Kì nghỉ đông của SV năm cuối, đương thời gian mà tất cả mọi người vội vàng tìm kiếm một công ty thực tập và một chỗ sống ổn định, ta dứt khoát kiên quyết tham gia một lớp học Không Thủ Đạo, dự định tranh thủ thời gian được nghỉ mà học một chút võ phòng thân.
Sở dĩ có ý niệm như vậy trong đầu, là bởi vì có một ngày kia, ta cùng An Hảo đang đùa giỡn tại căn tin, cái TV lung lay sắp đổ treo trên đỉnh đầu chúng ta kia phát ra một tin tức: một nữ sinh sắp tốt nghiệp cùng khóa giống chúng ta trong khi thực tập công tác bị đồng nghiệp “tiền dâm hậu sát”.
Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cha mẹ nọ nâng thi thể coi gái mình khóc lóc thảm thiết, thiếu chút nữa đem chiếc đũa cắm vào lỗ mũi.
Bấy lâu ta vẫn cho rằng, ở trường học cứ đến buổi trưa phải tranh giành đẫm máu vì hai ba hạt cơm là chuyện thống khổ nhất trên đời, sau lại vì tìm công ty để thực tập mà bôn ba khắp nơi, ta hiểu được chỉ cần cho ta một vị trí làm, đừng nói trường kì chiến đấu hay huyết chiến nhuộm sa trường ta cũng nhắm mắt cắn răng mà nhảy vào. Thế nhưng hôm nay, ngay giữa bữa cơm nhìn thấy tin tức trên TV, ta hốt hoảng nhận ta rằng, mặc kệ là chiến đấu anh dũng hay tắm trong biển máu, cuối cùng ta vẫn phải bảo trụ mạng nhỏ này mới có thể chiến a!
Vì vậy ta quăng chiếc đũa xuống bàn, dứt khoát từng chữ một nói : “Ta, muốn, học, võ, Không, Thủ, Đạo!”
Đang từ tốn nhai nuốt đĩa rau như cưỡi ngựa xem hoa, An Hảo bị ta hù cho hoảng sợ, trợn mắt hỏi ta: “Vì sao?”
“Ta nghĩ thông suốt rồi, chúng ta bây giờ còn ở trong tháp bằng ngà voi nên không có chuyện gì, chờ chúng ta bước chân vào xã hội, lúc đó chẳng khác nào vào hang hổ, một thiếu nữ không có mánh lới nào phòng thân thật sự là hết sức nguy hiểm!”
An công chúa rõ ràng bị nghẹn họng, biểu cảm đầu tiên của nàng là trừng mắt ta đến hơn mười giây, sau đó hỏi: “Ngươi tự nhận là tướng mạo gợi cảm hấp dẫn sao?”
Ta lắc đầu.
“Vậy thanh thuần ngọt ngào sao?”
Ta lại lắc đầu.
“Vậy khả ái xinh đẹp sao?”
Ta lại, lại lắc đầu.
“Vậy khí chất cao nhã sao?”
Ta lại, lại, lại lắc đầu.
Nàng giơ lên ngón tay thon thả tại trên gương mặt nõn nà của mình đảo qua, quyến rũ nháy mắt: “Vậy ngươi có một phần mười phong tình giống như ta không?”
Ta lại, lại lại…lại lắc đầu.
“Ba!” nàng vỗ bàn: “Vậy ngươi lo sợ cái gì?! Người đã không gợi cảm cũng không thanh khiết càng không đáng yêu lại không có khí chất, ngay cả 1/10 tư chất của lão nương người đều không có, tên nam nhân mắt mù nào sẽ cường bạo ngươi? Vậy không phải là tự tìm kích thích cho mình sao?”
Ta xót xa cúi đầu: “Thế nhưng…thế nhưng ta tốt xấu cũng là nữ nhân…cũng sẽ có người đói bụng ăn quàng mà?”
Nàng mắt hạnh khẽ chớp, từ trên xuống dưới quan sát thân thể ta một vòng: “Phương Nam Nhân, ngươi xác định ngươi là nữ nhân?”
Ta ngu toàn tập!
Khi còn bé ông bà nội muốn ta có thân thể khỏe mạnh, quả thực có đem ta đưa đi trường võ thuật học tập một năm. Đi vào là một tiểu cô nương chính cống, lúc đi ra lại biến thành một tên…tiểu tử. Khu phố chúng ta lúc ấy có một băng nhóm hoành hành ương ngạnh thấy ta cuối cùng khách khí cười, thân thiết gọi “Đại ca”!
