OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 25




Rốt cuộc cậu ta có ý gì chứ? Tay cầm mảnh giấy, cố gắng suy ra hàm ý năm từ mà Tuấn Anh đã để lại. Nhưng càng nghĩ lại càng rối thêm, cuối cùng tôi chọn cách đơn giản nhất là bỏ qua chuyện này, coi như mình chưa trông thấy gì.

Tiện tay vo mảnh giấy không hề do dự, tôi không muốn để tâm đến dòng chữ đó nữa. Nhanh chóng quay người đi xuống gian nhà bếp, có ý định làm một bữa sáng ngon lành cho Thiên An, nhưng khi mở tủ lạnh thì tôi mới sực nhớ ra là đồ ăn dự trữ đã hết từ tối hôm qua.

Không kiềm lòng khẽ thở dài một tiếng, xong nhanh tay đóng cánh cửa tủ lại. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải đi ra ngoài mua ít thực phẩm dự trữ. Miễn cưỡng quay trở về phòng của mình để thay đồ, bước lên từng bậc cầu thang, trong đầu vẫn mông lung nghĩ về dòng chữ mà Tuấn Anh đã cố tình gạch đi.

Dù vẫn luôn tự nhủ bản thân nên gạt bỏ chuyện đó qua một bên, nhưng trí tò mò trong tôi vẫn không thể nào kiềm soát theo ý muốn.

Bước chân bỗng khựng lại, tôi chợt nghĩ mình có nên gọi điện hỏi cậu ta về dòng ghi chú đó hay không? Đang mải suy nghĩ, đột nhiên trên lầu vang vọng tiếng bước chân người chạy qua lại.

Lúc đầu tôi còn tưởng là Thiên An đang chạy nhảy đùa nghịch, nhưng rồi khi lên đến lầu hai thì tôi mới phát hiện ra tiếng động đó từ trên lầu ba vọng xuống.

Vẻ mặt bắt đầu hơi căng thẳng, thái độ có phần lưỡng lự nhưng tôi vẫn quyết định đi lên đó để kiểm tra.

Rụt rè bước lên lầu ba, ánh mắt dè chừng nhìn trên lầu, trong thâm tâm chỉ sợ có thứ gì đó sẽ bất thình lình xuất hiện.

Khi đã lên tới bậc thang cuối cùng, tôi ráo riết nhìn xung quanh, nơi khả nghi nhất chỉ có thể là căn phòng “cấm” kia. Bước từng bước một cách thận trọng về phía căn phòng, tôi đắn đo về việc có nên mở cửa?

Lúc trước tôi đã từng đặt chân vào căn phòng này, và gặp phải rất nhiều chuyện kỳ dị, hiện tại tôi đang phải đấu tranh nội tâm xem nên vào căn phòng này hay không?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng thấy mình không nên bước vào thì vẫn hơn. Lẵng lẽ quay lưng tính rời đi, bỗng nhiên cánh cửa phòng vang lên một tiếng “cạch” kèm theo đó là âm thanh cánh cửa dần hé mở.

Toàn thân tôi bắt đầu tê cứng, vô thức xoay người lại nhìn về phía căn phòng. Khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống chiếc cổ khô khốc, tôi không thể nào hình dung ra việc cánh cửa sẽ tự động mở như đang thôi thúc tôi bước vào.

Lúc này tôi như người bị thôi miên, lấy toàn bộ can đảm đi đến trước cửa phòng. Không rõ vì sao ngay tại thời điểm này tôi lại bạo gan đến vậy?

Đưa tay ra phía trước mặt, dứt khoát đẩy cánh cửa qua một bên. Đột nhiên tôi chết sững người khi trông thấy đằng sau cánh cửa là hình nhân manocanh đã từng xuất hiện ở căn phòng bị bỏ trống lầu hai.

Đôi mắt được làm từ nhựa nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không lạnh cũng phải rùng mình, điều đáng nói ở đây chính là việc hình nhân manocanh này đang mặc trên người bộ giá y màu đỏ. Hình tượng có chút giống với tân nương mà tôi từng gặp trong giấc mơ.

Hai bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, nỗi sợ nhanh chóng được thay thế bằng sự phẫn nội. Phút chốc tôi đã biết được ai là người đã bày ra toàn bộ trò ma quỷ này hù doạ tôi suốt thời gian qua, khiến tôi lúc nào cũng phải sống trong lo lắng, dè chừng trước mọi thứ xung quanh.

