Khi tôi vừa quay người lại thì bắt gặp lão Lý đang đứng ở ngay phía sau lưng lúc nào không hay biết, thoáng giật mình nhưng rồi liền nhanh chóng lấy lại được cân bằng, cũng có thể nói tôi đã quá quen với mấy kiểu xuất hiện thần không biết, quỷ không hay như vậy rồi.
" Bác có thể thôi việc bất thình lình xuất hiện từ đằng sau mà không tạo ra tiếng động được không?" Tôi bất mãn lên tiếng nhắc nhở lão Lý, nếu như tôi có tiền sử bị bệnh tim thì đã sớm không trụ nổi với mấy kiểu hù doạ này.
" Tôi xin lỗi."
Lão Lý nói xong tính bỏ đi nhưng máu chóng bị tôi gọi lại:
" Bác có thể đi cùng tôi đến một nơi được không?"
Lão ta nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý đi theo tôi mà không hề có ý định hỏi nơi tôi muốn đến.
——————
Chiếc taxi dừng lại trước cổng bệnh viện Thượng Điền, tôi và lão Lý cùng nhau bước xuống xe.
Đứng trước bệnh viện trong lòng tôi có một cảm xúc thật khó tả, so với cảm giác lần đầu tiên đến đây để nhận việc thì nó hoàn toàn khác xa nhau, dù cho có tưởng tượng cỡ nào thì tôi cũng chẳng ngờ được rằng có một ngày mình đến đây để nhận xác một người xa lạ, không thân thuộc.
Tôi cùng lão Lý đi qua cánh cổng lớn, bởi vì tuổi cao sức yếu nên bước chân của lão ta không còn được linh hoạt như trước. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành chấp nhận dìu lão Lý đi từng bước một.
Tiến vào sảnh chính của bệnh viện, hiện tại nơi này còn ít người hơn cả lần đầu tiên tôi đến, số lượng bệnh nhân đến thăm khám giảm xuống một cách rõ rệt.
" Thiên Nhã!" Bỗng nhiên chị y tá lúc trước từng nói chuyện với tôi, vui vẻ chạy lại nắm tay như đã thân thiết từ lâu.
Thái độ đón tiếp nồng nhiệt của chị y tá khiến tôi chưa thể thích nghi, chỉ biết nở một nụ cười gượng thay cho lời chào.
" Em quay trở lại làm việc rồi sao?" Chị y tá không kiềm chế được cảm xúc mà nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông bỏ.
" Không....không phải vậy, em đến đây là có chút việc cần làm! Mà bệnh viện sao vắng quá vậy chị?"
" Em chưa nghe tin gì sao?" Chị y tá tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, tỏ thái độ giống như tôi là người từ hành tinh khác mới đáp xuống trái đất vậy.
" Tin gì vậy chị?" Tôi ngây người hỏi lại chị y tá, không lẽ trong lúc tôi nghỉ phép thì bệnh viện đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng hay sao?
" Thì chuyện là...."
" Đừng có nhiều chuyện, coi chừng công việc cô đang làm đó." Chị y tá tính nói điều gì đó với tôi nhưng đã bị bác sĩ Đỗ bất ngờ xuất hiện cắt ngang.
" Dạ....tôi xin lỗi!" Chị y tá biết bản thân đã quá nhiều lời, quản những chuyện không liên quan đến mình nên vội cúi đầu nhận lỗi.
Bác sĩ Đỗ liếc nhìn chị y tá bằng đôi mắt sắc lạnh, xong thong thả tiến đến gần tôi và hỏi:
" Cô đến đây để nhận xác người phụ nữ vô danh đúng không?"
" Ai nói bà ấy vô danh, bà ấy là vợ của tôi, tên của bà ấy là Khiết Anh." Tôi vẫn chưa kịp trả lời thì lão Lý đã lên tiếng trước, thái độ còn khá gay gắt khi đối diện với bác sĩ Đỗ.
Nghe thấy câu nói của ông lão ở trước mặt, nhưng bác sĩ Đỗ lại hoản toàn không để ý đến sự hiện diện của ông lão, ngược lại điều bà ta chờ đợi nhất chính là phản ứng từ tôi.
