OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 23




“ Mau chết đi...đồ ác quỷ.” Người đàn bà điên vươn cánh tay gầy guộc của mình ra túm lấy mái tóc của tôi, rồi thô bạo kéo tôi ra khỏi gầm giường.

Aaaaa

Tuy nhìn dáng người có vẻ ốm yếu, nhưng bà ta lại có sức khoẻ đáng kinh ngạc, chỉ bằng một tay mà đã có thể lôi tôi ra bên ngoài không chút khó khăn nào.

Cơn đau đầu bỗng ập tới, tôi ôm đầu lồm cồm bò dậy, chưa kịp hoàn hồn thì người đàn bà điên đã lao về phía tôi và ghì chặt cơ thể tôi xuống sàn.

Bà ta dơ phần lưỡi dao nhọn hoắt, sắc bén ra ngay trước mặt, chưa khi nào tôi lại cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.

Lúc này bản năng sinh tồn trong tôi trỗi dậy, dùng toàn bộ sức lực mà mình có, cố gắng đẩy người đàn bà điên kia ra.

Trong lúc rằng co, tôi sơ ý bị lưỡi dao của bà ta cứa trúng vào mặt và cả lòng bàn tay. Vết thương ở tay là sâu nhất, mùi màu tanh xộc thẳng lên mũi của người đàn bà điên, khiến bà ta càng trở nên điên cuồng mất kiểm soát.

Cơn đau buốt khiến đầu óc tôi không còn được tỉnh táo, cứ ngỡ cuộc sống của mình sẽ phải kết thúc tại đây. Nhưng may mắn thay, Vương Tuấn Anh đã xuất hiện kịp thời và nhanh chóng giải thoát tôi khỏi sự khống chế.

Anh dùng lực kéo người đàn bà điên qua một bên, do bị tấn công bất ngờ nên bà ta đã ngã lùi về phía sau và không may đầu va đập mạnh vào bức tường bên cạnh, điều đó đã làm cho bà ta ngất đi.

“ Cậu không sao chứ?” Tuấn Anh tiến lại gần đỡ tôi ngồi dậy. Tâm lý vẫn còn rất hoảng loạn, tôi không kịp ý thức được hành động của mình nên đã ôm chặt lấy Tuấn Anh mà khóc nấc lên từng hồi.

“ Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi!” Tuấn Anh vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, luôn miệng nói lời an ủi giúp tôi bình tĩnh trở lại.

“ Chị...?” Thiên An bất chợt xuất hiện trước cửa phòng ngủ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn tôi như chưa thể hình dung được chuyện vừa xảy ra.

“ Thiên An, em không sao chứ?” Tôi vội vàng chạy lại ôm em gái của mình vào lòng, thật tốt khi thấy con bé vẫn bình an vô sự.

“ Chị bị thương rồi!” Thiên An đưa tay chạm vào vết thương vẫn còn rỉ máu trên gương mặt của tôi.

Nhưng tôi không còn cảm nhận được cơn đau, có vẻ như niềm vui khi tận mắt chứng kiến Thiên An vẫn ổn đã xua tan mọi đau đơn trên da thịt.

“ Chúng ta phải mau báo cảnh sát thôi!” Đột nhiên Tuấn Anh lên tiếng, làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

Anh nói đúng, việc đột nhập gia cư bất hợp pháo và còn cố ý gây thương tích cho người khác quả thực tội không hề nhẹ.

——————

30 phút sau cảnh sát đã có mặt tại căn biệt thự, họ lấy lời khai từ tôi và Tuấn Anh, sau khi đã có đủ chứng cứ kết tội người đàn bà kia họ liền mau chóng dẫn bà ta đi.

“ Liệu bà ấy có bị kết án không?” Tôi ngập ngừng hỏi viên cảnh sát đang lấy lời khai. Vết thương trên mặt và ở tay đều đã được băng bó lại cẩn thận.

“ Chúng tôi sẽ đưa bà ta đi giám định tâm thần, nếu đúng là thần trí không ổn định thì sẽ được đưa đến bệnh viên tâm thần để được cách ly và điều trị.”

Mi mắt khẽ trùng xuống, dù cho bà ấy đã làm nhiều điều không đúng với tôi, nhưng cũng chỉ vì thần trí không ổn định nên mới hành động bộc phát như vậy. Tôi mong bà ấy sẽ được điều trị ở trong môi trường tốt, việc để bà ấy ở đây có thể gây tổn hại đến người xung quanh và càng khiến bệnh tình không thể thuyên giảm.