Không nói bất kỳ lời nào, tôi bất mãn ôm hình nhân manocanh xuống lầu một, mọi động tác đều rất khẩn trương.

Đi ra đến khuôn viên, tôi bắt gặp lão Lý đang hướng mắt về phía cổng chính, như đang mong ngóng người đàn bà điên kia quay trở về.

Nhìn thấy bộ dạng cô độc của lão Lý, tôi không những không đồng cảm mà trái lại, sự phẫn nôi đạt đến cực điểm khi nghĩ rằng người đang giả ma, giả quỷ hù doạ mình chính là lão ta.

Ngay ngày đầu được thầy giáo Hoàng đưa đến đây, tôi đã chú ý đến thái độ của lão Lý dành cho mình, cả việc tôi phát hiện ta bộ giá y trong tủ đồ mà theo lời của lão Lý thì đó là của vợ lão, và bây giờ hình nhân manocanh này lại mặc bộ giá y đó, mọi chuyện không phải là quá kỳ lạ sao? Sau khi đã liên kết lại sự việc cùng với câu nói mà lão ta đã nói vào đêm hôm qua thì tôi có thể khẳng định chính lão Lý đang cố tình bày trò, mục đích là muốn tôi vì hoảng sợ phải bỏ đi.

Không chần chừ mà bước nhanh đến chỗ của lão Lý, lão ta hơi bất ngờ khi nhìn vẻ mặt tức giận của tôi, đôi mắt mờ đục chợt di chuyển xuống hình nhân manocanh, trong vài giây nét mặt của lão có hơi hốt hoảng.

“ Là bác bày ra cái trò này phải không?” Lửa giận trong tôi như đã che mờ đi lý trí, thẳng tay ném hình nhân xuống đất một cái khá mạnh khiến hình nhân manocanh rời ra từng đoạn.

“ Tôi không biết gì cả.” Hoang mang, lo lắng là vậy, nhưng lão Lý vẫn một mực khẳng định bản thân không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

“ Không phải bác chính là người đứng sau chuyện này hay sao. Ngay từ những ngày đầu tôi đặt chân đến đây, bác đã tỏ thái độ không mấy vui vẻ. Có phải việc người đàn bà điên kia hành hung tôi cung là chủ ý của bác phải không?” Tôi giận dữ đến mức không còn kiểm soát được hành động và lời nói của mình.

Biết là tôi đang khá kích động nên lão Lý không oán trách gì, chầm chậm cúi người xuống chạm nhẹ vào những phần thân thể đã bị rời rạc từng phần của hình nhân manocanh.

Sau một hồi giữ im lặng, cuối cùng lão Lý cũng chịu cất giọng nói khàn đục của mình lên:

“ Thật ra tôi không phải là người cố tình bày trò để hù doạ cô, và tôi cũng không biết ai đã làm ra chuyện đó. Nhưng tôi vẫn muốn lặp lại câu nói đó một lần nữa, hãy mau rời khỏi nơi này trước khi mọi chuyện chở nên tệ hơn.”

“ Còn điều gì tệ hơn việc lúc nào cũng phải sống trong nơp nớp lo sợ chứ? Rốt cuộc nơi đây có bí mật gì mà không thể nói ra?” Lửa giận trong tôi bắt đầu nguôi dần, nhưng vẫn muốn chất vấn lão Lý kể ra mọi chuyện.

Lão ta trầm tư hồi tưởng về quá khứ, biết không thể dấu thêm được nữa nên đã quyết định nói ra bí mật của mình:

“ Người đàn bà điên mà cô nhắc tới chính là.... vợ của tôi.”

Câu nói của lão như một đòn trí mạng giáng xuống đối với tôi. Lần này vẻ mặt không dấu được sự bất ngờ, khuôn miếng cứng đơ không nói lên lời.

“ Là vợ sao? Nhưng không phải trước đó bác đã nói....” Nói đến đây tôi có chút ngập ngừng, rõ ràng trước đó ông ta nói là người vợ quá cố, tôi cứ ngỡ là vợ của ông ấy đã chết.