Trong lớp học, bọn nam sinh thấy nữ sinh đều là một bộ “mặt người dạ thú”, lúc thấy ta liền thành “tinh khiết cầm thú”, miệng đầy lời trêu chọc không mảy may che giấu thú tính của mình.
Có một lần trong lớp hai tên nam sinh đang cùng ta kề vai sát cánh ba hoa khoác lác, một tên bỗng nói muốn đi vệ sinh, bèn rất tự nhiên quàng vai ta hướng WC nam đi đến. Ta vừa dừng lại, bọn họ lôi kéo ta kỳ quái hỏi: “Đi đi, sao lại ngừng?”
Ta bình tĩnh trả lời: “Tôi là nữ sinh a, chờ các cậu tại cửa là được rồi.”
Bọn họ vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ: “Ai u! Huynh đệ, nếu không nói cô là nữ bọn ta thật đúng là đã quên có chuyện như vậy rồi!”
————
Trong khu phố, các cụ hàng xóm hễ nhìn thấy Tiểu Lam gầy còm như que củi con lão Vương Nhị mặt rỗ thì nói: “Ai u, Tiểu Lam càng lớn càng thon thả a, thật giống như siêu mẫu quốc tế!”
Gặp Tiểu Hồng tròn trịa na ná như cái bánh màn thầu con ông chủ quán bánh bao lại xuýt xoa: “Ai u, Tiểu Hồng càng lớn càng khả ái nha, sắp vượt qua trái anh đào rồi đó!”
Nhìn thấy Tiểu Tử con ông chủ bán quan tài áo liệm cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, đầu bù tóc rối thì khen: “Ai u, Tiểu Tử càng lớn càng có khí chất thoát tục như tiểu long nữ nha!”
Thế nhưng độc mỗi nhìn thấy ta, bọn họ luôn luôn trước tiên cau mày suy nghĩ sâu xa một phen, sau đó mới nheo lại đôi mắt híp, nhếch môi nói: “Ai u, Phương Nam Nhân càng lớn càng khỏe mạnh, sau này lớn lên rất có năng khiếu làm huấn luyện viên thể hình!”
= =+
Giữa trùng trùng đả kích ta vẫn kiên cường vượt qua hơn hai mươi năm, có đôi khi ta cũng quên bẵng đi giới tính của mình. Hôm nay, khi ta rốt cục nhớ tới chính mình thân là một nữ nhân, An công chúa lại cho ta một kích nặng nề: “Ta nói Phương Nam Nhân ngươi căn bản là không cần lo lắng an toàn bản thân, nam nhân nào đụng tới ngươi mới cần lo lắng cho an nguy của bọn họ a!”
Hỏi: sắc lang đụng độ Phương Nam Nhân, đôi bên không ai nhường ai, kết cục thế nào?
Đáp: Phương Nam Nhân toàn thắng, sắc lang che ngực bỏ chạy!
T___T
” Bất quá, ngươi muốn đi học cũng được.” An công chúa vừa chuyển, “Để bảo vệ ta, rất có ích.”
Cứ như vậy, ta cùng An Hảo nghỉ đông cũng không có về nhà, ta tới lớp Không Thủ Đạo học võ, mà An công chúa làm nhân viên tiếp tân rại một công ty. Chúng ta chuyển ra ký túc xá, thuê một căn hộ cũ có hai phòng ngủ, một phòng khách tương đối gần công ty An Hảo. Mỗi ngày ta trước đưa nàng đi làm, sau đó đi học, tan học xong lại đến đón nàng về.
Nói đến giao tình của ta cùng An Hảo, trình độ tuyệt đố có thể so sánh với Trường Thành.
An Hảo từ nhỏ lớn lên đã là một người nũng nịu yêu kiều như nước trong veo, rất có tố chất của mỹ nhân. Hồi tiểu học năm lớp năm, nàng bị một tên côn đồ thèm thuồng mỹ sắc của nàng chòng ghẹo trong con hẻm nhỏ, mà ta tình cờ đi ngang qua, vì vậy tiện thể đem tên côn đồ giải quyết sạch sẽ luôn.
