Oan Gia Tuyệt... Thực

Chương 10




- Tịnh, không phải quen với Triệu Tôn quá nhàm chán sao? Yêu tôi đi.

- Vậy sao?

- Tất nhiên. Tôi gia thế lớn hơn gia tộc họ Dĩ, tuyệt đối không thất đức, tuyệt đối không trăng hoa và tuyệt đối không phá gia chi tử.

- Tôi có hỏi đâu mà cố gắng phủ định làm gì?

- ...

***********

Người ta nói yêu là 1 cảm xúc nhất thời, mang lại dòng nước ấm hoặc 1 nỗi đau bất chợt cho ta, đến 1 ngày nào đó nó hoặc là càng sâu đậm hoặc càng phai nhạt.

Nhưng với 2 tên mặt dày lại là bạn thân của nhau thì có trời mới biết, khi yêu con người có thể điên loạn tới mức nào. Triệu Tôn vẫn còn nở nụ cười tươi như hoa chớm nở, còn Luật vẫn thong dong như chưa từng có gì xảy ra. Sau khi nghe câu trả lời thẳng thắn của Tôn, Luật không ngần ngại mở miệng phun ra câu thứ 2:

- An tâm, đùa xong tôi trả lại cậu.

- Có chết cũng không. - Tôn đáp ngay, không phải suy nghĩ dù nửa giây.

- 30% cổ phần công ty tôi? - Luật cố gắng mua chuộc.

- Bị ngu à? Hay bị điếc? - Tôn kiếm hộp cứu thương dưới ngăn bàn, mỉm cười như chưa nghe thấy gì - Luật, nếu cậu nói yêu 1 người, thì tôi rất vui mà chúc mừng cậu, tuy nhiên...

“Cạch” Tôn đã nhanh chóng băng tay lại, đóng hộp cứu thương, đôi mắt không chút khuất phục nhìn Luật, anh chàng kiên nhẫn mà dứt khoát trả lời:

- Ngô Dương Tịnh là cô gái của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép.

- Cậu có phải cha cô ấy đâu? Vả lại...hai người cũng chưa kết hôn hay chính thức quen nhau, không phải sao? - Luật đánh trúng tâm lý của Tôn, khiến anh chàng giật mình.

Triệu Tôn thấy cử chỉ hành động của Luật, nụ cười không khỏi nhếch lên, rồi đi đến, tác phong thường ngày vỗ vai Luật:

- Luật, tôi nghĩ cậu cũng không tới mức cho người điều tra chỗ ở cô ấy đấy chứ?

- Cậu nghĩ sao? - Luật nhấc người dậy.

- Tôi không nghĩ cậu làm tới mức này. - Tôn siết vai Luật 1 chút, gằn giọng.

- Tôi chỉ cho người điều tra trước khi xuống máy bay thôi. Ai mà biết được. - Luật gỡ tay Tôn ra. - Không ngờ đó chính xác là cô gái đó, lúc nãy tôi có lái xe đi ngang nhà cô ấy.

- Hả? - Tôn ngạc nhiên. Luật lái xe ngang, vậy là đã thấy bảo bối của anh? Vậy sao còn hỏi? Cái anh chàng này...không lẽ...

- Nhìn hình thì tôi đoán được năm mười phần, nhưng không nghĩ là cô gái đó. Cậu không biết đâu, lúc tôi đi ngang nhà cô ấy, cảnh tượng đầu tiên là vệ sĩ gác bên ngoài hết sức can ngăn, ký giả ào ào chen lấn, còn cô gái ấy.... - Nói tới đây, Luật dừng lạ, khóe môi tà mị nhếch lên. - Cô ấy quật ngã 1 tên ký giả trong hàng chục tên đang chen lấn trèo tường vào, cảnh tượng ấy thật sự làm tôi rung động.

