Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 32: Người không nên gặp!




"Trương tổng, anh có thể buông tha cho tôi dù chỉ một ngày thôi có được không?" Linh hơi cau mày, mím môi nói.

“Không được. Đã theo đuổi em lâu như vậy rồi thì ít nhất em cũng phải cho tôi một cơ hội chứ!”

Linh nhìn chàng trai anh tuấn phía trước, có hơi chút đau đầu.

Trương Long rất tốt, có tiền, có sắc lại có vẻ rất chung thuỷ kì thực cô cũng không chán ghét anh ta có điều... cô vẫn chưa quên được... mối tình đầu của mình thì những vấn đề này nên quên đi.

“Trương tổng, tôi nhớ đã nói với anh là mình có bạn trai rồi mà. Anh làm vậy anh ấy sẽ không vui đâu.”

“Ai? Phác Trí Quân, đúng không?”

Linh lắc đầu: “Không phải!”

“Vậy người đó là ai? Em nói mình có bạn trai nhưng sao chưa lần nào tôi gặp được.”

“Anh ấy đi du học chưa về!”

“Em nói dối!!”

Linh không kiên nhẫn liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Đối tác quan trọng? Sắp trễ rồi!!!

Cô biểu tình khó chịu, tâm đã chuẩn bị dùng vũ lực:

“Xin lỗi! Có thể nhường đường được không? Tôi trễ rồi!!”

“Em phải trả lời..”

Người này đến lúc phải nếm mùi lợi hại của Taekwondo rồi.

“Anh muốn cô ấy phải trả lời anh cái gì?”

Thanh âm trầm ổn đột nhiên vang lên, sống lưng bất giác truyền đến một luồng khí quen thuộc khiến cho những dự định của cô nhanh chóng bị nhúng nước. Tất cả chỉ còn lại ngạc nhiên thậm chí là sợ hãi.

Người này... vì sao lại ở đây?

“Cô ấy là bạn gái của tôi!”

Hoàng Thiên Nam cười vẻ kiều mị pha chút biếng nhác. Cánh tay rất tự nhiên đặt lên eo của Linh, buông mắt nhìn về phía Trương Long với hàn khí cảnh cáo.

Trương Long lúc này vẫn còn ngơ ngác, hết nhìn người đàn ông nổi tiếng trong giới bất động sản trước mặt, lại quay sang cô gái cũng ngơ ngác không kém mình trước mắt:

“Hoàng Thiên Nam là bạn trai của em?”

Cô như bừng tỉnh, cố tách người khỏi cánh tay đang kìm chặt lấy eo mình, lãnh đạm nói:

“Cái này...”

Nhưng người phía sau vội vàng lên tiếng, như nghiêm túc lại như đùa cợt, kiên quyết không thấy thái độ cự tuyệt của cô

“Hửm, anh có vẻ không tin nhỉ?”

Nói rồi lại không một dấu hiệu báo trước, Hoàng Thiên Nam nhẹ nhàng đặt cánh môi mình lên khoé môi người con gái trong lòng.

Vẻ mặt yêu mị đầy vẻ gợi đòn, liếc nhìn tình địch phía trước:

“Như này đã đủ chưa?”

Trương Long bị doạ một trận máy móc gật đầu. Anh ta dường như không còn sức lực, quay đầu bỏ đi:

“Vũ Hạ Linh, tôi... sẽ không làm...phiền em nữa.”

Có ai ngờ rằng người mà anh ta theo đuổi sớm đã có ý chung nhân cơ chứ?

Anh ta theo đuổi Linh từ hồi còn học đại học, bị thu hút bởi chính vẻ nghiêm túc của cô mỗi khi chuyên tâm làm gì đó.

Anh cứ ngỡ rằng một người cao ngạo, vô tư như cô chán ghét thứ tình yêu nam nữ này nên mới ra sức chối từ một người ưu tú như anh.

Nhưng không phải, dù chỉ là một thoáng anh ta cũng thấy được trong mắt của cô vốn không để bất kì điều gì lại cứ như vậy chấp nhận hình bóng của người kia tràn đầy. Trương Long, anh quả nhiên thua rồi!

....

Linh dường như vì hành động của Hoàng Thiên Nam mà nhất thời lâm vào mê muội, tư duy không còn rành mạch.

Tới khi lấy lại được bình tĩnh thì đã bị cái ý cười có vài phần hư hỏng của người kia làm cho mất hết dũng khí.

“Này, buông ra đi! Người cũng đã đi rồi!”

Hoàng Thiên Nam mặt không đỏ tim không run thản nhiên nói:

“Quý cô này, lần này là tôi ra tay nghĩa hiệp cứu cô thoát khỏi vận đào hao. Hẳn là nên báo đáp chút ân tình mới phải?"

“Muốn gì cũng phải buông ra đã!”

Linh khó chịu trước vẻ lịch thiệp đáng ghét này của anh.

Vì sao... người này lại trở nên ấu trĩ như vậy???

Cánh tay người kia càng hung hăng siết chặt lấy eo cô như ép cô phải nhìn anh.

“Chúng ta có chuyện vẫn cần phải nói rõ!”

Giọng anh bỗng nhiên sắc lạnh như sai khiến làm kẻ khác không thể cự tuyệt chí ít...không phải cô.

Ra ngoài lại không xem lịch, ngày hôm nay nhất định phải động thủ.

Thế rồi Linh tuyệt tình nắm cánh tay người kia, dùng hết lực đạo vứt người qua vai rồi cật lực bỏ trốn.