Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 14




“Nha, Phương Nam a, sao cô lại ở chỗ này vậy? Cùng bằng hữu dùng bữa sao? Tôi vốn hẹn bạn tới chỗ này ăn cơm, nhưng hình như đối phương bận việc không thể tới được, vốn định tìm một phòng ăn một mình không ngờ lại gặp cô. Vừa lúc tôi cũng đang đói bụng, không ngại tôi ngồi chung cùng ăn chứ?” Không đợi ta mở miệng, hắn nghênh ngang đi tới chỗ bên cạnh ta ngồi xuống, sau đó cầm lấy thực đơn gọi món ăn với người phục vụ.

Ta nhìn hắn mỉm cười gật đầu với Trương tiên sinh, phản ứng thật không kịp: “Lâm tổng. . . Ngài thế nào lại ở chỗ này?”

Hắn liếc mắt ta, ôn nhu nói: “Không phải vừa mới nói với cô sao? Tôi hẹn bạn ở chỗ này! Sao đầu óc càng ngày càng đãng trí vậy, đợi lát nữa về nhà nhớ ghé mua óc heo ăn đi a.” Vừa lúc phục vụ đem thức ăn tới cho hắn, hắn liền ưu nhã cầm lấy chiếc đũa mỉm cười nói với Trương tiên sinh: “Nhanh ăn đi, đừng khách khí. . .”

囧. . . Hắn lại còn đảo khách thành chủ ư. . .

Ta nhìn sang Lâm Nhiên — sườn mặt như tác phẩm nghệ thuật, lại nhìn sang đối diện Trương tiên sinh — khuôn mặt “thâm thúy” hệt như dân chạy nạn Phi Châu, kiềm chế vọng động muốn rời đi, lại nhớ tới câu nói của chị Vương “Có sự nghiệp riêng, không phải người làm công, có nhà lại có xe”, dưới đáy lòng niệm chú ba lần “Tướng mạo là phù vân, RMB mới là trọng yếu”, dắt trên mặt nụ cười cứng ngắc: “Xin hỏi Trương tiên sinh hiện tại làm việc ở đâu?”

Hắn cười hắc hắc: “Không dám không dám, tôi chỉ mở một cửa hàng sửa xe.”

Mặt ta cứng đờ — có sự nghiệp riêng, không phải làm thuê cho người khác…

Ta xem Lâm Nhiên chậm rãi thưởng thức bữa ăn, trên mặt mang theo tiếu ý ôn hòa.

“Ha ha, vậy cũng rất tốt. . . Khụ khụ, Trương tiên sinh bình thường cũng bề bộn nhiều việc phải không? Hiện tại ra ngoài rất bất tiện, giao thông công cộng lại chật chội đông đúc. . .”

“Ha ha, tôi tự lái xe đi ra ngoài.”

Ánh mắt ta nhấp nháy như đèn pha: “Nga? Phải không? Xe của Trương tiên sinh là hãng gì?”

“Mazda.” (1)

Trên mặt nụ cười ta càng sâu: “Nga, chắc phải hơn mười vạn (2) nhỉ?”

Hắn lại hắc hắc cười xua tay: “Đâu đâu, bốn ngàn đồng (3) mà thôi.”

“. . . Bốn ngàn đồng?” Có thể mua cái kiếng xe sao?

“Đúng vậy, xe máy ba bánh (5) sao có thể lên tới hàng vạn được. . .”

Ta đóng băng hết phân nửa người, nơi khóe mắt thấy Lâm Nhiên trên mặt lộ ra nụ cười mỉm Mona Lysa thần bí khó lường.

Ta cười gượng hai tiếng: “Ha ha, Trương tiên sinh thật hài hước. . . Nhà của Trương tiên sinh hẳn rất lớn nhỉ?”

“Ân. . . Quả thực cũng lớn. . .”

Con mắt ta liền sáng ngời: “Thật không? Một người ở rất rộng rãi đúng không?”

“Ân, bất quá cửa hàng sửa xe mà, cần phải lớn một chút, không thì xe của khách hàng không vào được. Còn chỗ tôi ở khoảng hơn mười thước vuông, cũng không tồi…”

Ta rốt cục cũng không duy trì nổi nụ cười trên mặt nữa, run lẩy bẩy không nói nên lời. . .

Ta nhìn bộ dạng Lâm Nhiên đương cười mỉm kiểu Mona Lysa lúc này thực đã biến thành cao tăng cao cao tại thượng tươi cười thương xót với chúng sinh…

Có sự nghiệp riêng, không phải làm công cho người khác, có nhà lại có xe… Nha nha, ta quyết định không bao giờ mở miệng nói nữa, cơm nước xong chuồn liền! Ta chỉ biết là làm hồ sơ tìm việc trình độ giả tạo cũng như bơm nước vào thịt heo, thế nhưng thật không ngờ “thông tin hẹn hò” cũng có thể trắng trợn sánh với hình bộ ngực của nữ minh tinh như vậy!

