Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 7




Hắn dùng ánh mắt nhu tình như nước yên lặng nhìn kỹ ta vài giây, sau đó dùng thanh âm càng thêm nhu tình bội phần, nhẹ nhàng mà tinh tường nói: “Đó là bởi vì, áo khoác của cô mặc trái rồi…”

Ta vội vàng cúi đầu nhìn lại — ta choáng a! Bởi vì áo khoác trái phải đều là màu cà phê nhàn nhạt như nhau, lúc ra khỏi nhà hàng ta vội vã mặc vào, cũng không nghĩ cư nhiên lại mặc ngược! ! !

Ta nhớ tới lúc vừa đi đến cửa nhà hàng hắn dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn ta — ta sốc tập hai! Thì ra ngay lúc đó hắn đã nhìn thấy ta mặc áo trái!!!

-_-#

Hắn không chỉ nhẫn tâm không nói cho ta biết, còn lôi kéo ta đi dạo phố lâu như vậy, đã thế lại đặc biệt chọn đường dành riêng cho người đi bộ, nơi có đông người nhất a. . . Ta cứ thắc mắc hắn – một đại nam nhân – không có ý định mua sắm gì sao lại thích đi dạo phố cơ, nguyên lai hắn là có dụng ý khác! Niềm sung sướng của chuyện hắn bỏ công ra đi dạo phố cả buổi là hưởng thụ tràng cảnh ta không ngừng bị quần chúng nhân dân đi ngang qua cười nhạo khinh bỉ. . .

-_-||

Ta vừa buồn bực lại nghẹn khuất nhanh chóng chạy tới một góc khuất cởi áo trái ra mặc lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời cười đến phá lệ rung động lòng người — thế nhưng lúc này, ta chỉ thầm nghĩ muốn đánh hắn!

Buổi chiều trở lại công ty, ta kinh khủng phát hiện, bất quá chỉ là một buổi nghỉ trưa mà thôi, đãi ngộ của ta nghiễm nhiên từ gầm cầu vượt thăng cấp lên đến phòng ngủ của tổng thống!

Ta vừa mới tự giác cầm cây chổi — “Tiểu Phương a, bỏ xuống đi, lại đây với bọn tôi một chút. . .”

Ta ho khan một tiếng — một ly nước lập tức đưa tới tay ta: “Tiểu Phương cô uống miếng nước đi, khí trời hanh khô như vầy đối với thân thể bất hảo a…”

Ta đứng ngay tâm điểm của ánh mắt quần chúng, bưng ly nước mà thụ sủng nhược kinh không biết làm sao, chị Lý vỗ tay một cái: “Ai u! Được rồi Tiểu Phương, đây là bàn làm việc của cô sau này, mau tới đây ngồi xuống đi, đứng chi cho mệt. . .”

Ta nhìn theo chỗ ngón tay chị ta chỉ tới — một cái bàn làm việc thật bự trơn bóng sạch sẽ, trên bàn là máy vi tính cùng các loại văn phòng phẩm đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn cấp cho ta một cái chậu nhỏ trồng cây cây tiên nhân cầu muôn hồng nghìn tía để phòng tia bức xạ mặt trời, bên cạnh là ghế dựa bằng da bóng lộn.

Ta bị chị Lý kéo qua “chiến trạm” kinh hoảng ngồi xuống, nhìn các nàng bày ra khuôn mặt tươi cười toét tới mang tai, vạn phần muốn nói một câu — tiểu nhân sợ hãi a…

Chờ các nàng đều tán đi, ta ngồi tại bàn làm việc nhấp nha nhấp nhổm như phải bỏng, thừa dịp các nàng còn chưa nghỉ tay, ta bỏ chạy vào toilet. Ngồi trên bồn cầu, ta thở phào nhẹ nhõm. Ta nâng má u oán suy ngẫm, ta quả nhiên là thuộc típ người thích bị ngược sao? Nhân gia đối với không tốt ta lại nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhân gia thay đổi xử tốt với ta, ta lại chịu không nổi mà trốn vào đây…

Giữa lúc ta còn đang đắm chìm trong cái cơ chế “xuân thương thu bi” của mình, lại có hai người đi vào WC, ta lập tức kẹp chặt cái mông không dám thở mạnh.

“Chị Lý a, chị nói cô Phương Nam mới tới kia rốt cuộc là bối cảnh gia thế ra sao vậy?” Một người hỏi.

“Cô không biết ư? Tôi nói cho cô nghe, thân thế cô ta rất ghê gớm, tôi từ phòng nhân sự mới tìm hiểu được tin tức, cô không được nói cho người khác biết đâu đó.” Một người thần bí đáp lại.