Nghe có vẻ cao thượng so với những chuyện kinh thiên động địa mà bà ta đã gây ra, nhưng tôi hiểu bản thân cũng có một phần trách nhiệm trong việc này, là do tôi đã quá chủ quan, lần đầu gặp đã biết bà ta là người rất nguy hiểm, nhưng rồi lại không hề có chút phòng bị nào đối với bà ta.

Lúc rời đi, người đà bà điên vẫn cười ngây dại nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lẩm bẩm toàn câu vô nghĩa, mãi cho đến tận sau này tôi mới hiểu được điều mà người phụ nữ này muốn ám chỉ đến.

Lão Lý đứng bên ngoài cửa, ánh mắt bất lực dõi theo bóng dáng người thân duy nhất của mình bị cảnh sát áp giải đi.

Tôi theo chân cảnh sát ra đến cửa chính, bắt gặp gương mặt buồn rầu của lão Lý mà trong thâm tâm có chút khó sử.

“ Rồi bà ấy sẽ ổn thôi!” Tôi không một chút do dự mà tiến đến gần ông ta, miệng nói ra vài câu dễ nghe để an ủi.

“ Là do tôi đã hại bà ấy.” Lão Lý cất giọng nói khàn đục của mình lên. Câu nói lấp lửng không đầu, không cuối làm cho tôi thấy hơi tò mò nên vội hỏi lại:

“ Ý của bác là gì?”

Biết là mình không nên nói những điều đáng ra không thể nói, lão Lý ngó lơ câu hỏi của tôi xong lặng lẽ rời đi, trước lúc đó ông ta còn để lại cho tôi một câu.

“ Đây là nơi cô không nên ở, tốt nhất hãy mau rời khỏi đây trước khi còn có thể.”

Lời nói của lão Lý như đã dự đoán trước được những ngày tháng sau này của tôi đều sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi và sự bất an.

“ Ông ta thật kỳ lạ!” Tuấn Anh từ xa chứng kiến được cuộc đối thoại giữa tôi và lão Lý, nhẹ nhàng tiến đến gần chỗ tôi và nói.

“ Đúng vậy, ông ấy rất kỳ lạ và cả căn biệt thự này nữa!” Ánh mắt tôi chăm chú nhìn theo bóng lưng lão Lý đang đi khuất dần sau đám cỏ dại mọc um tùm ngoài kia.

———————

Đồng hồ quả lắc điểm 22 giờ, đêm nay quả là một đêm dài, dù mọi chuyện đã trôi qua một cách êm đẹp, nhưng đâu đó trong tâm trí, tôi vẫn còn ám ảnh gương mặt điên dại của người đàn bà ấy.

“ Ngủ ở đây? Cậu đang nói nghiêm túc đó hả?” Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn Tuấn Anh, vội lặp lại câu hỏi.

“ Tôi hoàn toàn nghiêm túc!” Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà không hề có chút do dự nào.

“ Dựa vào đâu mà cậu có thể tuỳ tiện quyết định như vậy?” Vẫn biết Tuấn Anh là ân nhân cứu tôi một mạng, nếu không có anh thì chắc có lẽ giờ này tôi đã về cỗ âm ti rồi, nhưng chuyện gì cũng phải minh bạch. Tuấn Anh ra mặt cứu tôi và tôi hoàn toàn biết ơn vì điều đó, nhưng nam nữ vốn dĩ có sự khác biệt, làm sao một người con trai có thể tuỳ hứng qua đêm ở nhà của một người con gái chứ?

“ Sau chuyện vừa rồi tôi không an tâm để cậu và Thiên An ở một mình trong căn biệt thự này, vì vậy tôi quyết định ngủ lại đây một đêm. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ ngủ ở phòng khách và cố gắng không làm phiền đến cậu!”

“ Thật ra không phải tôi sợ phiền, mà là vì...”“ Nếu cậu không sợ phiền thì tôi có thể ở lại đúng không?” Tôi chưa kịp nói dứt câu thì Vương Tuấn Anh đã nhanh chóng ngắt lời, anh còn bước đến gần chiếc ghế sofa lớn nhất xong nằm xuống một cách thong thả.

Việc đã đến bước đường này thì tôi cũng không thể chối bỏ sự “nhiệt tình” của Tuấn Anh, đành thở dài rồi nắm tay Thiên An quay lưng bỏ đi.

——————

Quay trở lại phòng ngủ của Thiên An, để con bé leo lên chiếc giường lớn, tôi đi kiểm tra cửa sổ để chắc chắn rằng chúng đã được cãi chốt lại cẩn thận.

“ Chị còn đau không?” Chợt Thiên An là người lên tiếng hỏi thăm về vết thương của tôi đầu tiên.

