Lộ Khiết năm nay lớp 10, vì sắp vào lớp 10 rồi lên cô mới quyết định cùng bạn bè đi giải khuây chút, cô biết con đường học lớp 10 rất khó khăn vì vậy thư giãn trước khi bước vào địa ngục thôi nào.
Nhóm cô đi còn có mấy bạn con trai nữa, bọn cô vốn là đang đi rất vui vẻ thì bọn con trai tự nhiên lại nhìn thấy một quán net thế chúng nó kéo nhau đi vào hết.
Cô và mấy bạn con gái định đi về cho rồi nhưng trong đấy có một bạn nam rủ rê họ vào.
“Chúng mày vào đi, không có sao đâu, ngồi ké bọn tao chút là được” Lộ Khiết vốn chưa vào những nơi như này lên có chút tò mò quyết định đi theo, mấy bạn con gái thấy vậy cũng chạy theo nháo nhào lên.
Bọn họ đang rất hăng, Lộ Khiết ngồi bên cạnh mù mờ không hiểu gì cả bỗng dưng cô ngửi thấy một mùi, cái mùi cô ghét nhất chính là mùi thuốc lá.
Cô nhìn xung quanh thấy có bảng không hút thuốc lá mà ai vô ý thức lại hút khiến cho mùi nồng nặc.
Có thể đối với người khác mùi này rất bình thường nhưng đối với cô, một đứa từ nhỏ đã sống trong một môi trường tốt nhất, không khói thuốc, ba mẹ cô bảo bọc, nâng cô nhưng nâng trứng thì cái mùi này khiến cô rất khó chịu.
Mắt náo liếc nhìn xung quanh quyết tìm ra kẻ đang hút thuốc bỗng cô thấy một anh trai, sở dĩ cô nhìn thấy nhanh như vậy mặc dù quán rất đông người là vì màu tóc của anh trai đó, một màu xanh dương nổi bật.
Chính là người đó rồi, cô cực kì can đảm bước đến.
Cảm thấy có người đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, Dạ Hiên tháo tai nghe xuống nhìn cô đang đứng bên cạnh.
“Anh ơi, đừng hút thuốc nơi công cộng”
“Liên quan đến nhóc con?” Lộ Khiết chỉ về cái bảng ở gần đó cho Dạ Hiên nhìn nhưng người con trai kia vẫn mặc kệ lời cô nói.
“Nhóc đi ra chỗ khác, đừng để anh đánh nhóc” Nói ròi Dạ Hiên tiếp tục đeo tai nghe lại không thèm quan tâm đến Lộ Khiết.
Cô gái nhỏ lần đầu tiên bị dọa như vậy liền sợ hãi nhưng cô vẫn quyết không bỏ cuộc, cô chạy lại đi tìm nhân viên gần đó sau đó chỉ về phía Dạ Hiên.
“Chị ơi, anh kia hút thuốc lá, em có bảo anh đừng hút nhưng anh ấy không nghe”
“À, vậy để chị nói” Sau đó chị nhân viên lập tức bước đến chỗ Dạ Hiên nói gì đó chắc là yêu cầu anh bỏ thuốc lá kia đi.
Chị ấy vừa nói xong ánh mắt anh như điện lập tức phóng về phía Lộ Khiết gần đó đang nhìn tình hình.
Cô giật mình một cái vội vàng lấp đi.
Dạ Hiên dụi điếu thuốc lập tức đứng dậy đi về phía cô, vừa tới gần Lộ Khiết mới phát hiện anh trai này cực kì cao, cao hơn cô rất rất nhiều, cô cao có gần đến vai anh trai này.
Anh nhìn cô ánh mắt đăm chiêu một tí sau đó dọa nạt “Để anh gặp nhóc lần nữa xem anh có đánh nhóc cho ra trò không?” Nói rồi anh lườm cô một cái rồi bước ra khỏi quán net.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng quát mắng, là quản lí đang mắng chị nhân viên vừa mới yêu cầu anh tắt thuốc lá.
“Biết đấy là ai không hả? Đó là Dạ thiếu đấy, người ta hút một tí cũng đâu có ảnh hưởng đến mình, giờ thì hay rồi có khi sập quán mất”
“Em xin lỗi” Chị nhân viên kia cúi đầu xin lỗi liên tục.
Lộ Khiết thật sự cảm thấy rất có lỗi.
Chị nhân viên đó ngay lập tức bị ông quản lí sa thải, thấy vậy cô lập tức tới bên chị nhân viên.
“Em xin lỗi chị, là do em”
“Không sao đâu” Sau đó chị ấy ngậm ngùi bước ra ngoài trong nước mắt, thấy như vậy Lộ Khiết lại càng cảm thấy mình có tội hơn, cô chạy theo chị ấy “Chị ơi, chị có làm người chăm sóc không ạ?”
“Người chăm sóc?”
“Nhà em đang thiếu người chăm sóc, chị có muốn không?”
“Có…có đương nhiên là muốn, mà…chăm sóc gì vậy?”
“Chăm sóc em nè, để em nói với ba mẹ một tiếng là được ngay”
“Chị…chị cảm ơn em, mà em tên là gì?”
“Lộ Khiết ạ”
“Tên là Lộ Khiết à?” Dạ Hiên tay đút túi quần bước đi, liên tục lẩm bẩm cái tên này.
Lộ Khiết tạm biết đám bạn của mình đưa chị nhân viên vừa rồi về nhà mình và đúng như trong dự định là ba mẹ đương nhiên đồng ý.
Nhà Lộ Khiết thuộc loại khá giả thôi nhưng Lộ Khiết là con một được gia đình rất yêu thương, từ ba mẹ cho đến ông bà nội ông bà ngoại đều yêu thương cô lên từ nhỏ đã sống trong nhưng lạu, may mắn tính cách lại rất hiền hòa dễ gần lên được rất nhiều người yêu thương.
Nhưng hơi buồn là đầu óc cô bé này lại không được thông minh, cái gì cũng kém phát triển hơn các bạn cùng chăng lứa, nhìn cô bé tí ai mới gặp đều nghĩ cô mới lớp 8, đến cả chị nhân viên cũng nghĩ vậy.
Mà tên chị ấy là Xuân.
Chị Xuân lúc biết cô lớp 10 có hơi bất ngờ, kì thực cô có “chút” lùn..