Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 17: Vì tôi không muốn cậu là người thay thế!




“Sao rồi? Lần này thế nào?” Nghi nhìn vẻ sầu não của Linh thì đã đoán được chín phần là thất bại nhưng vẫn là có chút hy vọng. Linh ngơ ngác lắc đầu rồi ngồi thụp xuống.

“Thế là lại một kế hoạch nữa đi tong!! Còn là Đại bại nữa chứ!!” Tiểu Nghi thở dài, quay sang nhìn Linh đang hồn bay phách lạc đâu đó. Có hay không cô nên từ bỏ làm chuyên gia tình yêu cho cô bạn “ngốc nghếch” này đây. Mấy tuần nay, những cách cô chỉ cho Linh đều không hiệu quả. A!!!! Thật sự là bất lực, bất lực mà!

“Không được!!!” Linh đang thất thần lại la toáng lên khiến Nghi giật cả mình.

"Này! Hay đổi kế hoạch xem thế nào?" Nghi kéo ghế ngồi xuống cạnh Linh, khẩn trương không kém.

“Cách khác? Được không?”

“Tuỳ vào trí thông minh lúc tăng lúc giảm của cậu!”

“Haizz!!! Chắc lại thất bại nữa mất!?”

“Thôi nào, cứ thử đi, dù gì cậu đã thích cậu ta nhiều như vậy mà."

Nghi khẳng định chắc nịch, tinh tướng quét mắt một lượt xung quanh rồi mới kéo Linh lại gần, nói nhỏ.

Khuôn mặt Linh trong giây lát liền biến hoá khôn lường, lúc trắng lúc xanh. Cô lo lắng hỏi cô bạn mình:

“Có được không? Chuyện này... tớ...”

“Ngại ngùng gì? Liêm sỉ cậu làm gì còn nữa.”

“....” Không cần thẳng thắn vậy đâu.

..........

Vào giờ tan học, Linh xách thẳng balo đến nhà xe, khuôn mặt phấn khích đến nỗi không che giấu được.

Nhất định phải chặn đầu cậu ta, không thể cho cậu ta bỏ cô đi xe bus về một mình được.

Linh chờ gần nửa tiếng, học sinh trong trường giờ này đã lục đục kéo nhau ra về gần hết nhưng vẫn không thấy bóng người thương. Khiến lòng dạ cô cứ nôn nao nôn nao....Đứng tần ngần thêm lúc nữa thì cũng thấy được người muốn thấy.

“Này, cậu...”

Nam rõ ràng nghe thấy nhưng cố vờ đi như không biết, mấy bước chân còn có chút vội vàng gấp rút.

Linh nhảy lên phía trên, dang tay ra chắn ngang lối đi duy nhất ở cổng.

“Hoàng Thiên Nam, cậu đứng lại!!!”

"..." Thiên Nam im lặng quay mặt đi chỗ khác, đau khổ như bị tra tấn.

“Tớ thích cậu!” Linh nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí để nói lại lần nữa một câu suốt mấy ngày qua.

Nam thở dài, mắt khẽ nhắm, môi hơi nhúc nhích:

"Cậu có thể suy nghĩ kĩ trước khi nói được không?”

Bản tính của Linh vốn dĩ là như thế, bất kể chuyện gì cũng không giấu được trong lòng. Cô cắn cắn môi rồi quả quyết bắt lấy cánh tay của Nam:

“Tớ không đùa đâu. Tớ thật sự nghiêm túc!”

Nam sững lại một giây, ánh mắt khẽ động, thoáng lướt qua khuôn mặt của Linh rồi nhanh chóng dời đi, như thể cố ý né tránh ánh nhìn đăm đăm của cô.

Linh thu hết mọi cử chỉ của cậu vào tầm mắt, mỉm cười, cố đè nén những cảm giác khó chịu trong lòng:

“Nếu cậu không thích tớ cũng không sao, tớ sẽ tìm cách! Chúng mình về thôi!”

Không đợi Nam phản ứng lại, Linh đã quay lưng đi, bước chân không biết là do trong lòng nặng nề hay là cố ý đợi cậu mà rất chậm. Đợi Nam dắt xe đạp ra từ bãi để xe, Linh lặng lẽ đi theo.

Sân trường không một bóng người, yên tĩnh có thể nghe thấy cả hơi thở của người kế cạnh. Không biết suy nghĩ gì mà Nam đột nhiên dừng lại, Linh cũng ngước lên nhìn, ánh mắt cậu nhìn Linh một cách mơ hồ.

“Có vấn đề gì sao?”

“Cậu nói cậu thật sự nghiêm túc?”

Nghe vậy, Linh lại thấy tim mình hơi rung lên, tay siết chặt quai cặp, nín thở đáp:

“Ừm.”

Nam nhận ra nỗi bất an của người bên cạnh, liền trầm mặc:

“Vậy à? Chúng ta về thôi. Trễ rồi!!”

Thật sự rất giống, dù muốn chối bỏ cũng không được, chút cảm giác này có phải là giống cô ấy mới có hay là...

Nam lén lút Linh, thầm trút hơi thở nặng nề nơi lồng ngực.

‘Xin lỗi, Linh! Tôi không thể trả lời cậu ngay được vì tôi không muốn cậu là người thay thế cô ấy.’