“ Chị không cảm thấy đau!” Tôi mỉm cười nhẹ nhàng bước đến bên giường lớn.

“ Có thật không? Nếu chị đau em sẽ thoa thuốc cho chị nha?”

Đôi mắt tôi chợt rưng rưng tưởng chừng như sắp khóc, tuy bản thân không phải là người đa sầu, đa cảm nhưng làm sao có thể không xúc động trước một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy cơ chứ?

“ Chị hiểu rồi, nếu như đau thì chị sẽ nhờ em thoa thuốc giúp!” Tôi nhẹ nhàng đặt lên trán Thiên An một nụ hôn rồi nhanh tay đắp mền cho con bé.

Sau khi đã lo cho Thiên An xong, tôi tính quay trở về phòng của mình, nhưng rồi lại nghĩ đêm nay khi sương buông xuống sẽ rất là lạnh, Tuấn Anh ngủ một mình ở phòng khách rất dễ bị cảm, vậy là tôi vào phòng lấy mền của mình mang xuống phòng khách cho anh.

Xuống tới phòng khách, thấy Tuấn Anh đang nằm dài trên chiếc ghế sofa, cánh tay vắt lên trán, đôi mắt nhắm nghiền lại như đang ngủ rất say.

Không muốn đánh thức giấc ngủ của anh, tôi chậm dãi bước đến bên cạnh, ân cần đắp mền lên người anh rồi lại nhẹ nhàng bỏ đi, mọi cử chỉ đều hạn chế tối đa việc gây ra tiếng động.

Ngay lúc tôi vừa đi khỏi, Tuấn Anh liền chầm chậm mở mắt, ánh mắt đây vẻ suy tư nhìn chăm chú lên trần nhà, vốn dĩ anh chưa ngủ, việc mà tôi vừa làm anh đều biết hết, chỉ là không dám nói ra lời cảm ơn.

—————

Đến lúc trở về phòng của mình, đều đầu tiên tôi làm chính là bước vào phòng tắm, đứng nhìn bản thân trước gương một lúc lâu, rồi tôi đưa tay gỡ nhẹ miếng băng gạt trên mặt xuống, dần để lộ vết rạch dài trên gương mặt.

Theo như kinh nghiệm học ngành y nhiều năm, tôi nhìn lướt qua vết thương và thấy nó cũng không quá sâu, có lẽ sẽ không để lại sẹo nghiêm trọng.

Khi đã kiểm tra kỹ mức độ của vết thương, tôi mau chóng dán lại băng gạt, vừa định xoay người mở cửa phòng thì bỗng nhiên vòi hoa sen tự động mở, nước chảy ra xối xả xuống sàn.

Động tác mở cửa chợt khựng lại, liếc mắt nhìn về phía chiếc vòi hoa sen, tôi bắt đầu tò mò đi lại gần. Cánh tay thận trọng đưa ra khoái vòi hoa sen lại, nước cũng dừng chảy ngay sau đó.

Mọi việc đã bình thường trở lại, tôi nhìn chiếc vòi hoa sen lần cuồi xong quay người bước ra bên ngoài.

——————

Kim giây của đồng hồ nhích thêm một khắc, tiếng vang của chiếc đồng hồ kêu lên từng hồi, báo hiệu thời gian hiện tại là 24 giờ.

Căn biệt thự đã sớm chìm vào sự tĩnh lặng. Tuấn Anh đã ngủ say trên chiếc ghế sofa, Thiên An cũng đã ngủ quên trời quên đất ở trong phòng riêng.

Còn về phần tôi, do đã nhường chiếc mền duy nhất của mình cho Tuấn Anh, hiện tại chỉ biết nằm co người trống trọi cái lạnh trên chiếc giường lớn.

Tiếng chuông đồng hồ dừng lại, bỗng nhiên chiếc vòi hoa sen trong phòng tắm lại một lần nữa tự động mở, làm cho nước chảy xuống sàn phòng tắm.

Tưởng chừng như sự việc kỳ lạ chỉ dừng lại ở chiếc vòi hoa sen, nhưng rồi những điều kỳ quái đều đồng loạt xảy ra.

Đầu tiên là cửa sổ tự động bật mở dù đã được chốt lại từ bên trong, tiếp theo đó là chiếc ghế gỗ bập bệnh đặt cạnh khung cửa sổ tự động đung đưa dù không có người ngồi ở trên, tiếng cót két từ chiếc ghế tạo ra cũng không làm tôi thức giấc.

Chỉ đến khi cảm nhận được có người kéo chân mình một cái thật mạnh thì tôi mới bàng hoàng vội ngồi bật dậy.