“Linh, cậu chuẩn bị xong chưa. Tớ sang đón cậu nhé?”
"Cái gì? Sao cậu không gọi điện sớm hơn một chút!!!” Linh gào lên trong điện thoại. Hôm nay là ngày nghỉ, nếu không vì cuộc điện thoại của Quân, cô đã ngủ vùi chưa thèm dậy. Ai mà nhớ được cái bữa tiệc chết tiệt của cậu ta cơ chứ?
“Đừng nói là cậu vẫn còn ngủ đấy nhé! Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi cậu nhanh chóng...”
Không đợi Quân nói hết câu, Linh đã phi thẳng đến tủ đồ, bắt đầu xới tung đống quần áo.
“Phác Trí Quân, tớ không kiếm được trang phục. Sao giờ?”
“Đợi đó, tớ mang qua. A!!! Chết tiệt..!!!”
...
“Thật là, thiếu chút nữa là không vào được cổng!”
“Được rồi! Tớ xin lỗi!”
“Cậu cái gì cũng thay đổi chỉ trừ cái tật mê ngủ.”
“Hihi, vào thôi”
Linh cười, khoác tay Quân đi vào bên trong. Hội trường vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều những anh chàng thậm chí những ông chú mặc tây trang, tay cầm rượu thoải mái chúc tụng nhau. Mấy người phụ nữ thì tìm một góc riêng để nói, chủ yếu chỉ để khoe khoang về quần áo, giày dép. Dùng móng chân cũng biết, đều là những quan to mặt lớn trong giới kinh doanh.
Sao mình lại đồng ý với Phác Trí Quân đi đến đây vì mấy ly rượu vang chứ? A!!!!
Linh thầm cảm thán.
Sự xuất hiện của cô làm cho tất cả những người đàn ông có mặt trong hội trường chấn động, lại còn có cái nhìn vô cùng khiếm nhã.
“Phác Trí Quân, có phải cậu cố ý chọn bộ váy rườm rà này đúng không?”
Linh khẽ bấm vào cánh tay anh, nghiến răng nói.
“Vội quá! Vội quá! Ai bảo cậu đầy đặn quá làm gì!”
Quân cười trừ đáp ngay lập tức bị Linh lườm lại. Quả thật, bộ trang phục này rất hợp với những người có dáng như Linh, chỉ tiếc cái váy cúp ngực, viền hoan từng lớp ngắn tới đầu gối này quá bạo!! Quá hở hang với cô!!
Đi được mươi bước thì có người tiến lại gần, chậm rãi mời rượu một cách tao nhã, nhưng ánh mắt của anh ta thật không an phận tí nào. Linh chỉ hận không thể tặng người đối diện một đá.
“Quân thiếu, anh tới rồi! Tooicó thể mời anh một ly, được không?“
“Không vấn đề!” Phác Trí Quân vô cùng lịch sự đồng ý.
“Bạn đi cùng của anh - Vũ tổng! Hôm nay cô rất đẹp...tôi kính cô một ly!”
“Cảm ơn, quý ngài Peter!! Hi vọng lần tới được hợp tác cùng anh!”
Cô ngửa đầu uống cạn, Peter cười ha hả, còn định nói gì đó thì Phác Trí Quân đã kéo cô đi.
Quân cúi đầu nhìn Linh:
"Cậu ổn chứ? Rượu này không phải là loại mà phụ nữ có thể uống."
“Ầy, tửu lượng của tớ gấp đôi cậu đó. Lo thân cậu đi!”
“Nhưng mà...”
“Với lại, tớ tới đây chỉ vì vài ly rượu vang này thôi đó!”
“....” Cậu đúng là nghiện rượu tới điên rồi!
Sau đó, không biết đã gặp qua biết bao nhiêu người như Peter, vì đây đều là đối tác của Quân làm bạn đi cùng, cô không thể từ chối được! Không chỉ vậy, tên ốm yếu kia lại không thể uống được nữa khi mới nửa bữa tiệc. Thế là suốt buổi cô chỉ có ngửa đầu uống cạn hết ly này đến ly khác.
Nhiều tới nỗi, bản thân Linh không biết làm thế nào lại có thể tự mình đi lên tầng thượng.
Gió đêm phả vào mặt cô cộng với hơi rượu cay xè làm đầu cô chếnh choáng, Linh ngồi thụp xuống, úp mặt xuống hai gối, mơ màng...
“Hay thật! Thất hẹn với tôi, tới đây chỉ để uống mấy ly rượu của bọn khốn kia! Vũ Hạ Linh, em giỏi lắm!”
Linh nghe tiếng ai đó liền ôm cái đầu đau như búa bổ ngẩng lên, đôi mắt như phủ một tầng sương mỏng nhìn khuôn mặt của người đối diện.
“Hoàng Thiên Nam! Cái đồ chết tiệt nhà anh sao lại ở đây?”
“Nếu em không cho tôi leo cây thì tôi sẽ không ở đây!”
“A, dù là mơ mà cái miệng của anh vẫn ác độc như vậy.”
Linh đưa tay sờ lên cánh môi lạnh băng của anh, sau đó cười nhàn nhạt tự giễu:
“Sao có thể chân thực đến vậy?”
Đôi tay không an phận bám víu cổ áo của anh, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng kia cuối cùng cũng uất ức mà rơi nước mắt.
Anh ngẩn ra, run run hỏi, chưa bao giờ anh thấy cô như vậy cả:
“Em...sao thế?"
