Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 92






Con bé này vừa mới nói cái gì anh nghe không rõ.

Lộ Khiết tươi cười nhìn anh mặt dày nói “Anh hôn em rồi chịu trách nhiệm với em đi.” Nếu là Dạ Hiên của nhiều ngày trước ngay cả khi hai người vừa mới bắn tay anh cũng sắn sàng chịu trách nhiệm với cô nhưng Dạ Hiên bây giờ đã khác, anh không còn là người nghiện Lộ Khiết như hồi xưa.
Tay đút vào túi quần, anh nói một câu đầy khinh thường “Hoá ra đây là mục đích của cô nhưng xem ra hơi vội quá rồi, chờ đến khi lên giường hẵng nói câu đấy tôi còn nghĩ lại.”
Lộ Khiết biết trước sẽ phải nghe những lời nói tổn thương nên cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngăn được cảm giác buồn phiền trong lòng.
Thôi thì anh là người bệnh với không thèm chấp anh, khi nào anh khỏi bệnh thì đừng hỏi tại sao bà đây lại ác.

Nhìn dáng vẻ tức giận kia của Lộ Khiết, Dạ Hiên lại thấy có chút quen thuộc, anh hơi đau đầu một chút lại là hình ảnh cô gái đó.


Anh nhìn cô nghiêm túc hỏi “Cô tên là gì nhỉ?”
Thấy có duyên ghê chưa, từ lúc xuất viện đến bây giờ cũng được hai ngày chưa kể thời gian cùng nhau nằm viện vậy mà tên có cái tên của cô có mỗi hai chữ cũng không nhớ được.

Cô cố kìm nén cho bàn thân không nổi quạu với anh, từ tốn trả lời “Họ và tên Lộ Khiết, tuổi gần 17, nặng 37 kg, cao 1m53 so với lúc em gặp anh lạc đã tăng 1 cm rồi đó.”
Dạ Hiên bĩu môi nhìn cô “Tự hào gớm.”
Đối với anh 1cm không là gì nhưng đối với cô 1cm là cả một gia tài đấy.

Cố gắng lắm người ta mới tăng được 1cm vậy mà không khen người ta gì cả.
Nghe “sơ yếu lí lịch” của cô xong anh cũng ngờ ngợ nhớ ra, cô bé trong kí ức của anh cũng có hình dáng nhỏ bé y như với vậy.

Nhưng anh hiện tại cảm giác không mấy thân thuộc với cô, cũng không còn cảm giác, anh không muốn bị gượng ép.
Cô mặc kệ anh, chạy ra ngoài xem chị Xuân mia đã đi chưa nhưng chị ấy lì quá, vấn đang đứng ở đấy chờ.

Lộ Khiết mắt tròn mặt dẹt đứng canh ở cửa, chít cần anh ra gần cái cửa cô sẽ đá đít anh lại vào trong nhà, cô không muốn nghe từ “vợ” từ miệng anh phát ra và nói với người con gái khác.
Dạ Hiên nhìn hành động đáng nghi của cô nhưng không có ý muốn tìm hiểu với đang làm cái trò gì.

Anh bước đi tập tễnh mang bát vào rửa, ít ra phải nếu thế nữa chứ, cô đã mua về mà còn bắt cô rửa bát chắc Lộ Khiết kí đầu anh quá.
“Bộ cô tính đứng đấy hoài?”
“Từ từ.” Lộ Khiết nhìn qua camera phát hiện chị Xuân đã đi về thì thở phào nhẹ nhõm.


Mà khoan, sao hai người sống chung một nhà cứ như cặp vợ chồng mới cứu công ngại ngùng ấy nhỉ? Cô thì mua đồ ăn sáng, anh thì rửa chén.

Nghĩ đến đây tâm hồn Lộ Khiết lại bay đi xa tưởng tượng ra một viễn cảnh tương lại tươi đẹp.
“Sao chân cô cứ không chạm đất suốt thế?” Lời nói của anh quả thật có rất nhiều ẩn ý mà nhiều khi Lộ Khiết không hiểu anh đang nói gì.

Lơ ngơ một hồi cô mới hiểu câu nói của anh.

Ý anh là cô cứ giống người trên trời ấy, vừa mới rớt xuống đấy nên mới thành ra như thế.
Mà đúng rồi, còn một chuyện cô phải hỏi anh “Anh, anh có tính sửa cái xe mô tô của anh không?”
“Hả? Cái xe…cái xe…” Dạ Hiên đang cố gắng nhớ ra rốt cuộc là chiếc xe nào, mãi sau anh mới nhớ ra “Xe của tôi ở đâu?” Anh vội vàng hỏi cô, đấy là con cưng của anh, không thể mất được.
“Hình như trên đồn, mà anh cũng lên gặp mặt mấy chú cảnh sát đi.

Người ta tìm anh giữ lắm nhưng gì anh đang nằm viện người ta mới chưa đến đó.

Hình như là chạy quá tố độ cho phép lên bị tịch thu xe.”
“Sao cô không nói sớm.”
“Em mới nói đây, mà anh tính đi lấy thiệt hả?”
Dạ Hiên xỏ dép, mang điện thoại mũ chuẩn bị đi nhưng bị Lộ Khiết cản lại “Chân anh đang bị thương đi kiểu gì.”
“Thương chứ cái bị què đâu.” Anh phải đi gặp lại con cưng của anh, nó mà có vấn đề gì chắc anh sẽ phải đi bộ trong thời gian dài.
Hai người chạy ra ngoài, Dạ Hiên vào gara nhà mình tính lấy xe hơi để đi nhưng phát hiện không thấy, Lộ Khiết kịp thời chữa cháy “Chắc Nhật Minh, em trai anh lái đi rồi.” Dạ Hiên liếc mắt về phía chiếc xe đạp đang nằm hình một góc rồi từ từ tiến đến.


Cô bất ngờ thốt lên “Xe của anh Hùng này, hoá ra anh mang về làm của riêng.”
“Hùng nào?”
“Anh không nhớ đâu.”
“Là ai, quan hệ gì với cô?”
“Là bạn thôi ấy mà.”
Trên mặt Dạ Hiên hiện hai chữ “Không tin” to đùng, Lộ Khiết cũng chỉ biết cười chừ.

Dạ Hiên tức tối nhìn chiếc xe đạp, thôi thì lấy đạp tạm vậy.
Anh vừa ngồi lên thì một thân thể nhỏ bé cũng phi lên, hai tay với túm chặt lấy áo của anh, hào hứng nói “Lên đường nào.”
“Xuống xe.”
“Sao thế?”
“Lười chở, xuống.”
“Không được đâu mà.”
“Bảo anh Hùng gì đó chở cô đi.”.