Oan Gia Tổng Tài

Chương 11




Bữa tất niên cuối năm đông đủ nhất từ trước tới nay của gia đình cô, ba mâm sải dài ngồi quay quần cho vui, đủ các món cổ truyền, cao hương mĩ vị đến mấy cũng không thể thiếu bánh trưng dưa hành, à bánh trưng này là mẹ anh mua ở phố mang về, còn bánh cô gói thì giờ mới bắc bếp. - Năm nay nhà cậu ở đây ăn Tết luôn hay mấy bữa lại về trên đó?

- À! Năm nay ở đây đến mùng 3 luôn cho ông bà vui...

- Chị Ngọc Anh cứ yên tâm còn ăn chực nhà mình dài...- Cậu Đạt bông đùa, tay đang bế cục bông nhỏ, bón cơm. Cậu lấy vợ mấy năm mới có một bé gái, gớm hai vợ chồng cưng như trứng, nhất là cậu Đạt, suốt ngày mang cục bông đi khoe, giành chăm con với vợ luôn, cô Hiền lấy cậu Đạt sướng quá ý chứ. Mẹ chồng thì tâm lý, chồng thì giỏi còn chiều vợ, con ngoan. Ấy vậy người ta bảo phụ nữ không chỉ hơn nhau tấm chồng mà còn ở mẹ chồng tốt.

- Thế bao giờ vợ chồng cậu sinh cho ông bà thằng đít tôn?- mẹ cô đùa.

- Gớm! Cứ từ từ, Bông nhà em còn nhỏ... -cô Hiền bắt đầu đỏ mặt.

Phụ huynh thì cứ lời qua lại, câu chuyện phiếm cười vui vẻ, trong khi hai nhân vật chính thì im như thóc thối. Anh nhìn em, em nhìn anh, sau lại chẳng nói gì quay qua nghe người lớn nói chuyện.

- LaLa với MiMi lớn này rồi có người yêu chưa ?-mẹ cô cười cười chêu.

- Cô hỏi anh hai con đi. Chứ tụi con còn bé...- MiMi tinh nghịch nháy mắt.

- Ơ hay ! Con bé này... - Anh lườm.

- Liu liu... Chị Hy cẩn thận bị ông anh cáo già của em lừa...- LaLa cũng vào hùa.

- Ai là cáo?- anh trợn mắt nhìn hai con nhóc kia.

- Hay nha. Giờ mới biết xếp là cáo nha, còn là cáo già. Ai zu!- cô mỉa.

- Cô ... Cô... - Anh nghen.

- Cạn lời chưa? Khô lời chưa? Đóng băng lời chưa?'... - Cô tiếp tục chêu ngươi.

- Đô Đô...

- Mẹ! Con là Thiên Tề ! Con lớn rồi ... Đô Đô gì nữa.- anh đỏ bừng vì tức.

- Thôi thôi... Ăn đi ăn đi! Thức ăn nguội hết rồi...- bố cô giải vây, không khí lộn xộn.

Vậy là tất cả mọi người ăn uống vui vẻ, tất niên đoàn viên, chia tay năm cũ đón năm mới sang. Lũ trẻ con háo hức nô đùa chẳng chịu ăn uống gì, tung tăng khoe áo mới.

.....

Tết ở quê lúc nào cũng vui hơn ở phố. Nếu như ở phố vắng teo, thì ở quê lại trái ngược hoàn toàn. Nhà nhà , người người đi ra đi vào chờ đến giao thừa. Lúc này đây tại một nơi vắng vẻ có hai con trời đang cãi nhau về vấn đề lấy lá rong hay là lá chuối, mà nơi vắng vẻ đó là vườn nhà bà ngoại anh chứ đâu xa. Được phụ huynh giao nhiệm vụ lấy lá về gói giò.

- Tôi đã bảo là lá chuối... Là lá chuối... Biết không?- cô hét.

- Lá dong chứ, tôi thấy người ta gói lá rong...- anh cũng không kém.

- Đã bảo lá chuối mà! tôi ức chế anh lắm rồi đấy, tránh ra!- cô lườm , hùng hổ cầm dao định luồn ra sau lưng anh lấy lá chuối.