“ Tôi chỉ là đang muốn dấu diếm tất cả mọi người về sự hiện diện của bà ấy. Như cô đã thấy đó, bà ấy bị điên, nếu như để người khác biết thì chắc chắn sẽ chia cắt chúng tôi, thật lòng tôi không muốn rời xa bà ấy.” Lão Lý chợt dưng dưng nước mắt khi nghĩ về vợ của mình, đều đó chứng tỏ tình cảm của ông ta dành cho vợ của mình rất sâu đậm.

“ Vậy tại sao bà ấy lại...bị điên?” Tôi đã không kiềm chế được mà hỏi thẳng điều bản thân tò mò đã từ lâu.

“ Tất cả cũng là do tôi, tại tôi đã hại bà ấy.”

Lão Lý bắt đầu hồi tưởng vè quá khứ xưa cũ, ba đời nhà lão Lý đã làm công cho gia đình của thầy giáo Hoàng, lúc bấy giờ ông nội của thầy Hoàng chính là mệnh quan trong triều đình cuối thời nhà thanh, sau khi bị phát-xít nhật chiếm đóng, triều đình vì thế mà cũng sụp đổ hoàn toàn. Ông nội của thầy giáo Hoàng liền lui về quê sinh sống, an hưởng tuổi già và nơi đó chính là căn biệt thự của hiện tại.

Cha của lão Lý rất được trọng dụng vì là quản gia lâu năm trong phủ, nên khi lão Lý vừa được sinh ra rất được ông nội của thầy Hoàng yêu quý, đặc biệt căn dặn con trai ruột của ông, tức là cha của thầy Hoàng phải lo mối hôn sự chu toàn cho lão Lý khi lão đến tuổi vị thành niên.

Sau lời dặn dò đó thì ông nội của thầy Hoàng chút hơi thở cuối cùng và ra đi vì tuổi cao sức yếu. Không muốn làm trái ý nguyện trước lúc ra đi của lão tổ tông, cha của thầy Hoàng đã đứng ra tác hợp mối hôn sự của lão Lý với một cô gái nổi tiếng trong vùng về nhan săc xinh đẹp, đức hạnh dịu dàng, người gặp người mến, khi cả hai người họ vừa tròn 15 tuổi. Có thể nhiều người sẽ nghĩ lứa tuổi đó còn quá nhỏ để thành gia lập thất, nhưng đối với thời buổi loạn lạc như lúc bấy giờ thì tuổi tác không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhất là việc trong nhà có một cô con gái đang tuổi trưởng thành thì rất nguy hiểm, bọn phát-xít nhật chắc chắn sẽ bắt những cô gái đó để trở thành nô lệ cho bọn chúng phát tiết.

“ Vậy tại sao vợ của bác lại thành ra bộ dạng đó?”

“ Sau khi bước chân vào phủ không lâu thì bà ấy luôn có những biểu hiện rất lạ, những lúc tỉnh táo thì trốn vào một góc phòng như đang sợ điều gì đó, còn lúc lên cơn điên thì luôn miệng la hét và nói rằng có người đang muốn giết bà ấy. Đỉnh điểm là việc bà ấy đã tự dùng kim và may của mình lại, tuy phát hiện kịp thời nhưng miệng đã bị hoại tử 80% và dần dần biến dạng, dù đã 70 năm trôi qua nhưng vẫn chưa có dấu hiệu lành lại.”

Câu chuyện xoay quanh cuộc đời của lão Lý càng ngày càng bí ẩn, nó đưa tôi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chỉ là tôi vẫn chưa rõ điều gì đã khiến vợ của lão Lý trở nên thần trí bất ổn trong suốt nhiều năm qua như vậy? Còn có thứ gì uẩn khúc đằng sau câu chuyện đó hay sao?

Bầu trời đang trong xanh, bất chợt gió rông nổi lên làm lay động đám lá khô phía dưới chân của tôi.

“ Thiên Nhã.” Trong tiếng gió rít gào, tôi nghe thấy có người vừa gọi tên mình. Theo phản xạ vội quay người lại nhìn ra phía sau, nhưng hoàn toàn không thấy có bóng người xung quanh đây, và tôi cũng không thể xác định được tiếng gọi đó xuất phát từ đâu, bởi vì nó khá mơ hồ, giống như theo cơn gió chuyền đến rồi biến mất vào không khí.