Lộ Khiết biết mình chính là đứa gây ra tội khiến cho Nhật Minh trở thành bao cát miễn phí.
Cảm thấy cực kì có tội cô quyết định sẽ xuống nước làm hoà với tên kia.
Dù sao người sai trước vẫn là cô, tự nhiên lại đi lôi Hùng vào cuộc nói chuyện làm gì không biết.
“Tôi xin lỗi”
Mãi mà không thấy anh xem tin nhắn, cô quyết định đánh liều gọi cho anh luôn.
Vừa đổ chuông được hai lần anh lập tức bắt máy, giọng nói có vẻ cực kì hằn học “Sao?”
“Tôi xin lỗi” Lộ Khiết chỉ biết nói mỗi như thế thôi sau đó im lặng không dám nói gì tiếp nữa.
Bên kia có vẻ đang chờ cô nói mà mãi không thấy cô lên tiếng, anh mất kiên nhẫn.
“Mỗi thế thôi à?”
“Chứ muốn gì nữa?”
”Xin lỗi vì sao?” Dạ Hiên cố tình hỏi khó cô đây mà.
Thấy chưa, tên này được nước lấn tới không biết điểm dừng rồi.
Nhưng cô đành phải chiều theo ý hắn trước thôi là cô sai trước mà.
“Vì tôi đã lôi Hùng vào”
“Gọi chồng đi” Dạ Hiên mặt dày đến mức Lộ Khiết không thể tưởng tượng được anh lại nói ra lời như thế.
Một vừa hai phải thôi, cô lập tức cúp máy, mà có hơi tiếc đáng nhẽ trước khi cúp máy phải chửi “Đồ khùng điên” trước đã.
“Giận nữa hả? Anh không dỗ đâu nên đừng giận nữa”
Cô tức tối nhìn dòng tin nhắn anh vừa gửi đến, bạn trai người ta thì tìm đủ mọi cách dỗ người yêu còn nhìn anh xem, chưa gì đã tạt một gáo nước là gì vào mặt cô rồi.
“Tôi không có giận”
“Ừ không giận, mai anh đưa nhóc đi học”
“Không được”
“Sao không?”
“Bố mẹ tôi biết được sẽ gϊếŧ tôi đấy” Lộ Khiết chính là sợ bố mẹ sẽ phát hiện ra rồi nghi ngờ cô yêu đương với người không đúng đắn như Dạ Hiên, lúc đó thì cô tiêu đời.
“Ừ biết rồi” Lãng xẹt vậy hả? Thôi kệ miễn là qua mắt bố mẹ là được.
Sau đó thì hai người không nhắn tin nữa.
Cô thì học bài con anh thì cũng làm bài.
Anh hiện tại cũng là sinh viên năm 3 và cũng phải học để có bằng đại học nữa chứ.
Anh hiện tại đang là sinh viên ở khoa quản trị kinh doanh, nói ra để mọi người biết anh vẫn là một sinh viên chứ không phải là một bảo vệ của trường Lộ Khiết.
Buổi tối hôm nay tâm trạng khá tốt nên Lộ Khiết làm bài vô cùng chăm chỉ.
Cô còn quyết tâm đi ngủ sớm để quầng thâm mắt có thể không bị dày lên và có một làn da sáng hơn một tí nữa.
Nói làm làm Lộ Khiết hơn 9 giờ một tí đã leo lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Cứ tưởng ngủ sớm sẽ khiến chúng ta có tinh thần thoải mái, sáng mai sẽ dậy sớm hơn nhưng vẫn như mọi lần, mở mắt ra là thấy sắp muộn học nữa rồi.
Sao hôm nay không thấy Đặng Linh gọi điện thúc giục cô nhỉ?
Mở điện thoại lên xem, Đặng Linh nói ngày mai có việc lên không thể đưa cô đi học được.
Mà cái con bé này cũng lạ, thấy cô chưa xem tin nhắn thì phải gọi điện chứ…nhưng một ý nghĩ bớt chợt lóe lên.
Hay là Dạ Hiên đã đọc tin nhắn nhỉ, cũng phải tại hôm qua cô ngủ sớm thế lên Đặng Linh nghĩ ngày thường cô ngủ rất muộn thấy “người nào đó” xem tin giờ đấy chắc cũng không nghi ngờ.
Nhưng bây giờ không phải thời gian để trở thành thám tử, bây giờ là thời gian để đi học.
Cô chạy nhanh xuống nhà thì thấy ba mẹ vẫn đang ngồi ăn sáng, sao hôm nay họ đi làm muộn thế?
“Con chào bố mẹ con đi học” Cô phi ra ngoài cửa nhanh như tia chớp, mẹ cô liền gọi với theo.
"Thằng Hùng nó đón con ở ngoài cửa đấy, thấy hôm nay cái Linh không đến lên mẹ gọi thằng Hùng đến đưa giúp con đi học.
Lộ Khiết có chút khó hiểu sao ba mẹ lại như có ý tác hợp cho hai người thế nhỉ.
Nếu Đặng Linh không thể đưa cô đi học thì xe riêng vẫn có thể đưa cô đi học mà.
Nhưng không thể làm trái ý ba mẹ, cô chạy ra ngoài thì thấy dáng vẻ thư sinh của Hùng cùng với chiếc xe đạp.
Lộ Khiết chạy đến cúi chào Hùng.
“Em chào anh”
“Ừ nhanh lên anh trở đi”
Từ đằng xa có một ánh mắt sát khí đang hướng về phía hai người.
“Nhóc được lắm, lại dám nói dối anh”
Theo phản xạ, Lộ Khiết có chút giật mình khi đằng sau cứ như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào người cô, cảm giác lạnh lẽo sau gáy cực kì chân thực.
Lộ Khiết bất giác bám mạnh vào eo Hùng.
Cô không biết hành động này đã gây lên một trận cuồng phong phía sau lưng cô.
Đằng xa, Dạ Hiên lái xe theo sau hai người kia, chỉ chờ có hành động nào quá chớn của đôi nọ anh chắc chắn sẽ nhảy đến tách hai người kia ra và cho tên Ngãi kia một trận nhừ đòn.
Lúc này chính là đang thử sức nhẫn nại của Dạ Hiên, anh chưa hề động thủ tí gì mà chỉ chăm chăm đi đằng sau đôi “uyên ương” kia như muốn đòi mạng.
Đến cổng trường Lộ Khiết nhảy xuống xe, tươi cười cảm ơn Hùng.
Từ đằng sau có một giọng nói cợt nhả vang lên “Đi chung vui quá nhỉ?”
Rồi xong kì này coi như toang!.