Triệu Tôn toát mồ hôi hột, vội vã khoác áo, chạy ra khỏi phòng làm việc. Aric Luật mỉm cười, cũng nhanh nhẹn đuổi theo. Bên ngoài ký giả biết không thể lấy thông tin được từ phía Triệu Tôn, nên có bao nhiêu cũng dời hết qua nhà Dương Tịnh. Thư ký thấy Tổng giám đốc chạy vội vàng, liền chạy theo, bảo:- Tổng giám đốc, còn cuộc họp chiều nay? Còn cuộc gặp với Giám đốc bên công ty khách hàng?

- Dẹp hết cho tôi! - Triệu Tôn gào lên hết hầu hết mọi người gần đó hoảng hồn, liền vào xe, đóng sầm cửa lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe chưa xong đã đạp chân ga chạy vút đi.

- Tổng giám đốc!!! - thư ký gọi với lại, nhưng vô ích, liền vô lực bóp trán thở dài, bật máy gọi cho Chủ tịch - Chủ tịch, Tổng giám đốc rời công ty rồi ạ, hình như rất vội vàng...

Triệu Tôn ngồi ghế lái, hết sức lo lắng, lo lắng đầu tiên là lo cho Tịnh, lo lắng thứ 2 cũng là lo cho Tịnh, mà lo lắng thứ 3 cũng là Tịnh. Anh sợ cô bị đám ký giả như sói ấy làm gì đó thật nguy hiểm, sợ cô bị báo chí đưa lên là “người nguy hiểm”, sợ cô bị thương, sợ nhất là những tên đàn ông làm ký giả trèo tường vào nhà cô. Dương Tịnh vốn đang bị bệnh, không có sức để mà chống lại ngần ấy người.

- Khốn kiếp! - Tôn bực dọc tăng số, đạp mạnh chân ga, chiếc xe đua lao vút.

Khi tới nơi....

- Thiếu gia! - vệ sĩ đứng gần đó kêu lên.

Trước mắt Triệu Tôn bây giờ là đám ký giả đang sợ hãi núp vào 1 góc, có người bỏ chạy tán loạn. Vệ sĩ toàn thanh niên trai tráng đáng lẽ đang bảo vệ Dương Tịnh mà giờ đây đang quay người vào nhà Tịnh, bảo vệ ký giả khỏi con quỷ Satan đang gầm gừ muốn nhai tươi nuốt sống cả đám.

- Sao vậy? - Triệu Tôn nghĩ tới tình thế đã thay đổi, cái gì cũng đổi thay.

- Ngô tiểu thư ra tay quá mạnh, chút nữa làm gãy cổ 1 người đàn ông rồi. - vệ sĩ đầy sợ hãi nói.

Tôn mọc đầy hắc tuyến a~

- Cô ấy vẫn ổn chứ?

- Vâng, rất khỏe. - vệ sĩ nói chắc nịch.

Thấy Triệu Tôn, ký giả quên ngay sợ, vội vã bộc phát bản năng nghề nghiệp, ào như lũ tới chỗ anh, đặt rất nhiều câu hỏi, mà câu hỏi dính dáng chủ yếu tới:

- Tổng giám đốc Triệu Tôn, anh có bao giờ suy nghĩ kỹ chưa? Khi mà chọn 1 cô gái như vậy?

- Tôn tiên sinh, mong anh trả lời vì sao mà lại yêu 1 cô gái...hung dữ như vậy?

- Tôn tiên sinh, anh có thấy quyết định của mình là sai lầm?

- Các người có muốn ngày mai tòa soạn của các người sạt nghiệp không? Hửm? - giọng ai đó thốt lên từ chiếc xe tuyệt đẹp mui trần phía sau.

Nhìn kiểu dáng xe là biết nó có 1 không 2, chiếc này được cấu tạo khác với tất cả mọi chiếc xe trên thế giới, nhãn hiệu chỉ dán cho có để qua mặt cảnh sát hay thị trường. Aric Luật bước ra từ chiếc xe đó, kiểu dáng thể thao kết hợp với cái mặt điển trai của anh khiến tất cả phải im lặng.