Giữa lúc ta ngấu nghiến sắp xử lý xong bữa ăn, Trương tiên sinh bỗng hỏi: “Phương tiểu thư, nếu tiện, có thể lưu lại số điện thoại được hay không? Hôm nào cùng nhau đi xem phim…”

Ta đang do dự làm thế nào mở miệng cự tuyệt, Lâm Nhiên ưu nhã buông chiếc đũa cầm lấy khăn tay lau miệng, sau đó mỉm cười nói: “Trương tiên sinh, kỳ thực, tôi cảm thấy hai người rất không hợp nhau.”

“A? Vì sao?” Trương tiên sinh hỏi. Ta cũng nghi hoặc nhìn Lâm Nhiên không biết hắn muốn làm gì.

Đã thấy hắn không nhanh không chậm cười nói: “Trương tiên sinh, anh tương đối đen, mà Phương Nam lại trắng. Tôi là lo lắng cho đời sau của hai người, nếu như hai người cưới nhau, vạn nhất sinh ra một con ngựa vằn thực không tốt nha…”

Một trận gió lạnh thổi qua, trên bàn cơm, một người tựa quý tộc Anh quốc bình tĩnh mỉm cười, mặt khác hai người từ lâu đã hóa đá trong gió…

Ăn cơm xong, vị Trương tiên sinh đi trước tha thiết nhìn ta nói: “Chúng ta sau này liên lạc.”

Ta cười tủm tỉm gật đầu nói hẹn gặp lại, song song ở trong lòng bỏ thêm một câu– cũng tạm biệt luôn!

Đứng ở trước cửa nhà hàng, ta trừng mắt Lâm Nhiên, muốn nói cũng không biết nên nói gì, nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra nổi một câu, vì vậy chỉ có thể tiếp tục trừng mắt hắn.

Hắn phảng phất bị ta trừng không được tự nhiên, quay mặt đi, sau đó ho khan hai tiếng, làm như hờ hững nói: “Sau này hẹn hò phải tìm hiểu tình hình thực tế của người ta, bằng không bị bán lúc nào cũng không biết. Bất quá, điều kiện của cô mà nói, không chừng là có người bị hại…”

Sắc trời hôn ám, người xe như nước tới lui xẹt qua, hắn quần áo chỉnh tề kiêu ngạo nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch nụ nười chẳng thể thấy rõ được.

Ta đột nhiên cảm thấy thật khó chịu, quay người sang nói: “Đúng, tôi biết tôi chẳng có chỗ nào tốt, dung mạo không xinh đẹp hấp dẫn, không có bằng cấp cao, nhà tôi không tiền cũng chẳng có gia thế, tôi chính là một trong vô số người nơi tầng dưới chót cái thành phố này…”

“Mà ngài là quý công tử, là thanh niên tài tuấn, ngài sẽ có tiền đồ tươi sáng vô lo, sẽ cưới một cô vợ đẹp như tiên nữ. Còn tôi, chỉ là một người trong đội quân bôn ba đi tìm bạn đời, được người ta chọn tới lựa lui như rau cỏ dập nát ngoài chợ. Có thể sau này sẽ gả cho một người như Trương tiên sinh, không tiền không bạc cứ tân tân khổ khổ mà qua cả đời…”

Không biết đêm nay gió trời quá lạnh hay tại rượu quá nồng, nguyên bản thứ tình cảm ưu sầu đau khổ kiểu “nữ nhi thường tình” mà ta vẫn coi thường bấy lâu nay bỗng nhiên bị phóng đại gấp vạn lần, từng chút một lan tràn mọi ngóc ngách cõi lòng ta, ép tới ta không đứng thẳng nổi, quỵ xuống ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt một giọt lại một giọt rơi rơi.

Bao lâu đã không khóc qua? Bao lâu không có khổ sở như vậy? Có phải bề ngoài tựa kim cương, nội tâm cũng nhất định phải kiên cường như lô-cốt? Có đúng là mọi người đều cho rằng ta thực sự một điểm cũng không để ý, không để ý ai cũng xem ta như nam nhân, không để ý ta trở thành trò cười mua vui trong mắt mọi người, không để ý chuyện có người yêu thương che chở cho ta, không để ý vì sao ta vẫn cô độc một mình?

