Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 52






Kết thúc giờ học, thói quen của Lộ Khiết là hay chạy ra cổng trường, không đợi Đặng Linh thì cũng đợi Dạ Hiên đón về.

Hôm nay thì lại khác, vừa chạy ra cổng trường Lộ Khiết liền nhớ đến bị mẹ mất túc đủ kiểu, thôi rồi chắc lại phải nhìn trước ngó sau để trốn.
“Nhóc con”
“Ủa anh?” Lộ Khiế vừa định chạy vào trường thì nghe tiếng gọi quen thuộc.

Do hôm nay cô tan sớm nên mấy người vệ sĩ có vẻ chưa đến.
“Ra đây” Dạ Hiên vẫy vẫy tay cô đến chỗ anh.

Lộ Khiết vừa chạy ra Dạ Hiên đã ôm cô vào lòng.


Cô bất ngờ đến tròn cả mắt.

Những ngày đầu anh lạnh lùng như vậy mà càng về sau càng ngọt ngào, cứ mải đắm chìm trong ngọt ngào thế này cô sợ có ngày mình sẽ không dứt anh ra được, đến bây giờ còn bị bố mẹ cấm cản nữa, hai người cùng thật trắc trở.
Lộ Khiết thành thật nói với anh “Anh đừng đối xử với em tốt quá lúc chia tay em sẽ bám anh mãi không buông, sẽ rất phiền”
Dạ Hiên vuốt tóc cô gái nhỏ bé trong lòng, cái con bé này suốt ngày nói mấy từ không hay.
“Chia tay cái gì chứ? Anh còn chưa nói bao giờ mà nhóc cứ lầm bầm suốt ngày”
“Nhưng ba mẹ em…”
“Không sao” Anh vừa nói xong thì từ xa có tiếng người gọi tới.
“Lộ Khiết”
Nghe thấy có người gọi cô, anh lập tức ôm cô thật chặt vào lòng hơn nữa, xung quanh anh bây giờ toàn địch là địch.
Mạnh Hùng đạp xe đến, hai thằng con trai nhìn nhau với ánh mắt căm thù.

Dạ Hiên siết chặt tay, cái thằng nhãi này vậy mà được ba mẹ cô ủng hộ hết mình, nhưng anh sẽ không thua một thằng nhóc cấp 3 đâu.

Mạnh Hùng cũng đắc ý không kém, cố tình nói ra cho Dạ Hiên nghe “Ba mẹ em có nhờ anh đưa em về”
Lộ Khiết khó xử không biết xử lí thế nào, cô ngước lên nhìn Dạ Hiên.

Anh xoa đầu cô thở dài, anh để cô ra đứng phía sau anh còn anh tiến đến nói chuyện với Mạnh Hùng “Cậu mong về đi, tôi đưa Lộ Khiết về”
“Không được, ba mẹ cô ấy nhờ tôi, vả lại hình như hai người bị phản đối”
Dạ Hiên thiếu điều chỉ muốn lao đến đánh thằng oắt con này trước mặt.

Nó mà không được bố mẹ cô bảo kê thì đâu còn đứng đây để nói chuyện lí lẽ với anh, anh sẽ một cước tiễn nó vào bệnh viện luôn.
Anh từ từ tiến đến, tay đặt lên vai Hùng, nở một nụ cười “thân thiện”
“Tôi nói thì cậu phải nghe, tránh tai họa sau này” Nói rồi anh bóp mạnh cần vai thêm ấn vào phần xương quai xanh khiến Hùng đau tím mặt.


Lộ Khiết ở đằng sau không nhìn thấy tình hình vẫn đang nghĩ Dạ Hiên đàm phán với Hùng.
“Cậu có thể cho tôi mượn xe được không?”
“Anh nói cái gì vậy? Aaa”
Dạ Hiên vừa nói vừa kẹp ngay cổ Hùng lôi xuống, vật cậu ta xuống đường lại quay lại vẫn là khuôn mặt tươi cười hỏi cô “Ra đây, anh đưa nhỡ về nhé?”
Lộ Khiết bây giờ bị sắc đẹp mê hoặc một mạch chạy về phía anh không quan tâm đến Hùng đang nằm vật vã dưới đường.

Cô trèo lên xe, vẫn là thói quen khi đi mô tô cô bám thật chặt anh.
Dạ Hiên cười khẽ “Mặc dù đi xe đạp sẽ không để nhóc rớt giữa đường nhưng anh vẫn rất vinh hạnh khi được nhóc ôm chặt như thế”
Lộ Khiết ngại ngùng nhưng vẫn siết chặt lấy bụng của anh không có ý buông lỏng một chút.

Dạ Hiên đạp xe đi, Lộ Khiết có chút buồn cười.
“Anh to cao thế này mà đạp xe có sợ hỏng xe người ta không?”
“Anh đền cậu ta xe mới”
“Anh giàu thế, anh và ba mẹ anh làm gì vậy?”
“Đang đi học thỉnh thoảng kinh doanh chút còn ba mẹ anh…ừm”
“Sao ba mẹ anh làm gì?” Lộ Khiết háo hức.
“Cũng không giàu như nhóc nghĩ, họ bán kim cương thôi”
Gòi xong, tới công chuyện nữa.

Có cái đùi siêu to khổng lồ ở đây cô ngại gì không bám, Lộ Khiết kêu lên “Đại gia xin hãy cho em làm đệ tử của anh”
“Không cho nhóc làm đệ tử, cho nhóc làm vợ anh, muốn không?”
“Rất rất muốn” Liêm sỉ hình như mới xách quần chạy xa đến trăm km và hiện tại không thấy tung tích, xem ra là mất liêm sỉ nữa rồi.

“Anh”
“Hả?”
“Anh thấy sau này em có lên nhuộm tóc không?”
“Định nhuộm màu gì?”
Lộ Khiết hào hứng, cô thấy anh khá rành về mấy khoản này lên muốn dò hỏi thử.
“Em không biết nữa, tư vấn cho em đi”
“Tóc yếu, nhuộm rồi rụng hết thành đầu trọc, anh bỏ nhóc”
Lộ Khiết nghe vậy liền im bặt, anh không muốn cô nhuộm thì thôi vậy, cô lại bắt đầu giở trò biếи ŧɦái muôn thủa của mình.

Bắt đầu lần sờ cơ bụng của anh.
“Nhóc lộ liễu quá”
“Đâu có, em sờ kín đáo lắm, không ai biết đâu”
“Ồ” Anh tỏ ra ngạc nhiên một cách giả tạo.

Gần đến nhà của cô anh tạm thả cô xa xa cái cổng một chút, anh xoa đầu nhìn cô “Mau ăn chóng lớn để anh còn nhanh rước về”
“Nhỡ ba mẹ em không cho thì sao?” Nói đến lại buồn, ba mẹ cô cấm cô yêu đương nhưng liên tục đùn đẩy cô cho Hùng, nếu là hồi trước thì rất vui nhưng bây giờ thì không.
Anh giả vờ ngẫm nghĩ rồi nói “Nếu qua ải ba mẹ khó quá thì thôi, anh đành từ bỏ nhóc vậy?”
“Ơ anh?”.