Ai cũng biết Aric Luật là người trong hắc đạo, nói 1 làm 10, động vào giết sạch.

- Triệu Tôn! Anh cho ngay đám vệ sĩ ký giả cút hết cho tôi! Tự dưng bước vào nhà tôi 1 cách không cho phép là vi phạm pháp luật! - Tịnh hét từ cửa sổ phòng ngủ, không nể nang ai, cái tức đã nhai nuốt trí óc của cô rồi.- Dương Tịnh.- Tôn tách khỏi đám đông, vệ sĩ né đường cho anh chạy vào. - Cô ổn chứ?

- Mắt anh bị mù hay sao không thấy? Tôi ổn! - Tịnh gầm gừ.

- Cái con nhỏ này...! Cô xuống đây ngay cho tôi! - Tôn không nhịn nữa, hét toáng lên.

- Quen cái kiểu người ta nhướn mắt nhìn rồi sao tên chết tiệt kia!? Anh cũng nên thừa hưởng cái cảm giác nhìn 1 người nào đó cao cao tại thượng hơn mình đi! - cô ném gối xuống, không chút chần chừ ngượng ngập mắng chửi anh trước truyền thông đại chúng.

Triệu Tôn cùng Dương Tịnh chí chóe trước mặt đám đông. Giờ không ai biết sĩ diện đánh vần thế nào rồi. Aric Luật thấy Tịnh ném đồ xuống, nhưng không cái nào đủ sức đả thương Tôn hết, thậm chí nguyện ý làm dơ đồ.

Cười khổ.

- Tôi lệnh cho các người, khôn hồn thì biết thân biết phận, không thì không yên với tôi đâu. - Luật lạnh lùng bỏ lại 1 câu với đám đông ký giả.

Ký giả sợ sệt rút đi, vệ sĩ biết tai mặt Luật không hề nhỏ, liền cúi đầu chào nghiêm túc, không dám chọc anh giận.

Cuối cùng thấy người lạ, nên Tịnh cũng phải nhịn, mời 2 người vào uống cốc trà trước. Nói chung, lát nữa đá ra khỏi nhà sau...

*********

“Cạch” 1 cốc trà được đặt trước mặt Luật, anh chàng ngay ngắn ngồi trên sofa, nở nụ cười nghề nghiệp khiến Dương Tịnh có chút động lòng. Tuyệt nhiên Triệu Tôn cũng ngồi sofa, nhưng không được mời trà, càng tuyệt đối không được Tịnh để ý.

Anh dỗi.

- Tịnh, trà của tôi đâu? - anh hét lên, bực dọc.

- À, anh có ở đây hả? Tôi không biết. - Tịnh nhìn Tôn bằng ánh mắt khinh bỉ cùng cực, đến nỗi con gián còn hơn 1 chút.

- Tôi tên Aric Luật, bạn của Tôn, rất vui được gặp cô, Ngô Dương Tịnh. - Luật chìa tay ra, có ý muốn bắt tay.

Dương Tịnh để mắt loại đàn ông này lâu rồi, vì kiểu người này rất nguy hiểm, lời nói sắc bén như dao, đủ để con gái ngã gục. Cô biết cuộc viếng thăm nhà của Luật hẳn có gì đó rất đáng ngờ.

- Vâng, rất vui được gặp. - cô cúi đầu chào, tuyệt đối không muốn đụng chạm vào đàn ông phong lưu.

Aric Luật cũng hiểu được động thái này của Tịnh. Tôn nhìn đôi mắt của Luật, cũng biết bạn mình đang nhìn Tịnh với ánh mắt hứng thú phải nói là tột cùng của tột cùng.

- Hôm nay 2 người tới đây làm gì? - cô ngồi xuống sofa, nhìn vào mắt Luật, hỏi rõ ràng.

