CHAP 68: NƯỚC CỜ MÀU ĐEN
Chợt trong không gian vang lên tiếng cười ghê rợn. Một thân ảnh màu đỏ thẫm kiều diễm từ trên cao bay xuống tựa như tiên nữ hạ phàm nhưng tiếc thay lương tâm của kẻ đó lại là của ma quỷ. Diễm Thu gương đôi mắt đẹp cười châm biếm cả ba rồi đánh ánh nhìn qua Như Ngọc và Lạc Minh đang hôn mê.
- Cuối cùng thì các người cũng tới, mặc dù phải để ta chờ hơi lâu!
Một giọng nói vốn dĩ rất ngọt ngào dễ làm cho người ta say mê nhưng khi rơi giữa khu rừng ma quái này giọng nói ấy chẳng khác nào lời kêu gọi của quỷ khiến người nghe phải rùng mình khiếp sợ.
- Diễm Thu, ngươi muốn thế nào mới chịu thả người?_ Thiên Hàn.
- Dễ thôi mà!_ Diễm Thu lại nổi lên ý cười.
Thế rồi nàng ta lại đánh mắt qua Vân Lan nhìn chăm chăm vào ngực Vân Lan. Đôi mắt sáng lên đột ngột rồi lại trở lại bình thường, một tia giận dữ hiện lên trên mặt nàng ta, rồi quát lớn:
- Chỉ mới nở hai cánh thôi sao, THẬT LÀ CHẬM CHẠP!
So với câu nói dịu dàng trước đó, lời nói cọc cằn thô bỉ này càng khiến người sợ hãi hơn. Nhất là Vân Lan, nàng thụt lùi mấy bước vì sợ hãi con người trước mặt, vì đó đã không còn là cung chủ của nàng và cũng không phải Diễm Thu.
- Muốn ta thả hai người đó cũng được, chỉ cần đóa hoa Hắc Liên sa đó nở và đem nó giao cho ta để đổi người!
- Ngươi cho rằng bọn ta sẽ bị ngươi lừa sao? _ Kỳ Phương tiến lên phía trước che lại cho Vân Lan như thầm ý bảo vệ nàng, đồng thời hét lớn với Diễm Thu.
- Hi hi! Lừa các người để làm gì? Sớm muộn gì ta cũng sẽ có được đóa hoa Hắc Liên sa đó mà thôi!
Nói đoạn Diễm Thu rút một thanh kiếm ngắn trong tay áo ra, lướt nhẹ ngón tay trỏ lên lưỡi kiếm cười quỷ quyệt. Kỳ Phương và Vân Lan đoán biết được ý của ả là gì cả hai hốt hoảng định lao lên cứu Như Ngọc và Lạc Minh lần nữa nhưng vẫn không thể vượt qua được kết giới kia, một lần nữa bị hất văng ra xa.
- Diễm Thu ! Ngươi muốn làm gì?_ Vân Lan chật vật gượng dậy trên mặt đất hét.
- Muốn làm gì? Hi, nhìn rồi sẽ biết!
Ngay sau đó, Diễm Thu vung thanh kiếm lên hướng về phía Lạc Minh định chém vào y một nhát nhưng bị một thanh kiếm khác chặn lại . Tiếp đó, thanh kiếm kia xoay một vòng rồi đảo mũi đoản kiếm của ả về phía ả mà đâm, may mắn nàng ta né kịp nhưng vẫn bị thương một chút ở mu bàn tay bật ra một tia máu nhỏ. Diểm Thu trợn mắt khó tin nhìn Thiên Hàn:
- Sao có thể? Ngươi sao có thể vào được kết giới này!_ Đúng thế, trước đó hai ngày nàng còn đâm hắn một nhát bên tay trái, cộng thêm hai chưởng lực của nàng ít nhất cũng làm hắn bị thương nặng. Chưa kể, kết giới này được tạo ra từ một trăm oán hồn mạnh gấp bội lần kết giới lần trước hắn sao có thể vào được. Rõ ràng lúc nãy hắn cũng không thể vào được kia mà.
