Tuy là ông anh bắt cậu phải mang nem cái xe đạp đi nhưng một thiếu gia như Nhật Minh bỗng dưng lại nhìn trúng cái xe đạp và không muốn vứt đi.
Mới sáng sớm, Nhật Minh đã len lén phi chiếc xe đạp tới trường mặc cho sự cọc cằn khó chịu của anh mình ngày hôm qua.
Đến trường Nhật Minh mang xe vào nhà xe gửi còn cậu thì chạy nhanh lên lớp.
Như một thói quen, dạo này Nhật Minh và Đặng Linh hẹn nhau trên lớp sớm để “tình chàng ý thiếp”
“Hôm nay cậu đến hơi muộn rồi đấy” Đây chính là cái lí do dạo này Đặng Linh không đón Lộ Khiết, chính là để đi sớm hẹn hò với lớp trưởng.
Nhật Minh e ngại nói “Hôm nay tôi đi xe đạp nên muộn hơn mọi hôm”
“Xe đạp á?” Đặng Linh hơi bất ngờ, sao một thiếu gia như cậu lại phải đi xe đạp, một ý nghĩ bớt chợt loé ra.
“Cậu bị ba mẹ từ mặt giờ trở nên nghèo đói rồi hả?”
Nhật Minh giật mình, thỉnh thoảng cậu đúng là không có ăn thật, đói thật nhưng cậu không hề nghèo, còn cái gì mà bị ba mẹ từ mặt nữa chứ, Nhật Minh cười nụ cười cực kì thật trân với Đặng Linh “Nói cái gì linh tinh vậy? Hôm nay tôi chở cậu về”
Trong đầu Đặng Linh đang đấu tranh cực kì căng thẳng, chả là sáng nay cô cũng đi xe tới trường, nếu muốn đi về cùng với Nhật Minh chẳng phải sẽ để xe ở lại sao, để xe lại trường liệu có an toàn không?
Linh cảm Đặng Linh mách bảo, an toàn hay không, không quan trọng, quan trọng là được người mình thích trở về.
Vậy là Đặng Linh đánh cược cả chiếc xe gần 20 chục củ để đổi lấy một lần ngồi sau yên xe đạp với Nhật Minh.
Hình như cũng không thiệt lắm…
[…]
Dạ Hiên bị hụt mấy lần đón Lộ Khiết.
Lúc anh chạy qua nhà cô thì thấy cô vừa mới đi học rồi, chẳng còn cách nào khác anh lại phải lủi thủi bỏ về trong niềm thất vọng tràn trề.
Tình yêu mới chớm nở được một tí lại bị dập tắt bởi nhiều yếu tố như vậy.
Nhưng khi đi được nửa đường anh lại nhận ra…sao hôm nay mình lại hèn nhát đến thế.
Anh quyết định quay lại nhà của cô muốn gặp mẹ cô một lần nữa.
Cứ thế 1 tuần…
2 tuần…
3 tuần…trôi qua.
Cuối cùng mẹ của Lộ Khiết lần này có thành ý hơn quyết định nói chuyện với anh một cách thẳng thắn.
Mẹ cô mời anh vào nhà, Dạ Hiên hôm nay ăn mặc chỉnh tề, một bộ com lê đen trông cực kì trưởng thành khá hoàn toàn dáng vẻ ăn chơi trước đó.
Trong 3 tuần qua, ngoài việc anh liên tục thuyết phục mẹ cô thì mối quan hệ của Lộ Khiết và anh cực kì tốt.
Cảm giác hẹn hò trong lo sợ khiến cho họ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại càng trân trọng những phút ngắn ngủi ở bên nhau.
Lâu dần hai người đối với nhau không chỉ dừng lại ở chữ “thích” mà đã càng ngày càng tiến gần tới chữ “yêu”
Hôm nay anh và mẹ cô nói chuyện, Lộ Khiết không được phép nghe, mẹ bắt cô ở trên phòng còn anh và bà thì nói chuyện dưới phòng khách.
“Trong 3 tuần vừa rồi, tôi thấy cậu hình như không phải đối với con gái tôi là qua đường”
“Chắc chắn không thể ạ.
Cháu đối với cô ấy là thật lòng, rất thật ạ, nói ra bác đừng cười cháu…” Anh ngập ngùng không biết có nên nói ra hay không.
“Cậu cứ nói”
“Cháu muốn sau này sẽ kết hôn với cô ấy”
“Còn tính đến cả chuyện kết hôn rồi sao?” Bà Lộ mang cốc trà lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
“Cháu đối với Lộ Khiết không chỉ là thích mà thực sự cháu rất…rất yêu nhóc đó”
“Tôi mong những lời này cậu nói ra là thật lòng, trong 3 tuần qua tôi thấy được sự chân thành của cậu, cũng muốn cho cậu một cơ hội”
Dạ Hiên nghe vậy thì vui mừng lập tức đứng bật dậy cúi gập người cảm ơn liên tục “Cháu cảm ơn bác, cảm ơn bác”
“Nhưng…nếu mối quan hệ này đổ vỡ, tôi sẽ không cho phép hai người quay lại.
Một lần sai là quá đủ rồi”
“Vâng ạ, cháu chắn chắn sẽ thực hiện những lời cháu đã nói”
“Aaaa” Từ trên này Lộ Khiết lao xuống đang hai tay ra bật một phát liền nhảy lên người anh, hai tay cô vòng lên người anh.
Do vui quá mất kiềm chế, nhận ra mẹ đang nhìn Lộ Khiết lập tức tụt xuống khỏi người anh đứng hối lỗi với mẹ.
Bà Lộ liếc cô nghiêm khắc nói “Chú ý hình tượng một chút, còn ra thể thống gì”
“Vâng mẹ yêu”
Lộ Khiết tay khều lấy tay anh, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Cô nhìn anh cười đến tít mắt, anh cũng thế.
Cảm giác hạnh phúc nhận từ trước đến nay mà anh nhận được.
[…]
Dạ Hiên vừa đi vào này vừa huýt sáo.
Nhật Minh đang ăn mì tôm ở trong nhà liền hỏi “Sao hôm nay vui vậy?”
“Anh mày có danh phận rồi”
“Sời tưởng gì”
Dạ Hiên đưa cùi trỏ lên dọa em trai mình “Mày thích thái độ không, anh mày giờ đã có danh phận, là con rể tương lai đấy”
“Mới có 16 tuổi mà đã tính con rể các thứ, anh nghe em nói này.
Lúc Lộ Khiết lớn lên đâu phải 18 tuổi là lấy chồng luôn, cậu ta còn học đại học, hưởng thụ thành xuân, sớm nhất là 25 tuổi anh nhìn lại mình xem đã trở thành một ông chú 30 chưa nói đến nếu cô ấy hưởng thụ tuổi thanh xuân muộn một chút cứ cho là tới 28 tuổi đi lúc đó anh đã 33, ai mà thèm cái người già như anh, lúc đó cậu ấy sẽ kiếm trai trẻ đấy, anh vui cái gì”
Sao nghe thằng nhóc này nói xong anh lại cảm thấy mình càng thảm hại hơn nhỉ?.