- Tôi nghe nói cô rất tuyệt vời, được Tôn rất trân quý...không ngờ khi gặp, công nhận là quá mức tưởng tượng.

- Cám ơn, tôi không đến mức như vậy. - Tịnh nghe qua rất hài lòng, chỉ có điều không tỏ ra mặt.

- Ai nói tôi trân quý cô ta? - Tôn gào lên phản bác.

“Rắc” cái khay trong tay Tịnh nghe 1 tiếng vỡ, Tôn bị ánh mắt giết người của Tịnh nhìn chằm chằm, mang theo câu “Anh có muốn ông nội cạo trọc đầu anh không?“. Ánh mắt này uy hiếp anh, khiến Tôn ngoan ngoãn ngồi im. Tịnh biết vấn đề này mà truyền ra ngoài, đương nhiên cái miệng của Tôn rất nguy hiểm, 1 khi truyền là đi luôn khỏi quay lại.- Dù gì 2 người cũng tới đây rồi, ăn 1 bữa cơm chứ? - cô đứng dậy, mỉm cười.

- Thật cám ơn. - Luật cũng cười.

Hai người này không toát ra vẻ lưu luyến từ 1 phía thì cũng là chán chường về 1 bên. Tịnh rất ghét loại đàn ông đa tình, đi đâu cũng tán tỉnh người này người kia. Luật thì thích thú với cách nói chuyện của Dương Tịnh, rất thẳng thừng không kiêng dè ai.

- Tôi không làm bà mối, cô ấy là của tôi, xéo ra khỏi đây ngay =_= - Tôn bực dọc nãy giờ mới lên tiếng.

- Tôi đi vệ sinh, nhà vệ sinh ngay đó phải không? - Luật không quan tâm, liền nhấc hông đi vào cánh cửa nhà vệ sinh đối diện nhà bếp.

Triệu Tôn nãy giờ nhịn, nhịn hết vì không nghĩ rằng Luật trăng hoa để ý tới Tịnh, mà cho dù Luật có thích Tịnh đi chăng nữa, Triệu Tôn sẽ không bao giờ để yên. Tịnh và Tôn là 1 cặp. Đời nào để con kỳ đà ấy chen vào?

Tôn thấy Luật nguy hiểm, cũng đi vào nhà bếp trông chừng.

*********

- Aric tiên sinh, mong anh có lòng tự trọng, bỏ tôi ra, không thì tôi không khách khí. - Tịnh mới vừa lơ mắt đi 1 chút, Luật nhanh chóng đi vào nhà bếp với cái cớ mượn nhà vệ sinh, ai ngờ liền ngay đó trấn áp cô vào tường.

Ban đầu Dương Tịnh khá hoảng hồn, sau đó nhận thức có hoảng hồn cũng vô ích, con người này mặt dày còn hơn Triệu Tôn, càng chống đối càng sai lầm, cô để yên cho anh ta đè cô vào tường.

- Nhìn gần mới thấy em rất xinh đẹp. - Luật phát ra 1 câu mà cô cảm thấy “thật buồn ói”

- Cám ơn. - cô đương nhiên nhẫn nhịn, lấy chút sỉ diện cho Tôn.

- Tịnh, không phải quen với Triệu Tôn quá nhàm chán sao? Yêu tôi đi. - Luật nhanh chóng vào thẳng vấn đề, bàn tay vuốt ve xuống cổ cô.

- Vậy sao? - Tịnh miễn cưỡng trả lời, đôi mắt nhìn khinh bỉ cùng cực.

- Tất nhiên. Tôi gia thế lớn hơn gia tộc họ Dĩ, tuyệt đối không thất đức, tuyệt đối không trăng hoa và tuyệt đối không phá gia chi tử. - Aric Luật mặt dày vẫn tiếp chuyện như chẳng có gì xảy ra.

- Tôi có hỏi đâu mà cố gắng phủ định làm gì? - công việc thường ngày là xỉa xói Triệu Tôn bây giờ được khai hỏa với Aric Luật, Tịnh rất nhanh làm đối phương cứng họng.

