Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 67






Nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng che chắn cho cô Lôi khiết cảm thấy hạnh phúc dâng trào.

Dù đang rơi vào tình huống nguy hiểm nhưng vẫn không ngừng sinh ra nhiều tảo tưởng về một tương lai ngọt ngào với anh.
Dạ Hiên nhìn Lộ Khiết với ánh mắt kì thị “Làm gì mà ngây ra thế kia?”
“Không…không.”
“Đếm đến 3 thì chạy nhé.” Anh nhỏ giọng nói.
“1…2…3!” Anh kéo cô chạy thật nhanh, những tên trước mắt chắn được hầu như đều bị anh đánh bại, từ đằng sau bất ngờ có người đánh úp, đá một phát vào chân anh.

Dạ Hiên khuỵu xuống nhưng vẫn cố gắng bảo vệ Lộ Khiết, anh đứng chắn trước cả chục thẳng hét lên với cô “Chạy đi.”
Lộ Khiểt mắt trước mắt sau chạy ra ngoài, cầu mong Dạ Hiên không sao cô sẽ tìm người cứu anh.


Đang chạy bỗng dưng va vào một bóng dáng.

Lộ Khiết ngước mắt lên liền nhìn thấy Gia Hân, đằng sau còn có rất nhiều các vệ sĩ.

Như vớ được vàng, Lộ Khiết vội tím tay Gia Hân nói lớn “Mong cứu Dạ Hiên, anh ấy bị bắt.”
“Cái gì?”

“Nếu cậu không nghĩ lại việc làm người tôi, tôi sẽ cho người hiếp con nhỏ đó.”
Dạ Hiên bị hai trên đằng sau túm tay, khoé miệng chảy máu nhưng nhắn sắc vẫn rất cực phẩm, anh nhếch môi nhìn Nhã Đan “Lấy gương soi lại mặt mình đi.”
“Anh!”
“Ai dám lộng hành trong địa bàn nhà Gia Hân này?” Gia Hân khoanh tay đi vào, bên cạnh còn có Lộ Khiết đi theo cùng.

Vệ sĩ rồi người của nhà họ Phạm ngay lập tức chạy đến bao vây đám người Nhã Đan nhưng cô ta vẫn không chịu im miệng, gặng cổ hỏi.
“Lại nhóc con nào nữa đấy.”
“Dám gọi tao là nhóc con à? Lôi con đó đến đây.” Gia Hân tức tối, từ bé đến giờ ai gặp cô ta cũng phải cung kính đâu có chuyện một người xa lạ như Nhã Đan lại dám lên tiếng nói chuyện với Gia Hân.
Trong khi Nhã Đan được người của Gia Hân kéo đến, Dạ Hiên nhìn hai thằng bên cạnh đang không chú tâm lắm, thời cơ đến rồi.

Anh dùng chân đá mạnh vào “trứng” của một thằng, nó đau đớn ôm lấy thứ đó ngã xuống, một tay của anh được thả ra, ra một đòn chí mạng đấm thẳng vào mặt thằng còn lại thành công tẩu thoát.

Anh nhìn cái thằng đang năm nóc phía được, đều là đàn ông với nhau anh đương nhiên biết chỗ nào thốn hơn để đánh vào.

Thật xin lỗi nhưng có vẻ cậu ta không còn đời sau nữa rồi.
Dạ Hiên đi từ từ về phía Lộ Khiết, mấy tên còn lại đều đã bị người của Gia Hân vây hết lại.


Chạy gần đến chỗ Lộ Khiết, cô nhìn thấy anh lập tức ôm chặt lấy cơ thể của anh.

Run rẩy khóc trong lòng người đàn ông.
“Em tưởng anh c.hết rồi cơ.”
Dạ Hiên giật mình trước cái sự trù ẻo của Lộ Khiết, đưa tay vỗ lưng cô “Không phải lo, anh sẽ không để em làm goá phụ đâu.”
“Ừ…mà khoan?”
Hình như Lộ Khiết đã nhận ra điều khác thường rồi thì phải, anh lén lén nhìn cô để xem phản ứng của cô.

Cô liếc anh một cái nhưng vẫn ôm chặt lấy anh.
Về phía Gia Hân và Nhã Đan đương nhiên là đang đánh nhau đến toé khói.

Gia Hân vừa nãy tát Nhã Đan hai cái, cô ả tức giận lao đến túm tóc tát tới tấp, thế là cả hai tiếng bừng như chảy hội.

Đám vệ sĩ bên cạnh cố gắng mãi mới tách được hai người họ ra.
“Cảm ơn.”
“Tao thấy nó lộng hành ở nhà tao chứ cũng chẳng giúp mày đâu.” Gia Hân nói rồi hất tóc bước đi, mớ tóc đã trở lên rất hỗn độn.

Lộ Khiết nén cười.
Dạ Hiên nhìn bộ dạng Lộ Khiết thế này không dám mang cô về nhà.

Chỉ sợ khi mang cô trầy xước khắp mình về nhà thế này thì chỉ có bị bà Lộ cắt tiết.
Từ đằng xa bắt đầu vang vọng tiếng còi cảnh sát, Dạ Hiên khẽ chửi bậy “Mẹ nó, gọi từ đời nào rồi bây giờ mới đến.”

Có mấy người cảnh sát thấy hai người lập tức đi đến “Chào hai người, chúng tôi nhận được tin báo ở đây có xảy ra một vụ bắt cóc.”
“Xong xuôi hết rồi.”
“Hả?”
“Mấy người đến chậm quá, có người xử lí hết rồi.”
“Vậy nạn nhân thì sao?”
“Đây.” Anh khều vai cô cho mấy người cảnh sát bên cạnh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn mặt trầy xước hết thế này.
“Cháu có sao không? Nhớ đường về nhà không?”
Lộ Khiết thật là ba chấm, rốt cuộc họ nhìn ra cô lớp mấy mà lại hỏi ra mấy câu hỏi thiểu năng đến vậy chứ? Nhưng Lộ Khiết vẫn trả lời, tại nhìn cô đúng là không giống 16 tuổi thật.
“Cháu nhớ ạ.”
“Nhớ số điện thoại ba mẹ không? Để chú gọi cho mà cậu bên cạnh này là ai với cháu?”
“Người yêu cô này.” Dạ Hiên từ từ nói, đám cảnh sát tự nhiên nhìn anh như kẻ thù rồi bất ngờ hỏi “Người này có hành vi nào không đúng với cháu không? Đã báo với bố mẹ chưa?”
“Cháu 16 tuổi rồi ạ!” Lộ Khiết hết chịu nổi mấy cái câu hỏi dành cho học sinh tiểu học kia rồi.

Mọi người nghe cô nói mà bất ngờ đến mức há hốc miệng ra, lại nhìn Dạ Hiên với ý tứ không mấy tốt đẹp.
“Cháu quen người này thật? Ba mẹ cháu biết không?”
“Ba mẹ cháu biết.”
“Khiếp nhìn con bé còn bé tí gì mà yêu đương với người lớn tuổi vậy?”
Mặt Dạ Hiên căng như dây đàn..