Tại biệt thự, dì Dương chăm chỉ quét dọn mọi ngóc ngách trong căn biệt thự, không bỏ xót bất kỳ một vị trí nào.
Khi đang dọn đến chỗ bức tranh đặt tại phòng khách, bỗng từ trên lầu vọng xuống hàng loạt tiếng động nhỏ, thoạt đầu dì Dương không hề để tâm đến điều bất thường từ những thanh âm đó, chỉ đến khi tiếng động ngày một lớn, bà ta mới bắt đầu ngước mặt nhìn lên trần nhà.
Âm thanh bỗng ngừng lại, mọi thử dần trở lại sự yên tĩnh vốn có. Dì Dương thở hắt ra rồi tiếp tục công việc của mình, bất chợt từ trên lầu tiếp tục vang lên tiếng động vô cùng lớn, giống như có một vật nặng từ trên cao rơi xuống vậy.
Lần này không thể bỏ ngoài tai, dì Dương hiếu kỳ bên dưới cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên lầu, tâm trạng có phần hồi hộp. Cẩn trọng bước từng bước trên bậc thang làm từ gỗ, khi đặt chân lên bậc cuối cùng, căn phòng mà bà ta nhắm tới đầu tiên chính là phòng của Thiên An.
Chậm rãi lại gần mở cửa, bên trong phòng không hề có người, chiếc giường lớn trống trơn, mền vẫn chưa kịp xếp gọn gàng thì đã không thấy bóng dáng của Thiên An đâu.
Đột nhiên cánh cửa của căn phòng đối diện tự động mở ra, theo bản năng, dì Dương liền xoay người nhìn về phía căn phòng, không kiềm chế được sự tò mò nên đã tiến đến gần căn phòng đó.
Đứng trước cửa, dõi mắt nhìn vào bên trong phòng, đồ đạc cũ lâu ngày không dùng đến đều được cất ở đây, nhìn sơ qua thì thấy nó có vẻ giống như một nhà kho chứa đồ.
“ Căn phòng rộng như vậy mà biến thành nhà kho sao? Đúng là nhà giàu, thật uổng phí mà.” Dì Dương không hề tỏ ra lo lắng, liền đi vào và kiểm trả xung quanh. Bên trong phòng có vài món đồ được che đậy bởi một tấm vải trắng, chắc có lẽ là để tránh bụi, dì Dương cũng chẳng để tâm đến mấy món đồ cũ kỹ vô giâ trị đó.
Sau khi đã đi vòng quanh kiểm tra một lượt, không thấy có điều gì bất thường nên dì Dương tính quay người rời đi.
Chợt ở đằng sau, trong số những vật bị che phủ bởi tấm vải trắng, bỗng có thứ gì đó cử động nhẹ làm tấm vải trẳng có chút lay động thoáng qua.
Cảm thấy có điều không đúng, dì Dương liền quay người nhìn ra phía sau. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại khiến dì Dương chưa kịp phản ứng, đã sống từng này tuổi và trải qua nhiều biến cố, thăng trầm trong cuộc sống, có thể nói rằng bản lĩnh của bà ta cũng lớn hơn người bình thường.
Đối diện với những chuyện này, một chút cũng không hề tỏ ra hoang mang, ngược lại bà ta còn từ từ tiến đến gần những món đồ được phủ vải trắng đầy bụi bẩn.
Đưa tay ra phía trước nắm lấy một tấm vải trắng rồi dứt khoát kéo xuống, lớp bụi trắng bay mịt mù trong không khí, đằng sau tấm vải chỉ là chiếc đèn cũ đã hỏng, nhìn không có gì đặc biệt.
Dì Dương tiếp tục di chuyển sang món đồ thứ hai cũng được phủ lên tấm vải trắng, nhìn hình dáng có chút giống với con người, bà ta tự hỏi vật gì lại có hình dáng giống con người đến vậy?
Không hề do dự, bà ta tiếp tục gỡ bỏ tấm vải trắng xuống, lần này dù cho gan có lớn đến đâu bà ta cũng phải giật mình khi trông thấy đằng sau tấm vải là một bé gái mặc váy ngủ mỏng màu trắng, mái tóc xoã dài ngang lưng, trên tay còn ôm một con búp bê vải quái dị, và đứa trẻ đó không ai khác mà chính là Thiên An.
Ngay từ đầu Thiên An luôn trốn đằng sau tấm vải trắng và đã tận nắt nhìn thấy hết toàn bộ hành động lẫn biểu hiện của dì Dương.
Sau khi đã ổn định lại tinh thần, bà ta nhìn lại Thiên An thêm một lần nữa rồi mởi có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực.