- ... - người như Luật mà cứng họng là trình độ chưa bằng Tôn.

“Cạch” cánh cửa nhà bếp mở ra, Triệu Tôn đi vào rất khoa trương và dừng lại ngay cái cặp đang có hành động ám muội kia. Cảm giác kiên quyết “cô ấy là của tôi” nhanh chóng sụp đổ. Tôn khí thế lụi tàn, thay vào đó là ghen tuông hừng hực cùng với thất vọng tràn trề...

Cảm giác như thấy vợ mình ngoại tình...

Dương Tịnh cảm giác khó chịu, như thể bị bắt gian tại trận, liền nhìn Triệu Tôn chằm chằm, hỏi:

- Đứng đấy làm gì?

Câu hỏi bộc thêm lửa ghen của Tôn. Cô nói như vậy là vì sợ anh hiểu nhầm, nên có ý nhờ anh giúp, ai ngờ được chuyển sang tai của Tôn y như câu trách móc vì anh đã vào...- Dương Tịnh! Cô muốn làm tôi tức chết phải không!? - Tôn nghiến răng bước lại, mặt hầm hầm.

- Hả? - Tịnh không hiểu Tôn đang cố làm gì?

Tự dưng cô bị Aric Luật áp môi lên, nụ hôn hệt chuồn chuồn nước, Tôn đứng xa không kịp chạy lại nên đã phải nhìn thấy cái cảnh đó...Lòng trào máu sôi! Tức giận đùng đùng! Người nào đó bị cưỡng hôn liền không nhịn nhục thêm chút nào để lấy danh dự cho Tôn, nắm lấy cổ áo Luật, xoay người và quật 1 cái “Rầm!” xuống đất. Triệu Tôn thấy cảnh này, hồn xiêu phách lạc...tức giận bị sợ hãi làm nén hết mức...

Luật cảm giác như mình mới vừa xuống Địa Ngục...nhưng thực chất bây giờ anh mới xuống a~

- Ai cho anh chạm vào tôi? Hửm? - Dương Tịnh không chút chần chừ nắm lấy cổ áo Luật kéo lên với lực rất mạnh - Anh là Aric Luật đúng không? Mã ngoài rất đẹp trai, tôi công nhận, nhưng anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!

Cô hung hăng giơ tay đấm vào mặt Luật, anh chàng đào hoa né không kịp, bị ăn 1 đấm. Ai mà biết chuyện này không giống những cô gái mà anh đã từng gặp qua, bình thường sẽ vờ yếu đuối, rưng rưng nước mắt hoặc nhiều lắm tát nhẹ 1 cái thôi...ai ngờ...

Triệu Tôn là chưa nói Dương Tịnh là người thừa kế võ đường của cả 1 gia tộc họ Ngô, tuy lâu nay không hoạt động nhưng cô nàng này vẫn thường xuyên tập luyện.....

- Không nhầm anh giàu có lắm phải không? - Dương Tịnh ngồi xổm xuống, khép nép dịu dàng cười làm Triệu Tôn không có tội gì mà cũng run cầm cập. - Công tử bột được nước làm tới?

Luật bị ăn 1 đấm mạnh nên có chút choáng, người mạnh khỏe như anh mà chịu còn không nổi, huống hồ những ký giả kia...quả thật chết người. Dương Tịnh xốc cổ áo anh, mặc dù lùn hơn đàn ông 1 cái đầu, nhưng khí thế bức người khác nhảy vào lửa còn được...cô siết chặt áo anh ta, nói như đánh vào mặt anh 1 phát:

- Tôi là tôi nhịn vì Triệu Tôn, nếu không phải anh là bạn thân của tên ấy, tôi tuyệt đối sẽ cho anh tuyệt tự đời đời kiếp kiếp này!