Ta mộng tưởng hão huyền nhiều năm như vậy, làm một con ốc sên nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới dám đối mặt hiện thực, muốn thoát khỏi bóng mây che phủ cuộc đời. Thế nhưng, chờ đợi ta cũng chỉ là sự mỉa mai trào phúng không chịu đựng nổi…

Chẳng bao lâu, Lâm Nhiên đi tới trước người ta ngồi xổm xuống, đưa cho ta một cái khăn tay, thấp giọng nói: “Xin lỗi. Tôi không có ý đó, cô… rất tốt…”

Hắn đưa lưng về phía ánh trăng, gương mặt anh tuấn khuất trong bóng tối, ta đột nhiên thấy thật khó chịu. Ta đây là làm sao vậy nhỉ, sao có thể nói những lời này với sếp của mình, khiến con người yếu đuối thảm hại của ta bại lộ trước mặt một người lúc nào cũng xem ta như vở hài kịch tìm niềm vui…

Ta đứng lên hoảng loạn lấy tay áo lau nước mắt, hít sâu mấy hơi để khôi phục trạng thái kim cương vô địch thường ngày của mình. Vừa muốn nói gì đó để giảm bớt nặng nề, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Giảng viên phụ trách muốn ta quay về trường học một chuyến, nói là về vấn đề hồ sơ tốt nghiệp.

Nghe điện thoại xong ta cùng Lâm Nhiên nói: “Lâm tổng không có ý tứ, tôi hiện tại có việc phải về trường học một chuyến, anh xem…”

“Nga, ” hắn gật đầu, rất tự nhiên nói, “Vừa lúc tôi cũng muốn tùy tiện đi dạo một chút, nghe nói trường của cô phong cảnh không sai, tôi với cô cùng nhau đi.”

Ta 囧. Lão nhân ngài nghe lời đồn ở đâu a, kém xa đến thái quá đi. Tuy rằng nói phong cảnh của đại đa số trường đại học xác thực cũng không sai, nhưng là trường học của bọn ta, dùng cách của An Hảo mà nói, giống như vùng ngoại thành nông thôn, hoang vắng rách nát không gì sánh được, thậm chí còn nghe nói từng có một đoàn làm phim kinh dị lấy trường học chúng ta làm bối cảnh.

Cho dù như vậy nhưng lãnh đạo đã lên tiếng a, ta không thể không nghe, chỉ có thể nhận mệnh theo sát hắn lên xe, sau đó chỉ đường tới trường học.

Dọc theo đường đi, Lâm Nhiên vẫn nhíu mày ngưng thần nhìn phía trước, mà ta thì cúi đầu loay hoay nghịch mấy ngón tay, không biết nói gì cho phải. May là Lâm Nhiên bật lên một khúc hòa tấu dương cầm, ta bèn giả vờ chuyên tâm chăm chú thưởng thức như gặp bạn tri âm tri kỷ, che giấu xấu hổ…

Tới trường học, chúng ta vừa mới ngừng xe xuống tới nơi, liền nhìn thấy một lão sư đã từng dạy ta đi tới, ta lễ phép gật đầu: “Lão sư hảo!” .

Lão sư nọ cười tủm tỉm gật đầu nói: “Nga, Phương Nam Nhân a, cùng bạn trai quay về thăm trường sao? Ai nha, bạn trai thật phong độ nha, em thật là có phúc khí…”

Ta khóe miệng co rút nhìn theo bóng lão sư đi xa, bởi vì An Hảo thường gọi ta Phương Nam Nhân nên toàn bộ những người nhận thức ta cũng gọi như thế, ngay cả các lão sư giáo khoa cũng đều cho rằng “Phương Nam Nhân” mới là tên thật của ta. .

Ta xem Lâm Nhiên khuôn mặt chẳng chút biểu cảm, nhớ tới lão sư vừa rồi nói hắn là bạn trai ta cảm thấy hơi xấu hổ bèn vội vã mở miệng nói: “Vừa rồi là lão sư dạy ta môn triết, bài giảng của ông ta quả thực rất nhàm chán, vừa lên lớp là phía dưới nằm úp xuống bàn tới 90%!”

Lâm Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ta: “Vậy ông ấy rốt cuộc là dạy cái gì?”