“ Cháu là Thiên An phải không?” Dì Dương chợt nở một nụ cười gượng, cố gắng lấy thiện cảm từ con bé.
Sớm biết người phụ nữ này chẳng tốt lành gì, Thiên An không đáp lại chỉ nghêng đầu nhìn chằm chằm như đang cố gắng đọc nội tâm của bà ta.
Thấy Thiên An không có bất kỳ biểu hiện nào, bà ta chợt thầm nghĩ trong đầu: “Chắc con nhỏ này bị thiểu năng. Vậy cũng tốt, mình có thể tự do làm chủ căn biệt thự này khi chị của nó không có ở nhà.”
“ Nào, mau đi theo tao.” Lúc này bà ta đã dần lộ rõ bản chất thật của mình, bao nhiêu năm làm công cho gia đình của Vũ Phong, luôn phải cúi mình khép nép trước nhiều người, điều đó hiển nhiên đã làm cho bản tính của bà ta dần thay đổi, từ con người thiện lương bỗng chốc biến thành một con người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nay bà ta được đặt chân vào căn biệt thự rộng lớn xa hoa này, phải biết tận dụng cơ hội có một không hai, cố gắng vơ vét chút tiền rồi cao chạy xa bay.
Thiên An vẫn nhìn chằm chằm vào bà ta, chợt nở một nụ cười ngây ngốc, điều đó càng khiến bà ta mất dần kiên nhẫn liền dùng tay nhéo mạnh vào người con bé, miệng liên tục chửi rủa không tiếc lời:
“ Con ranh, mày cười cái gì hả? Mặt tao nhìn mắc cười lắm sao?” Bà ta cứ nghĩ rằng Thiên An chỉ là một đứa trẻ không được bình thường nên mặc sức mắng chửi.
“ Bà sẽ sớm chết thôi. Hi...hi...hi” Thiên An giống như biến thành một người khác, bị nhéo đến đỏ cả tay nhưng không những không khóc lóc, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt của dì Dương và nói ra một cậu làm cho bà ta phải dựng tóc gáy.
“ Mày nói cái gì hả?” Tự nhiên lại có một đứa trẻ thiểu năng nguyền rủa mình chết, bà ta không kiềm chế được tính vung tay tát Thiên An, nhưng rồi khi nhìn nụ cười thần bí của con bé lại không có cách nào xuống tay được.
“ Bà đã giết chàu gái của mình, sẽ sớm thôi, đứa bé đó sẽ quay trở về từ cõi chết, để đến tìm gặp bà.” Thiên An vừa nói vừa cười ngây dại, bộ dạng đúng là doạ người khác sợ toát mồ hôi lạnh.
Dường như đã bị nói trúng tim đen, cơ thể bà ta bắt đầu run bần bật, chứng tỏ những lời Thiên An vừa nói là sự thật, bà ta có liên quan đến cái chết của cháu gái mình nên đã chột dạ không thể hé nửa lời.
——————
Bệnh viện Thượng Điền, tôi khoác trên người chiếc áo blouse trắng, thong thả bước đi trên dãy hành lang lầu hai. Bỗng nhiên tôi bắt gặp Tiểu Mễ đang đứng cách đó không xa, đôi mắt vô hồn nhìn về hướng chân trời không có điểm dừng.
“ Tiểu Mễ!” Tôi không nhẹ nhàng gọi, điều đó vô tình làm cho con bé giật mình, vội quay đầu nhìn tôi.
“ Tại sao em lại đứng đây vậy? Bên ngoài lạnh lắm, không tốt cho sức khoẻ đâu!” Thấy con bé không còn bỏ chạy chạy như trước nên tôi nghĩ rằng con bé đã thực sự chịu tiếp nhận mình.
Tiễu Mễ trầm ngâm nhìn tôi vài giây rồi mới lên tiếng hỏi:
“ Chị có biết xếp hạc giấy không?”
“ Hạc giấy? Chị biết xếp!” Tôi không suy nghĩ liền trả lời ngay lập tức, việc xếp hạc giấy cũng không còn quá xa lạ đối với tôi, lúc trước Thiên An cũng từng đã nhờ tôi xếp rất nhiều hạc giấy cho nó.
“ Vậy chị có thể dạy em được không? Em rất muốn xếp hạc giấy để tặng cho bà của mình!” Đôi mắt ngây thơ chợt sáng lên khi nghĩ về người bà lâu ngày không được gặp, việc con bé đứng đây cũng chỉ là đang mong ngóng bà của mình sẽ xuất hiện.