" Đúng vậy, hôm nay tôi đưa người nhà của bà ấy đến để nhận xác."
" Vậy thì đi theo tôi." Bác sĩ Đỗ nói dứt lời rồi bỏ đi trước, thấy vậy tôi cũng ân cần dìu lão Lý bước theo sau.
Đi qua nhiều dãy hành lang, cuối cùng chúng tôi cũng dừng chân tại trước cửa phòng ướp xác của bệnh viện.
Đứng nhìn tấm biển cảnh báo "Không phận sự miễn vào" tâm trạng của tôi có phần bất an. Khi bác sĩ Đỗ mở cánh cửa, một luồng khí lạnh từ bên trong chuyền ra bên ngoài khiến tôi bất giác dựng tóc gáy.
" Hai người đi theo tôi." Bác sĩ nói rồi đi vào trước, lão Lý cũng không do dự mà nối tiếp theo sau, chỉ có tôi là vẫn đứng đó không dám tiến thêm nửa bước.
" Cô sợ sao?" Bác sĩ Đỗ quay đầu lại thì thấy thái độ của tôi trần trừ không dám bước vào nên đã lên tiếng giễu cợt.
Bị bà ta nói lời đả kịch, tôi gạt bỏ cảm giác tiêu cực, chậm dãi đi vào bên trong. Nhiệt độ tại đây luôn được giữ ở mức thấp nhất để đảm bảo xác chết không bị phân huỷ. Xung quanh đều là ngăn kéo đựng thi thể và mỗi ngăn kéo đều được đánh số ngẫu nhiên không theo bất kỳ một quy luật nào.
Bác sĩ Đỗ đi đến ngăn số 503 rồi nhanh tay kéo ngăn chứa đựng thi thể của người đàn bà điên, lúc này tôi và lão Lý chưa thể nhận diện được vì toàn thân của bà ta được bọc trong một chiếc túi có khoá kéo lớn.
" Hay người đã chuẩn bị sẵn tinh thần chưa?" Bác sĩ Đỗ nhìn tôi rồi đảo mắt nhìn sang lão Lý để xác định là chúng tôi vẫn muốn tận mắt nhìn cái xác này.
Thấy tôi và lão Lý không lên tiếng phản đối, bác sĩ mới dùng tay từ từ kéo khoá túi bọc và dần để lộ phần gương mặt trắng bệch của người đàn bà điên.
Nhìn thấy vợ mình đang nằm bất động trong phòng ướp xác, chắc hẳn nhiều người đàn ông sẽ không thể đứng vững dù cho họ có mạnh mẽ, cứng cỏi đến cỡ nào. Lão Lý cũng không nằm trong ngoại lệ, ông ta bước từng bước run rẩy lại gần ngăn kéo 503, đôi mắt mờ đục rưng rưng nước mắt, bàn tay nhăn nheo khẽ chạm vào gương mặt đã lạnh từ lâu của người vợ.
" Mình à, tôi xin lỗi....là tôi đã hại mình!" Lão Lý thủ thỉ bên tai vợ, bác sĩ Đỗ nghe ông ta nói như vậy thì chỉ nghĩ đơn giản là ông ấy cảm thấy có lỗi vì đã không ở bên cạnh vợ vào những lúc bà ấy cần nhất.
Riêng tôi lại có suy nghĩ khác hoàn toàn, từ trước lúc người đà bà điên gặp chuyện thì lão Lý đã có nhiều biểu hiện rất là lạ, điển hinh như việc luôn miệng nhận lỗi về bản thân mình, giống như ông ta đã làm điều gì đó có lỗi và đang bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi đó.
" Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát và làm thủ tục cho hai người nhận lại thi hài." Nói vừa dứt lời, bác sĩ Đỗ liền âm thầm đi ra khỏi phòng ướp xác.
Lúc này chỉ còn tôi và lão Lý ở lại, không gian trầm lặng, ngoài tiếng quạt thông gió ra thì tôi không còn nghe được bất cứ loại âm thanh nào khác.
Đứng tại chỗ một lúc, cơ thể tôi bắt đầu cảm nhận được cái lạnh tê buốt da thịt, dường như nhiệt độ trong phòng đang ngày càng giảm xuống. Tôi vội vòng tay bao bọc lấy cơ thể, ánh mắt dè chừng liên tục liếc nhìn xung quanh căn phòng.
