Cả hai đứa đứng ở đấy cãi nhau một hồi thì thấy Đặng Linh chạy ra, cả hai người đều im lặng đến ngạc nhiên.
Đặng Linh không hiểu hai cái người này rốt cuộc làm gì mà để mặt mũi đỏ hoe hết cả lên thế kia.
Đặng Linh bước tới mắng Dạ Hiên “Anh trêu gì bạn tôi mà nó thế này hả?”
“Nhóc đó rõ ràng ngậm…”
“Aaaa, tôi gϊếŧ anh” Lộ Khiết chạy theo muốn đánh cho anh mấy cái nhưng Dạ Hiên nhanh hơn, anh chàng vừa chạy vừa trêu tức con nhóc đó “Đồ chân ngắn, đố nhóc bắt được anh”
Ở một khía cạnh khác, Đặng Linh nhăn mặt nhìn hai người kia, cả Đặng Linh và Nhật Minh đều đồng thanh “Đồ điên” Mặc dù chửi hai người kia nhưng lại rất bảo vệ bạn của mình.
“Ai cho cậu nói bạn thân tôi điên”
“Ai cho cậu nói anh trai tôi điên”
Cả hai lại cùng nhăn mặt, sao mà khớp đến đáng sợ thế chứ, không quan tâm đến người còn lại, họ ra tập trung hàng còn hai cái người kia muốn đuổi nhau đến tôi thì cứ tự nhiên, đây không cản.
Sau một hồi chạy đế mệt lả, Dạ Hiên quay đầu nhìn về phía đằng sau để tìm con nhóc loi choi kia vừa hay thế nhóc đó chạy đến.
“Đồ điên, ăn gì mà chạy nhanh thế”
Dạ Hiên tức cười nhìn cái cảnh con nhóc chân ngắn kai đang cố gắng vươn sải chân thật rộng để chạy mà đuổi kịp anh nhưng nhìn cứ như nhân vật tí hon ấy, thế nào mà lại đuổi được người khổng lồ cơ chứ.
Mãi cô mới chạy đến nơi thì anh cứ thế tóm lấy bụng của cô xách ngang qua bê đi.
“Này anh làm gì thế?” Ngoài mặt nhìn có vẻ bình thản nhưng thực ra trong lòng Lộ Khiết đang khóc ròng.
Chạm đâu không chạm cứ phải chạm vào thúng nước lèo của cô chi vậy, làm ơn cô đang muốn giấu bí mật này đến lúc chết cơ, sao mà cứ phải chạm đáy nỗi đau của cô vậy đã thế anh còn miễn phí tặng kèm “Trông nhóc thế này mà cũng lắm mỡ ha”
Cái đồ thẳng thắn đến chết người nhà anh, anh đâu cần sát muối lên vết thương của ô gái bé bỏng này đâu chứ.
Cô cắn răng nhịn nhục, nu pa ka chi, cứ đợi đấy.
Cuối cùng thì cô được anh khiêng đến chỗ sân tập trung, gần đến nơi anh bỏ cô xuống để chạy vào xếp hàng vì đã hết giờ ăn trưa.
Anh vì cao lên đứng cuối hàng còn cô nàng nhỏ nhắn kia đương nhiên là đứng đầu hàng rồi.
Cô có thông báo chiều này các bạn được tự do tham quan nhưng phải để ý để tránh bị lạc, cô còn đưa mấy rải ruy băng để đi và đánh dấu nhớ đường.
Lộ Khiết bà Đặng Linh hào hứng tụm vào nhận ruy băng rồi hào hứng đi.
Từ đâu hai ông kia xuất hiên.
Dạ Hiên thì không nói làm gì nhưng Nhật Minh từ sáng đến giờ vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó nhưng luôn đi theo họ…à không hình như đi theo Đặng Linh.
Nhìn thấy ánh mắt kì thị ra mặt của Lộ Khiết, Nhật Minh lên tiếng “Tưởng tôi muốn chắc, vì tiền cả đấy, thằng này…” Vừa nói Nhật Minh vừa liếc về phía Dạ Hiên đã mua chuộc cậu lập tức bị Dạ Hiên bịt mồm chửi “Mẹ cái thằng…im mồm” Nói rồi lại tỏ ra cực kì thân thiện nhìn Lộ Khiết.
Lộ Khiết cũng đã thoải mái với anh hơn phần nào vì cô biết anh chưa có bạn gái, ngược lại muốn “Tiếp nhận” anh một chút.
Cả 4 đứa túm tụm lại với nhau bắt đầu bàn hướng để đi, từ xa Gia Hân bỗng nhiên đi tới hỏi “Tôi có thể đi chung với các cậu được không?”
“Không tiếp” Đặng Linh thẳng thừng, Lộ Khiết coi như đồng ý với Đặng Linh, Dạ Hiên thì không phải nói, cô làm gì thì anh làm lấy không quan tâm đến Gia Hân.
Nhật Minh liếc ả một cái “Sang nhóm khác đi”
“Nhưng tất cả nhóm đều đủ 5 người, mỗi nhóm này 4 người tôi tham gia chung”
Bốn người hoàn toàn không để ý ả ta mà cứ đi thôi, nhưng Gia Hân cũng không có vừa lập tức chạy theo.
Khổ nỗi ả ta cực kì nhiều chuyện và vướng víu, vì đi giày cao gót lên ả ra cứ ngã lên ngã xuống bắt mọi người phải chờ rồi than lên than xuống.
Vì bây giờ cũng đi khá xa lên đành chờ ả ta mắc công lạc thì lại mệt.
"A’
“Lại chuyện gì nữa” Đặng Linh khá khó chịu khi cứ đi được 5 bước ả lại ngã một lần.
“Hình như tôi bị trật chân rồi, có thể giúp tôi không?” Gia Hân đưa tay ra như muốn được bế, ánh mắt ả ta dán chặt lên người Dạ Hiên, Lộ Khiết không chút chần chừ chạy qua dìu ả đứng dậy, mỉm cười “Để tôi giúp cậu”
Gia Hân thầm rủa Lộ Khiết cả nghìn lần trong lòng, ai mượn chứ, cô ta đang muốn được Dạ Hiên bế, ai mượn Lộ Khiết ra dìu.
Nhưng sức người có hạn, mà lại còn bị Gia Hân ấn vào người liên tục Lộ Khiết mệt như muốn ngất đi, thấy vậy Dạ Hiên lập tức chạy qua bế Lộ Khiết còn đánh mắt nhìn Nhật Minh nói “Chú bế đi”
Nhật Minh nhìn Gia Hân đầy chán ghét quay ra lập tức bế bổng Đặng Linh lên “Hình như cậu mới nói đau chân”
“Hả?” Đặng Linh ngơ ngác không hiểu sau đó thấy cái nháy mắt của Nhật Minh liền gật đầu lia lịa “À đúng rồi, chân tôi đau quá”
Gia Hân nhìn hai người kia mà tức đến mức muốn nổ phổi hét lên “Chờ tôi với” Ả ta đứng dậy đi như không có chuyện gì cả, biết ngay mà nhưng cũng nhờ Gia Hân mà hai cô gái nào đó đi đường ní lại khá nhàn rỗi..