Nói xong, Dương Tịnh hằng hộc bỏ tay ra, tức giận bước phải nhà bếp, khoác áo đi ra ngoài. Ở lại khéo làm cô tức điên mà chết! Cả tên bánh bèo Triệu Tôn nữa! Cô lúc đó mong biết bao nhiêu là anh hùng cứu mỹ nhân! Ai ngờ tên ấy lại đứng đực mặt ra không biết làm gì!? Có phải đang thọc tiết cô không!? Thật là tức chết mà!!!

Triệu Tôn nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô, bất giác thấy thất vọng về bản thân, nhưng rồi nhìn sang Luật đang chỉnh lại cổ áo, hằn trên khuôn mặt tuấn tú kia là 1 vết đỏ bầm. Chắc chắn cô đã rất tức giận, trong khi đó anh vô dụng đứng nhìn...

- Triệu Tôn, cô ấy quả thật mạnh mẽ khác người. - Luật khó khăn cử động hàm.

- Luật.

Triệu Tôn quay người, dáng người cao lớn nhìn chằm chằm vào tên ngồi dưới nền nhà, toát ra sắc khí lạnh lùng, đôi mắt như có ý cười làm Luật run người, lâu lắm rồi mới thấy Triệu Tôn ở dạng này. Triệu Tôn nắm lấy con dao trên bếp, lại gần Luật như thể 1 con mèo đang nhắm tới 1 con chuột, dáng vẻ thịt người đến đáng sợ.

- Tôn... - Luật là 1 nhánh nhỏ của hắc đạo, nhưng nói gì thì nói, Triệu Tôn vai vế không dính hắc đạo, tuy nhiên, bà nội cậu chàng là trùm bà của hắc bang, Triệu Tôn đương nhiên nhiễm chút thói lưu manh thèm người. Phần 9 phần 10, vuốt mặt cũng phải nể mũi, Luật trước giờ vẫn luôn kính trọng bà của Tôn, đương nhiên, cũng có chút sợ Tôn khi anh chàng ở trạng thái này.

“Vụt” lưỡi dao xoẹt qua mặt Luật, 1 ít máu tong tỏng xuống sàn nhà. Luật thấy mình bị thương, may mà né kịp, không thì bị xẻo mũi rồi.

Triệu Tôn vẫn còn ý cười, anh chàng cầm dao như thể đồ chơi, cúi người gần mặt Luật, cười thân thiện:

- Ngô Dương Tịnh là của tôi, còn chạm vào cô ấy, mặc kệ cậu là ai, tôi sẽ giết cậu.

Nói xong, Tôn thoải mái rửa dao rồi đặt lại chỗ cũ, lấy điện thoại mở máy gọi Dương Tịnh, nét mặt có phần dịu dàng dễ chịu hơn. Luật điều chỉnh lại nhịp thở, vì là bạn thân nên được nương tay, không thì không biết bản mặt anh giờ này còn được như vậy không nữa.

Có trời mới biết, khi 8 tuổi Triệu Tôn nhào vào đánh 1 đàn anh 14 tuổi đến nỗi nội thương vì dám sỉ nhục cha mẹ của Tôn là con của du côn, sau khi bị người khác mắng nhiếc cha mẹ như vậy, Tôn liền cầm ống sắt quất 1 phát lên đầu tên đó, ngay đó quất mạnh vào lưng như muốn đâm chết người,  may mà tên đó còn kịp nhìn thấy mặt trời...những cảnh rùng rợn đó, Luật chứng kiến hết....đáng sợ nhất Triệu Tôn không run cầm cập hay chạy trốn khi người lớn tới can ngăn, cũng không thấy phản ứng thái hóa nào của 1 đứa trẻ khi đả thương người khác, mà đơn giản trong đôi mắt:

Chỉ cười nhàn nhạt.

P/s: ._. Tui ko muốn viết nữa!!! Tui nổi da gà hết rồi!!!! Bạo lực!!! Phản đối bạo lực!!! Chap sau cho hường phấn hoa lá hẹ!!!