- Không tránh cô làm gì được tôi!- anh cứ đứng giữa lối. Một bên là bờ tường một bên là ao bèo. Lối đi nhỏ vừa đủ 1 người.

-Thế bây giờ anh có tránh không?- cô cười gian.

- Không! - anh không kém.

- Được!

Cô co giò đạp một phát có người bất ngờ không kịp bám té cái ầm xuống ao bèo.

- Cô kia! Cô quá đáng vừa thôi. Cô...

- Ai bảo anh không tránh... Liu liu...

Có người bì bõm dưới ao, đầu tóc toàn bèo, còn dính đầy lông vịt, đưa tay lên mũi ngửi ngửi, rồi nôn khan. Cứ tưởng tượng xem cái ao bèo, mà nước phân lợn thải ra đổ xuống nhé, vịt bơi lội bì bõm cả ngày nhé, thơm phải biết.

-Aaaa... Cô cứ chờ đấy!

Cô cắt xong lá thì ngoáy mông , vẫy tay tạm biệt anh rồi bỏ đi vào trước. Anh cũng nhanh chóng leo lên bờ, không thể chịu nổi cái mùi này thêm nữa.

......

Khi tắm xong , người anh thơm tho hết mùi rồi mới đi kiếm con lợn kia trả thù. Vừa sang tới sân nhà người ta đã thấy người ta đang ngồi góc sân lúi húi dục bếp, nấu bánh chưng. Anh chơi ác tính hù cho một trận.

- hù!

-Á!

Có người hết hồn ngã dúi về đằng trước, đập đầu vào xong bánh, bị lửa xèo xèo mất mớ tóc, may anh nhanh tay lôi ra lấy thùng nước bên cạnh đổ lên cho tắt lửa. Không ngờ cô lại phản ứng như vậy khiến anh hết hồn ,vội vàng như sợ cô bị thương.

Giờ nhìn lại cô anh vẫn thấy sợ, nêú lúc đấy anh không kịp kéo thì cô... Anh không dám nghĩ tiếp. Còn cô chưa hoàn hồn, mặt tái mét, mái tóc dài cháy khét nẹt, chán bị đập vào xong đen nguyên mảng.

- Tôi xin lỗi! Tôi đùa hơi quá...

Anh lấy tay lau mặt cho cô.

Một giọt nước...

Hai giọt...

Ba giọt...

.... Rồi vô số hạt nước rơi xuống như mưa từ khóe mắt cô, khiến anh bối rối không biết phải làm sao.

- Sao thế? Hai đứa sảy ra chuyện gì à?- mẹ anh với mẹ cô vừa đi ra chùa về thấy cảnh này vội hỏi.

- Huhu... Tóc con! Tại anh... Khốn nạn... - cô lao vào đấm đá anh một trận.

- Sao mà tóc bị thế này?

- Con không cố ý... Chỉ là...- anh áy náy .

- Thôi nín đi con. Đi ra tiệm người ta sửa lại cho. - mẹ cô can.

- Thiên! Lấy xe đưa em đi cắt tóc! Nhanh...- mẹ anh lườm con trai, thất vọng quá con trai ạ.

- Dạ!- Anh cúi đầu đi lấy xe.

- Không cần! Tôi tự đi, không cần anh.- Cô vào phòng lấy túi , lấy mũ tự chạy xe máy đi ra tiệm tóc gần nhà.

Anh thấy có lỗi nên lái xe máy của ông ngoại đi theo. Nhưng ra tiệm cắt tóc vẫn bị cô bơ như không khí.

Mà đẹp trai quá cũng khổ, ai vào cũng nhìn, có người còn chêu, khiến cô tức càng tức. Nhưng vẫn bơ , mặc kệ.

Mái tóc dài của cô cháy xém gần hết, giờ chị làm tóc cắt ngắn ngang vai luôn, rồi uốn xoăn xoăng đuôi cho dễ thương. Ngồi đợi muốn ngủ gật cuối cùng cũng xong. Cô ra quầy thanh toán tiền nhưng chị nhân viên bảo anh trả rồi. Cô ức chế kệ, ra lấy xe về, trả càng tốt, tại anh, coi như đền bù. Nhưng đừng mơ cô tha thứ, hứ.

Vậy là lại có hai con người giận dỗi , cùng đi một đường nhưng im lặng không nói lời nào.