Nhìn ta cứng họng, Lâm Nhiên cười rộ lên. Ta nhìn hắn, nghĩ thượng đế ngài thật đúng là không công bằng. Đồng dạng là người, hắn sao có thể cười đến đẹp mắt như vậy chứ! Lâm Nhiên một bên cười như trăm hoa nở rộ, một bên nhấc tay vỗ vỗ đầu ta, y hệt trấn an con chó con, con mèo nhỏ. Ta vốn định giận dỗi hất tay hắn ra, nhưng lúc nhìn thấy hắn tươi cười lại giật mình…

Ta lần cuối nhìn thấy hắn là bộ dạng cau mày cười châm biếm, cũng chưa từng thấy hắn cười đến thoải mái xán lạn như vậy. Thế nên, ta chỉ có thể dưới đáy lòng thầm khinh bỉ chính mình sắc tâm, vô tình toàn bộ buồn bã đau khổ buổi chiều qua vì nụ cười ấy mà tiêu tan thành mây khói…

Vừa tiến vào trường không xa, liền gặp được một lão sư. Lão sư này chính là người dạy môn “Tướng mạo học” (4), đương buổi đầu ta với An Hảo đi chọn môn học thì thấy môn này nghe tên có vẻ thú vị bèn ghi danh. Lần đầu tiên đi học, lão sư đi tới bục giảng hai tay chống trên bàn theo chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, trừng hơn mười phút sau , vung lên một nụ cười mỉm nói: “Vừa rồi quan sát tướng mạo của các em, tôi đã biết số phận của mọi người sau này.”

Một đám người kinh hãi, đều lật đật hỏi thăm số phận tương lai mình. Ông ta nhấc ngón trỏ lắc lư qua lại khẽ “Hừm” một tiếng, dùng ngữ khí đúng tiêu chuẩn của bọn bịp bợm giang hồ hạ giọng nói: “Thiên cơ bất khả lậu.”

Một đám người lập tức phun máu…

Lúc này gặp lại lão sư, ta vạn phần khẩn trương nhìn ông cười chào: “Lão sư hảo!”

Lão sư mỉm cười gật đầu, thấy thầy không có mở miệng nói, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm kéo tay Lâm Nhiên muốn nhanh ly khai một chút, ai ngờ vẫn chậm một giây. .

Lão sư lên tiếng: “Xin dừng bước.” Mí mắt ta nhất thời giựt liên tục..

Lão sư nhìn khuôn mặt ta cùng Lâm Nhiên nghiền ngẫm một lúc lâu, sờ sờ mũi vẻ mặt trầm thống: “Vận mệnh tương khắc, chính là oan gia.” Sau đó vỗ vỗ vai Lâm Nhiên, “Chàng trai, cậu phải bảo trọng a!”

Ta ngất…

Một phen lăn qua lăn lại, vất vả một hồi mới xử lý xong mọi chuyện, nhìn sắc trời cũng đã muộn, ta bèn nói: “Lâm tổng, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi?”

“Tôi đói bụng.”

“A?” Ngài không phải vừa mới ăn một bữa no say sao?

“Khó có được cơ hội đến trường học của cô một chuyến, nói như thế nào cô cũng phải tận tình làm chủ tiếp đãi khách chứ hả?”

Lòng ta bắt đầu ào ào chảy máu, cái tên đỉa hút máu kia, tiền lương ta còn chưa được lãnh lại phải đãi ngươi những hai lần a.

Bởi vì thức ăn ở căn tin trường học thật sự là nuốt không nổi, ta quyết định dẫn Lâm Nhiên đi tới một tiệm cơm nhỏ gần trường, nơi này tuy rằng đơn giản thế nhưng tốt xấu gì thức ăn cũng không tệ lắm. Để mau chóng đến nơi, ta mang Lâm Nhiên đi tắt qua một con đường nhỏ. Thế nhưng quyết định này, quả thực khiến ta hối hận khôn nguôi, hận không thể bổ một chưởng vào đầu chết đi cho xong…

Phía tây nam trường học chúng ta có một rừng cây nhỏ, tục xưng “Uyên ương lâm”. Ở nơi này, nếu như ngươi có thể ẩn ẩn núp núp khéo léo một chút, không cần đợi lâu sẽ mục kích được AV “hàng thật giá thật”. Có thể do ra trường một đoạn thời gian, cộng thêm đầu óc ta quả rất đãng trí, dĩ nhiên quên béng chuyện này. Vì vậy, trong lúc ta mang theo Lâm Nhiên xuyên qua Uyên ương lâm, xui xẻo thay lại đụng phải một đôi uyên ương đương lăn qua lộn lại……

Chú thích:

(1) Madza: hãng xe lớn thứ 4 của Nhật Bản, tại VN mình cũng có bán ^^.

(2) Mười vạn tệ: khoảng 3 tỉ VNĐ.

(3) Bốn ngàn tệ: khoảng 12 triệu VNĐ.

(4) Giống môn “Nhân tướng học” bên mình, đại loại là nhìn đường nét trên khuôn mặt để bói toán.

(5) Nguyên văn là 三轮摩托车, ta search thì ra như vầy ^^