- Hừ! Là do ngươi xem thường ta quá rồi đó!
Thiên Hàn lạnh lùng đáp sau đó chém đứt hai sợi xích đỡ lấy Như Ngọc cùng Lạc Minh tiếp đất an toàn.
- Ha ha ha…quả thực là do ta đánh giá thấp ngươi!
Diễm Thư lại cười, rồi liếm lấy những giọt máu đang rỉ xuống từ mu bàn tay mình. Bất chợt đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu. Nhanh như chớp nàng ta phóng ra khỏi vòng kết giới.
Thiên Hàn cảm thấy hành động đó của Diễm Thu vô cùng kỳ hoặc, với tính cảnh giác cao y cũng nhanh ném Lạc Minh và Như Ngọc về phía Kỳ Phương và Vân Lan để họ tiếp lấy, còn bản thân thì đuổi theo Diễm Thu. Nhưng y không ngờ kết giới đột nhiên chuyển động thu nhỏ lại ngăn không cho y ra khỏi, càng không ngờ hơn kết giới đã bị biến đổi giống như một tấm lưới sắt kiên cố có điện vừa chạm vào làm y tê dại. Nhưng kết giới đó không ép sát chỉ thu lại vừa đủ để nhốt y vào trong rồi dừng lại. Cảm nhận mọi luồng sức mạnh của lưới kết giới đều tập trung trên đầu mình, Thiên Hàn vội ngẩng lên nhìn thử thì phát hiện nguồn gốc cung cấp sức mạnh cho kết giới đó là do một viên ngọc màu lam phát ra. Nhìn viên ngọc với ánh hào quang bên ngoài lấp lánh nhưng bên trong lại có một khói đen vừa khiến y thắc mắc vừa thấy nao núng trong lòng. Cảm giác thân quen đang cồn cào lên trong lòng y, vô thức y phát ra câu nói “Có phải là ngọc lưu linh của ta?”
- Cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Chỉ tiếc nó đã không còn là ngọc lưu linh mà đã là hắc lưu linh của ma giới, và chủ nhân bây giờ của Hắc lưu linh chính là Diễm Thu ta không còn là Vũ Thần Anh nhà ngươi nữa!
- Sao lại như thế?_ Thiên Hàn kinh hoảng khi nghe câu nói ấy của Diễm Thu
Đôi mắt Thiên Hàn lay động, từng mảng ký ức trong lòng y dao động khiến y không trụ vững. Y vươn tay mong chạm vào ngọc lưu linh nhưng lại bị chính ngọc lưu linh chối bỏ, nó phát ra một tia điện đánh vào cánh tay Thiên Hàn làm y đau đớn nhăn cả mi, theo đó vòng kết giới lại tiếp tục thu hẹp lần này so với trước đó nhanh hơn và siết chặt hơn. Thiên Hàn chống chọi không nổi quỳ phục trên mặt đất nhờ Tịch Hàn kiếm trong tay y chống xuống đất trụ lại với sức đè của lưới kết giới mới giúp y không bị kết giới kia bóp chết. Nhưng sức lực trong Thiên Hàn vốn đã bị mất phân nữa lại chịu thương tổn khi đi xuyên qua kết giới lúc nãy đã làm y gần như kiệt sức. Những nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt y, mồ hôi từng hạt thi nhau rơi xuống đất.
- Thiên Hàn!_ Lạc Minh cùng Vân Lan ở bên ngoài lo lắng .
- Ta không sao! Hai người mau đưa họ rời khỏi đây đi!_ Thiên Hàn nói nhưng gần như là hét với cả hai.
- Không!_ Kỳ Phương
- Mau lên, nếu chần chừ tất cả chúng ta sẽ chết hết đó!
