Trong 1 nhóm làm việc có cực kì nhiều biểu cảm, người bình thản, người mắt liếc láo liêng, người khó chịu, người sỡ hãi và người luôn tươi cười.
Bầu không khí của nhóm cực kì ngột ngạt đến cả mấy nhóm làm việc bên cạnh cũng thấy thế bầu không khí ngạt thở đấy.
Lộ Khiết chốc chốc lại cố gắng tránh xa Dạ Hiên nhất có thể nhưng anh thì lại không biết điều liên tục sán vào người cô, dính cô như sam.
Gia Hân nhìn thấy một màn này thì cực kì khó chịu, cô ta giở giọng nĩu nịu “Anh có thể buộc hộ em không, em không buộc được”
Dạ Hiên ngước lên nhìn cô ta sau đó đánh mắt sang Nhật Minh “Mày làm đi”
Nhật Minh từ nãy đến giờ không nói lời nào, khuôn mặt cứ lạnh tanh làm việc của mình còn Đặng linh thỉnh thoảng nhìn trộm Nhật Minh mấy lần còn bị cậu bắt gặp không biết rúc mắt vào đâu.
Khi vừa nghe Dạ Hiên yêu câu Nhật Minh làm hộ Gia Hân, Đặng Linh đã ngay lập tức không vui nói “Gia Hân cũng đâu phải không có tay đâu”
Gia Hân ngậm một khối căm hờn, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Đặng Linh nhưng bị Đặng Linh lườm lại, cô còn làm khẩu hình miệng có thể dịch ra “Nhìn cái gì, tao cào l** mày ra đó”
Gia Hân dịch được tức giận đến trừng ngược mắt lên, cô ả hét to “Thưa cô bạn Đặng Linh chửi em”
Đặng Linh bĩu môi “Chỉ được cái mách cô là giỏi”
Cô giáo cũng phát hiện nhóm này hình như không hề có tinh thần đồng đội chút nào, cô chạy ra xử lí “Có chuyện gì?” Gia Hân bắt đầu giở thói khóc lóc ra kể cho cô, cô nghe được thì nhăn mày “Đặng Linh có đúng không?”
“Cô ơi em không nghe thấy gì cả?” Lộ Khiết lên tiếng trước.
“Em cũng thế” Nhật Minh bình thản đứng thẳng dậy khoanh tay, ánh mắt thách thức nhìn Gia Hân tức đến tối sầm mặt mũi.
“Không nghe thấy gì” Dạ Hiên là người lên tiếng cuối cùng, cả đám đều nhìn về phía Gia Hân như kẻ có tội đồ, phá team vậy.
Cô giáo thấy cả bốn người đều nói vậy cũng không thể tin được Gia Hân lập tức an ủi nói “Các em là một đội phải giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng mà làm”
Cô giáo vừa bỏ đi Gia Hân nghiến răng gào lên với Đặng Linh “Vừa nãy rõ ràng mày chửi tao”
“Có ai nghe thấy không?”
“Đều không nghe thấy” Lộ Khiết đứng ra bảo vệ bạn mình.
Gia Hân nhìn thấy Lộ Khiết càng chướng mắt, vô ta cầm lấy cả cục đất to tướng dưới chân mà ném vào Lộ Khiết.
Nhanh như cắt Dạ Hiên kéo Lộ Khiết về phía sau mình, cục đất đó chạm vào lưng anh rào đất bắn tung tóe khắp nơi.
Đặng Linh thấy thế thì hoảng hồn vội vàng chạy sang xem bạn mình có sao không? Nhưng chưa kịp hỏi thăm thì đã thấy một màn…
“Nhóc có sao không?” Nói rồi Dạ Hiên hơi quỳ xuống dùng tay phủi hết đất bám trê đầu gối chân và tay của Lộ Khiết đi.
Đã có người lo cho Lộ Khiết, Đặng Linh hùng hổ bước tới túm tóc Gia Hân “Má! Mày điên à?”
Định cho cô ả một bạt tai thì ở phía sau Nhật Minh bỗng cầm lấy tay của Đặng Linh “Đừng có manh động, nó lại mách cô giáo nữa giờ” Đặng Linh buông Gia Hân ra quay lại nhìn chằm chằm Nhật Minh sau đó cô được Nhật Minh kéo ra sau lưng, cô giáo vừa hay chạy đến.
“Lại có chuyện gì nữa hả?” Cô giáo vừa chạy ra đã nhìn thấy hai chàng trai bảo vệ hai cô gái, một người lưng áo còn dính đầy bùn đất đang cúi xuống phủi quần áo cho cô, vừa nhìn đã hiểu cố hỏi “Gia Hân, sao em lại làm như vậy với các bạn”
“Chúng nó nói dối mà cô, vừa nãy Đặng Linh còn túm…”
“Ai làm chứng, bọn tôi đâu có đứng trơ ra nhìn cậu nói dối” Lúc này Lộ Khiết mới lên tiếng.
“Là chúng nó bao che nhau, mấy bạn có đúng không?” Gia Hân quay mặt ra ngoài hỏi mấy đứa đang ở nhóm khác, đứa nói đúng đứa nói không.
Những đứa nói đúng đều chơi với Gia Hân nịnh nọt cô ta còn những người nói không thì đều là học sinh gương mẫu, lớp phó học tập của lớp, vừa nhìn đã biết cô giáo tin ai.
“Gia Hân cùng mấy bạn kia ra đây gặp cô”
Sở dĩ những người kia nói không vì đều nhìn thấy ánh mắt đe dọa của lớp trưởng.
Làm trái ý lớp trưởng đại nhân đúng là không muốn sống nữa mà.
Đặng Linh chứng kiến một màn được bảo vệ thế này thì cả mặt nóng ran, vui vẻ đến không khép được miệng.
“Được rồi, anh phủi sắp trầy cả da tôi rồi” Lộ Khiết nhăn mày, tên này từ nãy đến giờ không quan tâm sự đời một mực đứng phủi quần áo cho cô mặc dù người của anh mới bị dính rất nhiều đất.
Không hiểu đầu óc Lộ Khiết bị sao mà lại nói với người đã có chủ câu “Anh đứng dậy để tôi phủi cho anh” Lúc hối hận cũng đã muộn.
Dạ Hiên vui vẻ đứng dậy để cho cô phủi người hộ mình.
Cái áo của anh bẩn hết cả cũng may nó là màu loang đen xám không thì còn gì là cái áo.
Nhưng mà lưng anh rộng lớn thật đấy, tay cô giơ cao muốn phủi cả đất có dính ở sau gáy anh lại không tự chủ được cầm lấy mấy sợ tóc mềm mại của anh.
“Nhóc là biếи ŧɦái hả?”.