“A? Chị biết tin gì sao? Yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không nói với người thứ hai!” Quả nhiên là lời kịch vạn năm không thay đổi.

“Lần tuyển nhân sự này của chúng ta yêu cầu tất cả đều là phải tốt nghiệp bằng thạc sĩ hoặc tiến sĩ a, cũng chỉ có một mình cô ta là còn đang học đại học chính quy năm cuối. Có người nói vốn nhìn đến sơ yếu lý lịch của cô ta, người của phòng nhân sự đã định ném sang một bên, ai ngờ Lâm tổng có việc tới đó, vừa lúc nhìn thấy liền chỉ định giữ cô ta lại!”

“A? Thiệt hay giả vậy?” Ta cũng đang ở trong lòng nghi vấn.

“Tin tức nội bộ bảo đảm chính xác trăm phần trăm! Cái cô Phương Nam này a, khẳng định là một thân thích gì đó rất có địa vị trong Lâm gia!”

“Thế nhưng xem cô ấy cũng rất hà tiện, không giống một kẻ có tiền! Có thể hay không là. . .bạn gái của Lâm tổng?!”

“Đừng nói giỡn chớ! Phương Nam kia thì có điều kiện gì, không nhan sắc, chân không dài, eo không thon, mông không gợi cảm… Lâm tổng mắt mù sao mà coi trọng cô ta? Cô tưởng cô ta là kỳ quan thế giới thứ chín

à?!”

“Cũng đúng nga. . .”

-_-#

Được rồi, quả nhiên ngồi xổm trong góc nghe chuyện xấu của chính mình có vẻ không vui sướng gì a. . .

Hèn chi mọi người đột nhiên đều đối xử với ta tốt như vậy, thì ra là đem ta biến thành dòng dõi thân thích của hoàng đế. Đã biết nguyên nhân ta sẽ không sợ hãi nữa, ra WC cũng rất nghênh ngang quay về vị trí của mình ngồi xuống. Trong lúc những người khác đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, hận không thể sinh ra thêm bốn cánh tay, ta lại thảnh thơi lướt web chat chit lung tung, một buổi chiều tốt đẹp cứ như vậy mà trôi qua.

Tới giờ tan tầm, ta vừa ra công ty liền nhìn thấy một chiếc xe chạy đến trước mặt, cửa xe hạ xuống, Lâm Nhiên nhô đầu ra: “Phương tiểu thư đi bộ về nhà không thấy mệt sao?”

Ta nghĩ tới chuyện “mua quýt” hôm nọ, trong lòng nghĩ đến hắn trêu ta riết rồi phát nghiện sao? Đáng tiếc ta lúc này sẽ không cho ngươi toại nguyện! Vì vậy ta ưỡn thẳng sống lưng: “Cảm tạ Lâm tổng quan tâm, tôi, một, chút, cũng không thấy mệt!”

“Nga. . .” Hắn mặt không có biểu cảm gật đầu, “Vốn đang muốn đưa cô về nhà, vậy là ta nhiều chuyện.” Nói xong xe liền “Véo –” một phát phóng đi nhanh như điện xẹt.

Trong thoáng chốc lòng ta hối hận dâng trào cuồn cuộn như nước sông!

Ngày thứ hai, ta vẫn như cũ tới công ty mà không có việc gì làm, thật giống như vào viện dưỡng lão. Tan tầm xong, ta ngâm nga một tiểu khúc từ công ty đi ra, Lâm Nhiên mở cửa chiếc xe đen bóng đứng ở bên cạnh ta: “Lâm tiểu thư cần tôi đưa cô về nhà sao?”

Ta đã suy nghĩ cẩn thận một ngày đêm, nếu nhân gia thành tâm muốn đưa ta về như vậy, ta cũng phải giả vờ lịch sự một chút cho phải phép, vì vậy ta liền ngượng ngùng mở miệng: “Nhà của tôi hơi xa, để Lâm tổng đưa về thực sự là không có ý tứ. . .”

Câu “Vậy làm phiền Lâm tổng” còn chưa kịp nói ra, xe hắn liền “Véo –” một phát mất hút.

Ta choáng!

Đi làm ngày thứ ba, ta tích trữ toàn bộ năng lượng từ sáng tới chiều, vừa ra công ty ta liền giống như ra đa quét khắp nơi tìm kiếm bóng dáng chiếc xe của Lâm Nhiên, quả nhiên bị ta tìm thấy! Cửa xe của hắn vừa mở ra, còn chưa kịp mở miệng, ta liền làm động tác lấy đà cùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét nhảy vô ngồi vào ghế trước đương rộng cửa, thuận tay đóng cửa lại, động tác lưu loát mà cực kì dứt khoát!