- Nhưng…
- Kỳ Phương ngươi không cần khó xử, để ta quyết định giúp các ngươi nhé! Tất cả sẽ cùng nhau đi một lượt, nhưng không phải đi ra khỏi đây mà là đi cùng nhau xuống âm phủ!_ Diễm Thu nói_ Hắc lưu linh không cần lấy mạng hắn ngay bây giờ, cứ tạm giữ đến phút cuối cho hắn xem hết tuồng hay rồi hãy xuống tay.
Quay lại, Diễm Thu đáp xuống ngay trước mặt Kỳ Phương và Vân Lan không thèm bận tâm đến Thiên Hàn đang chật vật ra sao với Hắc lưu linh. Thấy thế, Kỳ Phương vội giao lại cho Vân Lan Như Ngọc còn bản thân thì nắm chặt lấy Bạch Ngân kiếm hiên ngang bước lên phía trước đối diện Diễm Thu, không quên nói nhỏ với Vân Lan “ nhân lúc ả không để ý hãy đưa cả hai ra khỏi đây đi!”
Nhìn Diễm Thu đánh giá một lượt, Kỳ Phương thấy lòng có chút sợ, hình ảnh Diễm Thu trước mắt y lúc này giống như hình ảnh cả Vũ Thuần trước đó khi bị y đâm trúng vào tim, toàn thân toát ra ma khí cùng một luồng khói đen bao phủ lấy ả:
- Ngươi là ai?_ Kỳ Phương.
- Là người sẽ thống trị cả thế giới này! Ha ha!_ âm thanh nữa nam nữa nữ vang lên.
- Điên rồ! Diễm Thu ngươi thật sự bị điên rồi!_ mặc dù là mắng như thế nhưng Kỳ Phương hiểu rõ nếu con người trước mắt mà còn là Diễm Thu thì đã không thể lợi hại như thế được.
Bạch Ngân kiếm trong tay lóe lên, Kỳ Phương vung một đường kiếm về phía Diễm Thu nhưng ả ta không hề sợ cứ ưỡng cao người nhìn đường kiếm của Kỳ Phương bay đến, chỉ một cái hơi nghiêng người nàng ta đã thoát được. Một lần Kỳ Phương chém xuống thì là một lần nàng ta thoát được, nhưng rõ ràng đường kiếm chém rất chuẩn nhưng khi vừa chạm vào y phục của Diễm Thu lại có một sức mạnh vô hình nào đó đỡ thay đẩy trược đường kiếm qua một bên. Còn Diễm Thu thì chỉ né và chạy trốn một lần phản công cũng không có, điều này làm Kỳ Phương khó hiểu, không thể đoán được ả đang nghĩ gì.
- Kỳ Phương huynh lùi lại mau, có tà thuật!_ Thiên Hàn bất ngờ hét lên.
Nhưng đã quá muộn, Kỳ Phương vừa nghe thấy lời Thiên Hàn cũng là lúc y vừa chạm chân xuống mặt đất, cùng lúc đó chân y không thể nhúc nhích được cứ như bị dính chặt vào đất trở thành một khối gắn liền với nền đất. Y mở to đôi mắt nhìn Diễm Thu, bây giờ y mới hiểu vì sao ả yêu nữ đó không phản công mà chỉ chạy chính là vì muốn tách xa y với chỗ Vân Lan và Thiên Hàn ra để ả tiện làm việc từng người!
- Một tên ngốc!_ Diễm Thu ném cho Kỳ Phương một câu chế giễu rồi thản nhiên bước đến chỗ Vân Lan trong sự tức giận của cả Kỳ Phương lẫn Thiên Hàn.
- Ưm…m…_ cùng lúc đó Như Ngọc và Lạc Minh tỉnh lại, cả hai còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà nhìn dáo giác toàn cảnh
Đang trong lúc mơ màng, Như Ngọc nhìn thấy Diễm Thu thì mở to cả mắt như một người gặp phải chuyện gì đó kinh hãi, miệng lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi là…
- Phiếm Phiếm lâu ngày không gặp, ngươi thay đổi nhiều quá! Nhưng cái tính dễ tin người của ngươi vẫn như xưa!