Oan Gia Tổng Tài

Chương 5




Chẳng biết bao lâu nhưng khi cô tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua lớp vải rèm cửa chiếu vào phòng. Từng kí ức hiện lên trong đầu, cô đau lòng nhìn sang bên cạnh Vũ vẫn ngủ ngon, khuôn mặt anh đẹp yên bình ngủ . Vậy là cô đã là người của anh. Tự an ủi bản thân không sao, dù sao trước sau gì cô cũng lấy anh lên xảy ra trước cũng không sao. Nhẹ nhàng lật chăn lê người xuống giường, cả người đau ê ẩm như bị xe tải cán qua, đặc biệt là chỗ đó còn có một dòng ấm chào ra. Không xong rồi! Anh không dùng bao? Cô lo sợ, dù yêu anh nhưng cũng không thể mang bâù trước khi cưới, bố mẹ sẽ giết cô chết. Vội vàng quên cả đau đớn vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sau khi ngâm nước cũng thư thái hơn chút, cô vặn cửa bước ra,...

- Anh... Hết hồn...- cô tí thì bị anh hù.

- Em không sao chứ?-anh vẫn dịu dàng sờ má cô hỏi han.

- Em không sao!

- Vậy anh đi tắm đã.

Cô bước đến bên giường một mảng đỏ sẫm như những bông hoa nở rộ khiến cô chói mắt có chút tội lỗi mà không biết tại sao lại có cảm giác đó.

Cô tìm túi, mở máy ra xem, 9h ôi mẹ ơi, gần 20 cuộc gọi của xếp và bé Thảo. Hôm nay thứ 3 sao cô lại không đi làm cơ chứ. Xong rồi kiểu này không bị đuổi việc cũng bị trừ hết lương. Nghĩ mà đau lòng.

Anh bước tới đã mặc quần áo chỉnh tề từ lúc nào rồi, vòng tay ôm lấy cô.

- Anh xin lỗi! Lần đầu của em mà đã khiến em đau. Tại em đẹp quá cơ. Yêu vợ.

Anh hôn lên chán cô rồi giúp cô cầm túi xách đi xuống trả phòng .

Vũ đưa cô về nhà rồi cũng nói là phải đến công ty có việc cần xử lý, trước khi đi còn đưa cho cô viên thuốc tránh thai vừa mua trên đường về, dặn cô uống luôn.

Cô mệt mỏi lên phòng, bé Thảo không có nhà, rót nước uống thuốc xong cô nằm xuống ngủ tiếp một giấc.

........

Thiên Tề bực mình khi không thấy cô đến công ty cũng không gọi điện xin phép nghỉ, gọi vào máy thì không ai nghe. Trong cuộc họp dự án mới anh nổi giận đùng đùng chút giận lên nhân viên khiến ai cũng sợ, không dám lên tiếng sợ sai một tí xẽ bị xếp cho về quê chăn vịt.

- Buổi họp kết thúc! Ai còn ý kiến gì không?

- Dạ không!

- Tốt! Mọi người về làm việc của mình đi.

Anh chở về phòng làm việc của mình nhưng chẳng có tâm trí nào tập chung làm việc, đang định gọi trợ lí thì nhớ ra hôm nay cô nghỉ. Bực mình không có chỗ chút giận anh gọi điện cho thằng bạn thân chí cốt đi uống rượu.

........

Ái Hy ngủ một giấc dài khi tỉnh dậy trời đã tối, cầm điện thoại xem giờ, mở tin nhắn ra xem.

" Vợ ơi! Em đang làm gì thế?"

Cô bấm máy gọi cho anh, không trả lời, gọi lại vẫn vậy. Cô lướt facebook chút xíu, không biết vô tình hay cố ý đập vào mắt cô là hình Vũ đang nhổ lông lách cho một cô gái. Stt do cô gái kia đăng rồi tag nick anh vào. Cô sững sờ xíu rơi điện thoại xuống cằm, càng đau hơn khi cô đọc được những dòng bình luận của cô gái kia thừa nhận là người yêu anh. Tim cô như bị ai đó bóp nghẹn, đau đau lắm.

Vội vàng chụp màn hình lại , vừa chụp xong thì stt biến mất như chưa từng tồn tại, cô vào nick phụ của anh cũng không được, bấm tìm nick cô gái kia cũng không thấy... Cô đã bị chặn nick.

Bình tĩnh vào zalo gửi hình cho anh xong không nói gì tắt nguồn đi tắm rửa, cô kìm chế không cho nước mắt rơi.

Đi ngang qua bàn trang điểm trên gương có gắn mảnh note màu vàng.

" Chị ơi ! Em về quê nghỉ hè đây, chị ở lại vui vẻ nhé!"

Vậy là chỉ còn mình cô trong căn phòng , cảm giác cô đơn bao trùm.

......

Tắm rửa xong kiếm chút gì lót bụng cô không nhịn được lại mở máy lên xem.

" tinh...tinh"

Tin nhắn của Vũ.

" Em làm sao thế? Đây là chị gái anh, con nhà bác anh, bỏ chồng rồi có con 4 tuổi em không nhìn thấy à?"

" Sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em khi nhìn thấy bức ảnh ?"

" Em hâm vừa thôi, phải để cho anh giải thích chứ! Hơi một tí là em nghĩ anh đi với gái..."

" Em không thể không nghĩ khi anh không nghe máy của em. Em chỉ tin vào những gì em nhìn thấy!"

" Hầy! Thế giờ em nhìn thấy rồi đấy. Em đừng có suốt ngày nghĩ lung tung nữa đi. Em trẻ con vừa thôi chưa tìm hiểu vấn đề đã làm loạn đập phá đồ."

" Thui em xin lỗi . Em biết rồi lần sau em không thế nữa!"

" Nhớ đấy . Lần sau mà thế anh cho em biết thế nào là giận!"

" gật.. Gật..."

Cô xuống nước làm lành trước nhưng thực tế trong lòng đang rất là cáu. Đừng để cô biết anh lừa dối không thì đừng trách.

.........

Thiên Tề uống say mèm bắt đầu nói linh tinh, Hùng lắc đầu bó tay không biết hôm nay anh bị làm sao nữa.

- Thui say rồi đừng uống nữa.- Hùng cản khi anh định cầm chai rót tiếp.

- Tao chưa say! Zooooô...

- Thằng điên này... Về... Say lắm rồi!

- Chưa. Tao say... Đâu...uống...

- Ơ hay.

Hùng cầm máy gọi điện cho MiMi ... Chờ mãi cuối cùng cũng nhấc máy...

" Alo anh yêu!"

- Vk à! Em đang ở đâu thế?

" Em đang ở nhà... "

- Ba mẹ vk có nhà không?

" Không anh yêu! Ba mẹ đi tiệc tùng gì ý đã về đâu..."

- Tốt! Giờ anh đưa thằng Tề về em xuống mở cửa nhé!

" Ok anh yêu!"

Anh phải gọi trước không để ba mẹ nó nhìn thấy cái bộ dạng say sỉn này của nó thì chết cả lũ. Nhìn cái người đang gục đầu tại chỗ mà miệng vẫn không ngừng lảm nhảm mà Hùng chỉ biết lắc đầu ngán ngấm. Thằng hâm !

....

Tuy rằng nghe anh giải thích vậy nhưng Ái Hy vẫn không sao nhẹ lòng được, cô nằm lăn lộn trên giường , mệt mỏi với những suy nghĩ bủa vây, những cơn ác mộng chập chờn không ngon giấc...

Cô phải làm sao đây?