An mỹ nữ khóc lê hoa đái vũ (1), thoáng cái nhào tới trong lòng ta, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau khổ động lòng người nói: “Tráng sĩ, cảm tạ cậu! Đáng tiếc tớ từ lâu trong lòng đã có người để ý, không thể lấy thân báo đáp, cũng không muốn cậu quá thương tâm, tớ biết cậu đối với tớ một mảnh tình si là tốt rồi! Cậu yên tâm, tớ sẽ không quên cậu, sau này tớ cho phép cậu một tháng đến lớp thăm tớ một lần! Tớ thích ăn chocolate Dove, có thể tẩm vị hoa quả đông lạnh thì càng tốt…”
“Chờ một chút!” Ta đau đầu không thôi, thật không thể nào theo kịp lời từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng tuôn ra, vẻ mặt âm trầm nói: “Tôi là nữ!”
Nàng ngẩn người, sau đó bật người nhảy khỏi lòng ta, hai tay che ngực: “Không phải chứ?! Tớ, tớ, tớ, tớ rất thuần khiết, rất trong sáng! Tớ nhiều lắm chỉ có thể tiếp nhận ái mộ của nam sinh, nữ sinh tạm thời tớ còn vô pháp đón nhận! Tớ không phải cố ý muốn đả kích cậu, cũng không muốn cậu quá thương tâm, tớ biết mị lực của tớ quá lớn, cậu thực sự vô pháp ngăn trở thế nhưng tớ là thực sự…”
“Đình đình đình đình!” Ta lần đầu tiên vì mình thấy việc nghĩa hăng hái làm mà hối hận thật sâu, “Tôi chỉ đi ngang đây thôi! Tôi căn bản không nhận ra cậu!”
Nàng nghi hoặc chỉa chỉa khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc của mình (2). “Cậu không biết tớ?”
Ta gật đầu.
“Cậu không ái mộ tớ?”
Ta lại gật đầu.
Trầm mặc một trận xong, bộ ngực của nàng kịch liệt phập phồng lên xuống, sau đó hít sâu một hơi giơ lên ngón tay thon lau đi giọt nước mắt trên mặt: “Sao ngươi không nói sớm, làm hại lão nương lãng phí nước mắt nhiều như vậy. Ngươi có biết không, mỗi lần diễn kịch mệt chết người đi được, chớp mắt khóc cũng rất khổ cực nga!”
Ta đồng tình, quả nhiên nói mà không thở xác thật là mệt chết đi được.
Từ lúc đó ta liền cùng An Hảo cấu kết với nhau làm việc xấu (3). Thường thì nàng rất hưởng thụ việc được những tên nam sinh ân cần sẵn sàng làm trâu ngựa miễn phí cho nàng, nhưng cũng đôi khi có những tên mất đi năng lực khống chế mà bạo phát cảm tình, vì vậy ta cần thay nàng đem những tên “lá xanh” biến thành “phân trâu” này giải quyết. Thậm chí có khi ta còn phải giả làm bạn trai của nàng để ứng phó với những tên khó chơi, tỷ như hiện tại đây.
Ta cùng An Hảo vừa đi khỏi công ty chưa xa, có một tên thân gầy như tấm ván thở hồng hộc đuổi theo ngăn lại phía trước bọn ta, thâm tình chân thành mà nhìn An Hảo: “An Hảo, anh thích em đã lâu thật lâu rồi, từ lúc em ngày đầu tiên tới công ty chúng ta làm anh đã yêu em sâu đậm! Em nếu tạm thời không thể tiếp nhận được, chúng ta có thể hẹn hò tìm hiểu trước xem sao, chờ chúng ta yêu nhau và hiểu về nhau rõ ràng rồi có thể suy nghĩ tiến thêm một bước bàn chuyện hôn nhân…”
“Ngừng!” An Hảo cau mày ngăn lại màn tỏ tình nồng nhiệt của hắn, “Thật không có ý tứ anh Vương à, tôi đã có bạn trai rồi!” Nói xong còn khẩn trương ôm lấy cánh tay ta.
Tên họ Vương kia dùng đôi mắt nhỏ như hột đâu xanh của hắn đảo tới đảo lui trên người ta: “An Hảo em không cần gạt anh, tên này đích thị là anh trai của em đúng không, anh biết em một mình đi làm bên ngoài cảm thấy không an toàn…”
“Stop! Hai chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên tâm đầu ý hợp, anh ấy đối với tôi đều che mưa chắn gió không rời, chúng tôi hiện nay đang sống cùng nhau! Lừa anh tôi nhất định chết không được tử tế!”
