Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 62






“Đúng thế.”
“Khi nào nhóc mới đủ 18 tuổi?”
Lộ Khiết nghĩ hoặc nhìn vào dòng tin nhắn của anh, mười tám tuổi thì sao chứ? Sao trong đầu cô cứ có mấy ý nghĩa đen tối nhỉ?
“Anh hỏi làm gì?”
“Nhóc thừa biết mà.”
Rốt cuộc là cái gì vậy?
“Không nói chuyện với anh, em học bài.”
“Học bài chăm chỉ anh đưa nhóc đi uống trà sữa.” Lộ Khiết liếc tin nhắn của anh.

Dăm ba ly trà sữa tưởng làm mờ mắt được cô chắc.


Lộ Khiết ngồi học bài tiếp tục.
Suốt 1 tuần thi trôi qua không quá dễ dàng đối với cô.

Ngày thi cuối cùng kết thúc, Lộ Khiết thở phào nhẹ nhàng chạy ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.

Trong suốt một tuần cô thi, ngày nào anh cũng đến đón cô đi học rồi đón cô về, sự xuất hiện thường xuyên của anh dường như đã trở thành thói quen của cô.

Mỗi lần chạy ra ngoài cổng trường cô thường chạy đi tìm bóng dáng của anh.
“Anh ở đây này.” Dạ Hiên kẻ bên đường đi qua chỗ cô.
Bỗng từ đâu một chiếc xe tải lao đến phía anh, Lộ Khiết trong mắt vội vàng chạy ra đẩy anh, lực đẩy quá mạnh, cô ngã lên người anh.

May mắn chỉ chân tay sứt sát nhưng mà con nhóc nhát gan thường ngày trải qua một chuyện kinh khủng thế này đương nhiên là rất sợ.

Con nhóc đó ngất ở trên người anh luôn.
Dạ Hiên bị cô xô ngã xuống đường, phần lưng có hơi đau nhưng vẫn đứng dậy được, anh từ từ ngồi dậy đỡ cô vào lòng.

Mọi người xung quanh thấy vậy vội vàng chạy đến giúp đỡ hai người.

Chiếc xe tải vừa nãy lao đến đã đâm vào hàng cây bên đường để dừng lại, chắc là say rượu rồi lái xe chứ gì.

Vì đang bận lo cho con nhóc này chứ không anh sẽ ra đấm cho tên tài xế này một trận nhừ đòn.
Gương mặt xinh đẹp của cô sứt sát hết, tay chân cũng có những vết chảy đến chảy máu, anh vội vàng bế cô dậy, bắt taxi đưa cô đến bệnh viện.
Gấp gáp bế cô bé đã ngất xỉu trên tay, anh chạy thẳng đến phòng cấp cứu.


Cô ngay lập tức được đưa phòng phòng cấp cứu.

Rất nhanh sau đó bác sĩ bước ra nói “Không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày sẽ ổn cả.”
Anh lúc này mới dám yên tâm gọi cho ba mẹ của Lộ Khiết.

Ông bà nghe thấy vậy có vẻ sợ hãi lắm lập tức chạy đến.

Con gái ông bà ở nhà thì mẹ chở mẹ che, ra ngoài thì hết tai nạn nọ đến tai nạn kia, hồi trước thì cũng bị tai nạn khi đi với Đặng Linh nữa chứ.
Một lúc sau Đặng Linh nghe tin cũng lập tức chạy đến thở dài, không ngờ con bạn mình lại ăn mừng thì công bằng một xuất đến bệnh viện nằm.
Dạ Hiên cũng phải đi băng bó lại cái lưng của mình, đập mạnh xuống đường quá lên trật khớp chân, tay, lưng trầy một chút.

Băng bó xong anh lại quay về phòng trông coi cô gái nhỏ kia.

Cũng tại anh, đi lại không nhìn gì cả nhưng hành động đó của cô chứng tỏ anh đối với cô không chỉ là người cũ.
Vừa mừng vừa lo, anh nắm chặt lấy tay của cô.

Gần 4 giờ chiều cô mo ừa từ từ mở mắt tỉnh dậy.

Dạ Hiên vừa thấy cô dậy vui mừng đi gọi bác sĩ nhưng trước khi đi gọi phải nựng má cô một cái mới chịu cơ, Lộ Khiết không hiểu gì nhìn xung quanh căn phòng.

May quá cô còn tưởng cô đàng ở trên thiên đàng rồi cơ.
“Cái con bé này, sao con lại liều mạng thế, biết ba mẹ lo cho con thế nào không?”
“Con cũng không sao mà.” Lộ Khiết nở nụ cười cho ba mẹ đỡ lo lắng.


Từ đằng xa có một “ai đó” đang chạy cà nhắc vào, đằng sau còn có mấy chú bác sĩ nữa.
Hình như Dạ Hiên còn bị thương nặng hơn cả cô.

Lộ Khiết nhìn Dạ Hiên bằng ánh mắt quan tâm, rất muốn hỏi anh có sao không nhưng trước mặt ba mẹ cô không dám mặc dù ba mẹ biết mối quan hệ hai người trước đó.
“Dạ Hiên à, trật chân thì ngồi một chỗ đi con, chạy đi chạy lại không chừng bị tật đó.”
“Dạ vâng.” Dạ Hiên trả lời bà Lộ nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Lộ Khiết một cách kín đáo.

Lộ Khiết và Dạ Hiên hai ánh mắt chạm nhau cô lập tức chạy quay mặt đi, cảm giác thật ngại ngùng.
Bà Lộ nhìn hai người lập tức hiểu, bà cũng là người đi trước sao mặt không hiểu lũ nhỏ này đang làm gì.
“Hay Dạ Hiên về nghỉ ngơi đi, chỗ này có cô rồi.”
“Không cần đâu, cháu khoẻ lắm để cháu sở đây trông em ấy.”
“Sao có thể chứ, cháu cứ về trước đây.” Bà Lộ chính là thấy đôi uyên ương yêu đương nồng nhiệt như vậy liền muốn trêu một chút, ai ngờ lại sốt sắng hết cả lên.
“Thật sự không cần, à cháu đằng nào cũng phải ở lại bệnh viện dưỡng thương thỉnh thoảng sẽ qua trông nom em ấy.”
Bà Lộ nhíu mày không tin vào cái chữ “thỉnh thoảng” đấy của anh.

Có chắc là thỉnh thoảng không? Có khi hai ông bà vừa đi, hai đứa này lại dính như như sam cũng nên.
“Thôi được rồi, để bác về lấy chút đồ dùng cần thiết cho Lộ Khiết, nhờ cháu trông nó vậy.”
“Vâng ạ.” Ánh mắt Dạ Hiên bừng sáng gật đầu lia lịa..