy, nhưng tôi cũng không dám chắc điều mà mình vừa nói, bà lão ngồi đối diện không phải là kẻ lừa gạt, chỉ là tôi đang cố lừa chính bản thân mình rằng Thiên An vẫn rất ổn.

“ Chuyện đã đến bước đường này, nếu như cô không tự cứu lấy bản thân thì sớm muộn gì người chết cũng sẽ là cô.”

“ Vậy....tôi phải làm gì?”

“ Muốn gỡ nút thì phải tìm người thắt nút, muốn hoá giải mối hận trong lòng ma nữ đó thì cô phải tìm hiểu lý do tại sao cô ta chết và mong ước cuối cùng của cô ta là gì?”

“ Làm sao tôi có thể biết được những điều đó?”

“ Đưa tay cô cho tôi!” Bà lão nói xong thắp một nén nhang. Tôi nghe theo lời bà ta, đưa tay ra phía trước mặt.

Bà lão đặt lá bùa vừa viết lên trên ngón tay của tôi, rồi bà ta dùng chân nhang đâm mạnh xuống đầu ngón tay đó, đến khi giọt máu đầu tiên xuất hiện, bà lão liên hứng giọt máu vào chén rượu đã được chuẩn bị từ trước.

Không hiểu vì sao khi máu của tôi hoà cùng với chén rượu, đầu óc chợt quay cuồng như người bị chuốc say, mơ mơ hồ hồ sinh ra ảo giác, tôi thấy đồ vật xung quanh dường như có sự sống, chúng tự do nhảy múa xung quanh mình.

Mọi chuyện chỉ dừng lại khi đôi mắt tôi dần dần khép lại, không gian bắt đầu chìm vào màn đêm vô tận.

——————

Đến khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại, thì tôi đã thấy mình đang đứng ở trong một ngôi nhà đơn sơ, trong nhà không có bất kỳ vật gì có giá trí.

“ Tú Liên, coi như mẹ dùng cái mạng già này để cầu xin con!”

Trước mặt tôi là viễn cảnh người mẹ già đang liên tục khấu đầu khóc lóc cầu xin con gái, bên cạnh là bà mai cùng với một đống sính lễ vàng bạc đá quý khiến cho tôi được mở mang tầm mắt.

“ Mẹ, mau đứng dậy đi, đừng biến con gái thành kẻ bất hiếu!” Cô gái tên Tú Liên bất lực quỳ đối diện m của mình, cô sớm đã có người trong lòng, làm sao có thể tuỳ ý gả cho người khác được chứ?

Nhưng khi nhìn thấy người cha già đang bị bệnh tật hành hạ cho sống dở, chết dở, thì cô lại không đành lòng từ chối mối hôn sự gượng ép này.

Không thể tiến, cũng chẳng thể lui, cuối cùng Tú Liên cũng gật đầu đống ý gả cho người khác mà lòng đau như cắt. Cô ta không hề ý thức được rằng chính cái gật đầu hời hợt đó đã là đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đầy sóng gió của thiếu nữ tuổi mới đôi mươi.

Ngay khi Tú Liên vừa miễn cưỡng gật đầu đồng ý, đám gia nhân trong phủ của Hoàng gia đã thô bạo lôi cô đi, mặc cho cô và mẹ tình mẫu tử chia cắt, hai người khóc lóc gọi nhau trong hai hàng nước mắt.

Người mẹ bất lực ngồi bên thềm cửa, luôn miệng tự trách bản thân là một người mẹ không ra gì, sẵn sàng vì tiền tài mà bán rẻ hạnh phúc cả đời của con gái mình. Nhưng giờ có khóc lóc, hay buông lời oán trời trách đất thì cũng chẳng được gì, sính lễ cũng đã nhận, Tú Liên coi như đã được gả đi, trở thành con dâu của phủ Hoàng gia.

Tôi nhìn cảnh này cũng phải chạnh lòng, không lẽ chỉ vì chữ “nghèo” mà cha mẹ sẵn sàng nhẫn tâm bán con gái của minh, mục đích chỉ là để được đổi đời thôi sao?

———————

Khung cảnh tiếp tục có thay đổi, lần này tôi thấy mình đang đứng trong một nhà kho ẩm thấp, hôi hám, xung quanh còn có cả chuột và gián đang bỏ chạy tán loạn.

Cánh cửa gỗ vừa được mở ra, Tú Liên bị đám gia nhân mạnh bạo đẩy vào, đến mức ngã cả ra nền đất, ngay khi cô ta vừa quay người lại tính cầu xin họ hãy thả mình ra thì cánh cửa gỗ đã nhẫn tâm đóng sầm lại trước mắt, mặc cho Tú Liên gào khóc vô cùng bi thương.