Cô lại cười, nụ cười nhàn nhạt đến thê lương, Linh vươn ngón tay vẽ lên ngực Thiên Nam một vòng tròn:
“Anh hận em không? Chắc là nhiều lắm... vì em đã không tới...”
“Tám năm trước, sao em không đến?”
“Em từng nhìn thấy anh nói thích Lý Kim Thanh, hai người còn hôn nhau...”
Đôi vai cô rũ xuống, cánh tay buông thõng như một cái xác không hồn, ánh mắt đầy đau đớn.
Hoàng Thiên Nam hơi sững lại. Đây đều là chuyện mà anh hoàn toàn không ngờ tới, lồng ngực không khỏi có chút cồn cào.
“Em... “
Cái đồ ngốc này!!! Vì câu chuyện nửa vời mà cô nghe thấy nên cô đã không đến ư?
Lúc Kim Thanh xuất hiện, trái tim anh đã hẫng nửa nhịp. Anh tự hỏi vì sao cô không tới, có phải vì chán ghét sự lạnh lùng của anh hay không?
Thì ra.. tất cả chỉ là hiểu lầm!
“Anh ác lắm... tại sao lại bỏ đi cơ chứ? Nếu không phải ba năm trước Lý Kim Thanh gọi cho em thì anh muốn em hận anh tới già phải không? Muốn em.. đau khổ tới chết anh mới cam tâm đúng không? Anh..”
Đột nhiên, cánh môi cô mạnh mẽ bị hôn lên, sự lạnh lẽo từ anh truyền đến trong nháy mắt tựa như cuồng phong vũ bão, thế giới bỗng dưng trở thành mớ hỗn độn.
Nụ hôn triền miên không dứt, vừa dịu dàng lại giống như trách phạt.
......
“Linh, dậy mau!”
Cô nằm co người trên giường, chậm chạp giật giật người, che lỗ tai lại, muốn ngăn cách âm thanh phiền phức kia nhưng vô tác dụng:
“Dậy mau!! Mặt trời lên cao rồi!!”
Linh bật dậy, ném cái gối về phía âm thanh kia, rồi ngồi đờ người ra.
Đến khi tỉnh hẳn thì mới cảm thấy lạ. Sao mình lại ở nhà bố mẹ nhỉ? Còn có...
“A!! Hoàng Thiên Nam, anh ở đâu ra vậy.”
“Hôm qua em uống say! Tôi đưa em về nhưng lại không biết nhà riêng của em ở đâu. Tôi cũng chưa có làm gì em đâu.”
Uống say?? Mình... không có khai ra gì chứ?
Vẻ mặt Linh đần ra khiến Nam không khỏi thích thú, trêu chọc:
“Em đã khai hết đấy!”
Linh nhanh chóng nằm xuống, kéo chăn lên che gần hết khuôn mặt đã đỏ bừng của mình... Cô cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ, lại suy nghĩ, cuối cùng mới nhớ ra hết chuyện tối qua....
Ngay lập tức hận không thể đập đầu vào gối tự tử.
Mày đúng là không có tiền đồ, còn hôn nữa....A!!!
Linh xấu hổ tới không dám hó hé, còn Nam thì chỉ chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cô. Cả căn phòng cứ thế mà lâm vào trầm mặc.
Mãi sau, Nam liền chịu trận ngỏ lời trước:
“Vào ngày có kết quả thi cuối kì tâm năm trước rốt cuộc em đã nhìn thấy gì?”
“Thấy...chả phải tôi đã khai hết rồi sao!” Cô vì “thẹn quá hoá giận” mà gào lên.
“Em đúng là kẻ ngốc ngàn năm vẫn không thay đổi! Em là một con gà!”
“Nhưng rõ ràng...” Có gì sai sao? Lần đó chính mắt mình thấy không thể sai được.
“Đó chỉ mới là phần đầu, phần sau không có việc anh hôn cô ấy cũng không có một lời bày tỏ nào cả!”
“....”
Lời giải thích của anh khiến cho căn phòng một lần nữa im lặng đến đáng sợ.
Cô vừa nghe cái gì vậy? Là cô chỉ thấy phần đầu sao, còn về sau chính là bị câu nói của anh mà bỏ chạy?
Vậy thì ngay từ đầu cô chính là kẻ ngốc nhất!?
Sau một hồi im ắng, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, Linh có thể nghe thấy chút gì đó giống như... trong giọng của anh:
“Em mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi! Ăn sáng trễ không tốt cho sức khoẻ đâu!”
Linh vội bật dậy, nhanh miệng:
“Anh không thích cô ấy thì sao lại đồng ý đi Mỹ cùng cô ấy?”
( Chương trước mình ghi nhầm nhé, là Mỹ chứ không phải Pháp. Yêu Pháp cứ nghĩ mãi về nó đâm ra ghi nhầm. A!!! Ngàn lần xin lỗi!!!)
Nam vừa bước tới ngưỡng cửa liền đột ngột dừng lại, thanh âm vô cùng thoải mái:
“Anh từng hứa sẽ cùng học đại học với cô ấy! Ngoài ra nó cũng là một lời cảm ơn..” cảm ơn vì cô ấy đã kéo anh ra khỏi bóng tối của sự cô đơn.
Anh từng hứa với cô ấy rất nhiều điều nhưng anh lại không thể thực hiện được bởi anh không yêu cô ấy nên anh mới quyết định như thế.