“Nếu Lâm tổng thành tâm thành ý như thế muốn đưa tôi về nhà, tôi đây không khách khí! Nhà của tôi ở đường OO, số XX, Lâm tổng chúng ta đi nhanh đi!”

Hắn há hốc mồm ngơ ngác nhìn ta, ta chứng kiến bộ dạng ngây ngốc ngàn năm khó gặp của hắn, trong lòng cuồng tiếu không ngớt! Haha! Ngươi cũng có ngày bại bởi tay lão nương ta!

—————-

Đi làm được một tuần, công ty tổ chức một bữa tiệc liên hoan chào mừng đám người mới bọn ta, địa điểm tại một nhà hàng rất sang trọng. Để chuẩn bị cho bữa tiệc đó, An Hảo hầu như đem tất cả y phục mà nàng sở hữu đều lấy ra ướm trên người ta ít nhất một lần. Thế nhưng toàn bộ y phục mặc ở trên người nàng đó chính là toát ra khí chất ưu nhã cao quý của công chúa, mặc ở trên người ta thật giống như đem ấn cái mác Chanel lên bộ váy giá mười đồng vậy, quê mùa không gì sánh được.

Cuối cùng, niềm tin biến vịt con xấu xí thành thiên nga xinh đẹp thực sự vô vọng, An Hảo rốt cục buông tha. Vì vậy ta cũng rất bình thản mặc trang phục đi làm bình thường mà tới.

Ta quẹo bảy tám lần mới tìm được chỗ, cừ thật, công ty cư nhiên bao trọn một tầng, thật là có tiền nha! Còn vài bàn trống, đương lúc ta ngó đông ngó tây không biết nên ngồi chỗ nào, chị Lý hướng ta ngoắc ngoắc: “Tiểu Phương, bên này bên này.” Ta nhanh chóng tìm được bàn của bộ phận mình đi qua.

Mới vừa ngồi xuống chợt nghe đối diện có người gọi tên của ta: “Phương Nam?”

Ta ngẩng đầu nhìn lại — đó không phải là sư huynh Hữu Tài, đàn anh ở đại học sao!

Nói đến vị sư huynh này, tuyệt tuyệt đối đối chính là một nhân vật truyền kỳ!

Khóa huấn luyện quân sự ở đại học vừa kết thúc, ngày đầu tiên đi học là môn số học. Đương lúc lão sư trên bục giảng nhiệt huyết mãnh liệt bắn ra bốn phía, vị sư huynh này lại ngang nhiên gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Lão sư vừa nhìn đã thấy, bài giảng xuất sắc như vậy dĩ nhiên còn có người dám ngủ, vạn phần bất mãn, bèn gọi hắn: “Nam sinh ngồi ở hàng thứ ba từ cuối lớp đếm lên đang dựa vào cửa sổ, anh đứng dậy trả lời vấn đề này.”

Vị sư huynh này bị người ngồi cùng bàn đánh thức liền tỉnh lại, đứng dậy dụi dụi mắt, rất bình tĩnh trả lời: “Lão sư, thật không phải, em không biết ạ.”

Lão sư tức giận nói: “Ngồi xuống đi, chú ý nghe giảng!”

Thế là vị sư huynh kia liền ngồi xuống.

Lão sư thuận miệng điểm số: “Vậy vấn đề này, sinh viên mã số 3 trả lời xem.”

Sư huynh nọ lại đứng dậy: “Lão sư, em thực sự không biết.”

Lão sư 囧: “Ngồi xuống!” Cầm lấy sổ điểm danh, “Vậy mời sinh viên Lưu Hữu Tài trả lời.”

Sư huynh lần thứ ba đứng lên: “Lão sư, em thực sự, thực sự không biết!”

Phía dưới một tràng cười vang dội, lão sư nét mặt già nua đỏ bừng lên: “Ngồi xuống đi! Vậy cán bộ môn số học đâu, trả lời!”

Sư huynh lại lần nữa 囧囧 đứng lên: “Lão sư, em là cán bộ môn số học. . .”

“Ngồi xuống!!! Trưởng lớp đứng lên trả lời cho tôi!!!”

Sư huynh nhìn lão sư thật đã tức giận muốn giậm chân, thành khẩn nói: “Lão sư. . . Em chính là trưởng lớp. . .”