Ta trầm mặc cúi đầu suy nghĩ một chút, An Hảo nói mất câu hình như đều đúng sự thật a!
Tên họ Vương kia như bị trúng thương nặng, ôm ngực nửa ngày không nói nên lời, sau đó đột ngột hô to một tiếng: “Ta liều mạng với ngươi!” Rồi xông tới hướng ta.
An Hảo lập tức buông tay né xa ta ba bước, ta thoải mái mà túm lấy cánh tay quắt queo như giẻ rách của hắn dùng sức nắm, hắn giống như heo bị thọc tiết “gào khóc” lên.
An Hảo đắc ý giương lông mi: “Anh Vương a, bạn trai tôi học Không Thủ Đạo đó, tôi khuyên anh nên buông tha đi, thật xin lỗi!”
Nói xong nàng liền nắm tay ta nghênh ngang rời đi. Mới vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu: “Uy, chờ một chút!” Sau đó một bàn tay chộp lấy vai ta. Ta nhớ đến chuyện hôm nay được thầy giáo khen đòn ném qua vai của ta rất khá, nghĩ thầm đây thật sự là một cơ hội tốt để tập luyện a! Vì vậy không nói hai lời, nắm lấy cổ tay hắn, khom người xuống dùng sức quăng hắn qua vai…chưa đầy 5s hắn đã bị ta cho nằm bẹp dưới đất.
Ta tiêu sái vỗ vỗ tay, An Hảo bụm miệng hưng phấn thét chói tai: “Oa nga, Phương Nam Nhân ngươi thật soái a!”
Thế nhưng, khi người nọ từ dưới đất giãy dụa đứng lên, hai ta đều cứng người lại.
Hắn không phải tên họ Vương kia!
Thứ nhất: tên Vương ca đó cao lắm cũng chỉ tầm 1,6m là cùng trong khi tên này chí ít cũng phải cao 1,8m; thứ hai: tên họ Vương đó ốm tong teo như người nghiện ma túy, mà tên này vừa nhìn liền thấy vóc người rắn chắc, hơn nữa chính là lúc hắn vừa xoay người lại trong nháy mắt——
“Soái ca!” Ta cùng An Hảo song song thì thào lẩm bẩm.
Tên đẹp trai bị ta trước mặt mọi người quật ngã trên mặt đất lúc này khẽ chớp hàng lông mi đen nhánh, dùng đôi mắt hoa đào tràn ngập điện lực gắt gao trừng ta vài giây, sau đó vươn tay ra, nghiến răng “Ví, tiền, của, cậu!”
Ta cúi đầu nhìn , chỉ thấy bảo bối ta yêu thương tựa sinh mệnh đang an ổn nằm trong tay của hắn – phỏng chứng là lúc thu thập tên họ Vương kia bị rớt trên mặt đất.
Ta nước mắt lưng tròng, kích động hạ thấp giọng: “Cảm tạ ân nhân!”
Vươn tay túm lấy ví tiền, thế nhưng không lấy được, liền tăng lực kéo một chút…cũng chẳng xê dịch được bao nhiêu! Vì vậy ta hít một hơi dùng sức kéo mạnh—– A, túm được rồi! Thế nhưng ta cũng vì dùng lực quá mạnh mà mất đà ngã về phía sau vài bước, cuối cùng đem chính mông mình dán trên mặt đất.
Ta ngẩng đầu nhìn “ân nhân”, đã thấy hắn mắt hoa đào khẽ chớp, khóe miệng lộ ra nụ cười mỹ mãn lòng người, sau đó phủi mông xoay người rời đi.
Trong cơn gió lạnh hiu hiu thổi, bóng lưng cao to của ai đó phảng phất có điểm…khập khiễng…
(Hết chương 1)
Chú thích:
(1) Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị
“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”
(Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)
(Trích chú thích của ss Bạch Nương trong “Vương phi kiêu ngạo”, chương 11 phần 1, vì ta không bít giải thích làm sao hết á, hix)
(2) nguyên văn là “阳春白雪”: “Dương xuân bạch tuyết”, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc – trích từ điển Lạc Việt)
(3) nguyên văn là “狼狈为奸: “Lang bối vi gian”, con lang và con bối cùng thuộc loài thú gian ngoan – trích từ điển Lạc Việt)