“ Cầu xin các người, hãy thả tôi ra, tôi cầu xin các người mà!”

Bộ dạng của cô ta đáng thương như vậy mà chỉ đổi lại được câu nói vô tâm từ một người gia nhân trong phủ:

“ Đang nằm mơ sao? Đã bước chân vào đây thì sẽ không còn có cơ hội trở ra đâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, còn được ăn no sống qua ngày.”

Tú Liên dần hiểu ra bản thân chỉ như một món đồ chơi không hơn không kém, họ bỏ tiền ra mua cô về rồi ném vào một xó, không thèm ngó ngàng gì đến. Không lẽ cuộc đời của cô sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi hay sao?

Tú Liên tuyệt vọng ngồi thu mình lại một góc để trống trọi với cái lạnh tê buốt của mùa đông, trong lúc này cô lại nhớ đến A Thạch, nước mắt tủi hờn bắt đầu lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt, bàn tay vô thức đặt vào bụng của mình, nơi đó vẫn còn một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên theo ngày tháng.

Ý trí làm mẹ trong cô chợt chỗi dậy, cô không thể nào để bản thân và con cam chịu sống ở một nơi không phải dành cho người sống như vậy được.

Tú Liên quyết định nhân lúc người trong phủ không chú ý đến mình liền chạy trốn khỏi đây và đi đến một nơi thật xa, nơi mà không một ai biết đến cô cũng như là quá khứ của cô.

Tôi đúng nhìn hình ảnh được tái hiện lại, trong lòng không ngừng thầm trách người của Hoàng gia quá tệ bạc, không lẽ đây chính là cách mà họ tiếp đón tân nương mới về nhà chồng hay sao?

———————

Khung cảnh tiếp tục thay đổi, nơi này không còn là căn nhà kho chứa đầy chuột bọ và gián nữa, mà là một cánh đồng được bao phủ bởi một màu tuyết trắng.

“ Bắt lấy ả ta, đừng để cho ả chạy thoát.” Từ đằng xa tôi nghe thấy tiếng la hét của một đám nam nhân, Tú Liên mặc trên người bộ y phục mỏng manh giữa tiết trời lạnh giá, cô ta cứ tiếp tục chạy về phía trước, không hề bận tâm đến việc cơ thể mình đang dần dân bị đông cứng vì lạnh.

Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc phải chạy thật nhanh về phía trước, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể quay trở về nhà của mình.

Nhưng cuối cùng vẫn là không thể tránh khỏi số trời an bài, Tú Liên bất cẩn vấp ngã trên cánh đồng heo hút không có một nơi nào để ẩn nấp, đám nam nhân ở phía sau cũng đã đuổi kịp đến chỗ của Tú Liên, xong họ dùng sức lôi cô quay trở về phủ Hoàng gia.

Đám người này vốn dĩ không xứng là đấng nam nhi đại trượng phu, bọn họ thô bạo lôi kéo một tiểu cô nương không còn sức lực trống cự thật là đáng khinh.

Tú Liên được đưa về lại phủ của Hoàng gia, vẫn là ở trong căn nhà kho đó, nhưng lần này cô còn phải đối diện với một chuyện còn kinh khủng hơn.

Hoàng lão gia vô cùng tức giận khi đứa con dâu mà ông ta bỏ không ít tiền để mua về lại có ý định bỏ trốn hết lần này, đến lần khác.

“ Tiện nhân, còn dám bỏ trốn?” Lão ta liên tục tác vào mặt Tú Liên, đến khi khoé miệng cô bật máu, không còn sức để gượng dây thì lão ta liền chuyển qua đá liên tục vào bụng của cô một cách không thương tiếc. Hoàng lão gia không hề biết rằng Tú Liên đang mang thai, cuối cùng nhờ những cú đạp như trời giáng đó mà bào thai non nớt không thể nào giữ lại được.

Tú Liên cảm nhận được nỗi mất mát to lớn đó, cô oằn mình ôm lấy bụng gào khóc trong đau đớn. Hoàng lão gia vốn là kẻ máu lạnh, coi sinh mạng con người như cỏ rác, lão ta không những không cảm thấy tội lỗi trước hành động mình đang làm, ngược lại lão ta còn lệnh cho gia nhân phế cả hai chân của Tú Liên, để cô ta từ bỏ ý định chạy trốn lần nữa.