Đúng lúc đó tầm nhìn chợt di chuyển đến thi thể của người đàn bà điên, đột nhiên bà ta mở trừng mắt nhìn về phía tôi, hai con ngươi tụ máu đò ngàu nhìn tôi đầy oán giận.
Tôi giật thót tim vội vàng quay người chạy ra bên ngoài, để lại lão Lý một mình trong căn phòng ướp xác lạnh lẽo đó cùng với xác của vợ ông ta.
Tôi chống hai tay lên tường, cố gắng tập chung lấy lại bình tĩnh sau hình ảnh vừa rồi. Bỗng nhiên từ đằng sau xuất hiện một bàn tay chạm vào vai tôi, theo linh tính tôi vội vàng quay lại nhìn. Thì ra người đó là chị y tá vừa rồi, chị ấy đừng chăm chú nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ.
" Sao mặt em nhợt nhạt vậy? Thấy chỗ nào không được khoẻ hả?" Vẫn là ngữ điệu ân cần đó, ở cạnh chị y tá này tôi cứ ngỡ như được ở cạnh mẹ của mình. Thật buồn cười khi nói ra điều này nhưng đó chính là cảm nhận của tôi mỗi khi đứng đối diện với chị ấy.
" À...không có gì!" Tôi lắc đầu phủ nhận, càng không dám nói ra chuyện mình vừa tận mắt mới chứng kiến.
" Vậy thì tốt. Mà....chị có chút chuyện hỏi em, không biết là có tiện không?" Chị y tá ngập ngừng xong cẩn thận nhìn xung quanh, như đang sợ sẽ có người thứ ba nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người chúng tôi.
" Chị muốn hỏi điều gì?"
" Em....em có quen biết với....người phụ nữ trong kia sao?" Chị y tá cẩn trọng chỉ tay vào căn phòng ướp xác, tôi biết chị ấy đang ám chỉ đến ai, không hề đắn đo, liền nhanh chóng trả lời luôn câu hỏi:
" Em không quen bà ấy!"
" Vậy tại sao em...."
" Bệnh viện đã sảy ra chuyện gì hay sao mà lại vắng như vậy?" Tôi biết chị y tá sẽ muốn tra hỏi thêm nên vội lảng tránh sang một chủ đề bàn luận khác.
" Thì nguyên nhân cũng xuất phát từ người đàn bà kia chứ đâu. Đột nhiên bà ta lên cơn điên và tự sát ngay trong phòng bệnh nên đã gây ra sự hoang cho những người khám bệnh tại đây, tin tức nhanh chóng cũng bị đồn ra ngoài nên chẳng ai dám đến đây thăm khám nữa."
" Nếu như đúng là do bà ấy tự sát thì cũng đâu có gì là lạ, tại sao số lượng bệnh nhân lại giảm sút trầm trọng như vậy?" Việc một nơi nào đó có người đột nhiên tự vẫn thì không có gì đáng lo ngại, chắc hẳn đằng sau đó còn có một nguyên nhân nào khác chăng.
Nghe tới đây chị y tá bắt đầu tỏ rõ thái độ lo lắng nhìn xung quanh một lần nữa rồi ghé sát vào tai tôi nói nhỏ:
" Bên cạnh tin tức người đàn bà kia tự sát thì vẫn còn lời đồn về cái chết của bà ta!"
" Lời đồn gì vậy?"
" Có người nói rằng nguyên. nhân mà bà ta chết là do bị ma quý giết hại!" Nghe chị y tá nói vậy tôi cũng có bán tính, bán nghi về lời đồn đoán đó.
Thấy vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc của tôi, chị y tá tiếp tục nói thêm làm tôi dần cảm thấy hoang mang:
" Trước đây bệnh viện này đã từng bị đồn là có ma, sau cái chết của người phụ nữ kia thì những tin đồ đó càng có cơ sở để tin vào!"
" Bệnh viện này...cũng có ma sao?" Tôi bất ngờ hỏi lại chị y tá, trong đầu hồi tưởng lại đứa bé trai kỳ lạ mình đã từng gặp ngay tại bệnh viện này, không lẽ tất cả mọi chuyện đều là thật?