“ Được, chị sẽ dạy em!” Khó khăn lắm mới có thể chiếm trọn được cảm tình từ Tiểu Mễ, tôi không do dự liền nhận lời, dù sao hiện tại bản thân cũng khá rảnh rỗi.
——————
Tại phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ Đỗ chậm chạp đặt chân xuống giường, gương mặt khẽ nhăn lại khi vết thương ở bụng vẫn còn đau âm ỉ mỗi lần bà ta vận động nhẹ.
Đúng lúc đó Tư Giai đi vào với khay thuốc trên tay, trông thấy ý định rời khỏi giường của bác sĩ Đỗ liền vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“ Vết thương của bác sĩ vẫn chưa lành, không nên cử động mạnh!”
“ Tôi không sao, nằm nhiều trên giường bệnh lâu khiến toàn thân tôi dường như bị tê cứng, mất dần cảm giác.”
“ Vết thương của bác sĩ không phải là nhẹ, quan trọng vẫn là nằm tĩnh dưỡng!” Tư Giai ân cần đỡ bác sĩ Đỗ nằm xuống, xong lấy một ít thuốc hình con nhộng đưa ra trước mặt của bà ta.
“ Bác sĩ Đỗ, đã đến giờ uống thuốc rồi!”
Bà ta đón nhận những viên thuốc đủ loại màu sắc rồi không mảy may nghi ngờ mà đưa hết tất cả chúng vào miệng của mình.
Tận mắt giám sát bác sĩ Đỗ chịu uống hết toàn bộ số thuốc mà mình đưa, bỗng Tư Giai không kiềm chế được liền nở một nụ cười bí hiểm.
Sau khi đã uống thuốc xong, Tư Giai liền cầm khay thuốc rời khỏi phòng, trước khi đi cũng không quên giúp bác sĩ Đỗ kéo rèm cửa sổ để ngăn cách ánh sáng lọt vào bên trong phòng bệnh.
Lúc đầu có hơi thắc mắc tại sao kéo hết toàn bộ rèm cửa lại, nhưng khi nghe Tư Giai nói vài câu dễ nghe thì bác sĩ Đỗ liền bị thuyết phục, không còn đem lòng nghi ngờ.
Tư Giai rời khỏi, căn phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng, bỗng đầu óc của bà ta choáng váng, đôi mắt trở nên nặng trĩu, không tự chủ được liền rơi vào giấc ngủ.
——————
Trong giấc mơ, bác sĩ Đỗ quay trở về quá khứ hơn 10 năm về trước. Khi đó bà ta vẫn còn đang là bác sĩ thực tập tại bệnh viện Thượng Điền, ngoài bà ta ra thì còn có một cô gái khác cũng thực tập tại đây, tên của cô ta là Thẩm Tư Giao, hai người vốn dĩ là chị em tốt từ thời trung học cho đến tận khi tốt nghiệp, người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ tình bạn của hai người họ.
Nhưng bác sĩ Đỗ vốn là người ích kỷ, hay ghen tỵ với những thứ mà Tư Giao đang có, từ sắc đẹp, trí thông minh lẫn gia thế, Tư Giao đều hơn hẳn bà ta về mọi mặt.
Cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện làm xáo trộn cuộc sống của hai người phụ nữ, ông ta không phải ai xa lạ mà chính là chú của Vũ Phong. Tên ông ta là Vũ Lâm, khi đó mới chỉ là trưởng khoa của bệnh viện Thượng Điền.
Vũ Lâm sở hữu vẻ ngoài chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, lời nói ngọt ngào, dễ nghe khiến cho bác sĩ Đỗ cùng rất nhiều người phụ nữ khác phải động lòng.
Và hiển nhiên theo tình thì tình chạy, còn chạy tình thì tình theo. Thẩm Tư Giao vốn khác với những phụ nữ khác, cô ta không để tâm đến người đàn ông có vẻ ngoài hào nhoáng kia, và điều đó đã vô tình gây ấn tượng mạnh đối với Vũ Lâm, vì vậy ông ta đã quyết tâm theo đuổi bằng được người con gái mang tên Thẩm Tư Giao.
Nhờ vào vẻ ngoài lịch lãm cùng với lời nói ngọt ngào như rót mật vào tai, cuối cùng ông ta cũng chinh phục được cô, không những thế còn khiến cho Tư Giao nguyện ý dâng hiến sự trong trắng của người con gái.
Hai người khi ở bệnh viện ngoài mặt thì coi nhau như hai kẻ xa lạ, nhưng sau lưng mọi người thì lại lén lút quan hệ mờ ám. Điều này chính bác sĩ Đỗ cũng mơ hồ không nhận ra, bà ta vẫn ngây thơ đem lòng tơ tưởng người đàn ông đó.