Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 2 - Chương 67




CHAP 67: NGÀY ĐÓ CUỐI CÙNG CŨNG PHẢI ĐẾN

Sau khi Thiên Hàn bất tỉnh, mọi người đã gấp rút hợp bàn kế sách và tiến hành đề phòng cao độ với Diễm Thu đề phòng bị nàng đánh úp, đồng thời mở một cuộc điều tra quy mô về xào huyệt của bọn chúng. Nhưng tiếc là đến giờ vẫn không tìm được gì.

Lại nói về Vân Lan, mọi người lo sợ nàng sẽ là mục tiêu tiếp theo của bọn Mỵ Nguyệt giáo vì thứ bọn chúng muốn lấy kế tiếp chính là Hắc liên sa trên người nàng vì vậy nàng đã được chuyển tới hoàng cung dưới sự bảo vệ nhiều lớp hộ vệ của Lạc Minh, đại nội thị vệ lẫn các đệ nhất mật thám thậm chí ngay cả Lạc Minh cũng đích thân canh gác cho nàng. Cứ tưởng họ đã có một kế sách đối phó hoàn hảo với Diễm Thu nhưng tất cả đều đã lầm, bọn họ có đoán thế nào cũng không thể đoán được nước cờ của Diễm Thu. Ma nữ kia quả thật đã đến cướp người nhưng người mà ả cướp lại không phải Vân Lan mà là Lạc Minh! Một nước cờ không ai có thể trở tay kịp.

Hai ngày sau, Thiên Hàn tỉnh lại. Nhưng lần tỉnh lại này của y đã biến y thành một con người khác hoàn oàn, thái độ trầm tĩnh khó đoán, lời nói nghiêm nghị thậm chí nhiều người còn bị khí thế của y lấn át mà răm rắp nghe lệnh không chút sai lệch. Vừa tỉnh lại y đã có thể đánh hơi được kẻ thù và đoán chính xác được căn cứ của bọn chúng điều mà biết bao nhiêu cao thủ, mật thám, binh lính của triều đình suốt hai ngày không thể tìm ra. Vì thời gian không còn nhiều cho nên họ không thể kịp lên một kế hoạch hoàn mỹ mà chỉ có thể vừa dẫn binh lên cứ điểm của kẻ thù vừa bàn kế. Lần xuất binh lần nàyquy mô hơn trước đó rất nhiều với sự tham gia của hơn một vạn binh của ba nước Minh Phiên, Kim Tuyền và Kim Vân quốc, và người dẫn đầu chính là Thiên Hàn và Kỳ Phương. Cũng trong lần này Vân Lan cũng được đi theo, vốn dĩ không ai tán thành việc cho nàng đi cùng nhưng do nàng quá lo cho Lạc Minh và vì Hắc Liên sa đang ngày một nở ra không còn cách nào kiềm hãm sự phát triển đó nên đành phải mang nàng theo, một là nhờ có Thiên Hàn bên cạnh ngăn cản sự phát triểu của Hắc Liên sa và vì hai là chỉ có mình nàng mới biết cách vào được nơi căn cứ của Mỵ Nguyệt giáo vì nơi này cài rất nhiều thế trận cổ không ai tường tận rõ như nàng.

Nói về núi Kỳ Sơn, ánh sáng vừa lấy lại một tháng trước nay đã không còn bóng tối giăng phủ với khí lạnh của chết chốc ngày đêm bành trướng khắp các phía của Kỳ Sơn. Tốc độ lan truyền của bóng tối nhanh đến không tưởng, chỉ trong hai ngày Thiên Hàn hôn mê thì bóng tối đã nuốt chửng đến 8 huyện cùng 3 quận nhỏ của 3 quốc gia, . Nếu cứ theo đà này có lẽ không lâu nữa cả ba quốc gia sẽ bị bóng tối xóa sổ và tiếp đến sẽ là những quốc gia lân cận và cuối cùng cả thế giới sẽ bị chìm ngập trong bóng tối.

Thiên Hàn vận một trường bào màu lam được thêu hình con rồng bạc đang kêu hùng gầm lên giữa không trung, bên hong y là một mảng ngọc bội lớn hình thanh long ngậm ngọc phủy thúy làm tôn lên nét cao quý của y lúc này. Trong bóng tối lạnh lẽo làm con người ta tê tái đến dại người thế này thì sự xuất hiện của Thiên Hàn với đôi mắt màu hồng ngọc ấm áp đã giúp cho mọi người cảm thấy ấm áp hơn, cùng khí chất ôn hòa mà y đang mang làm như tan hòa vào không khí biến không gian ngột ngạt trong hơn và dễ chịu hơn. Thiên Hàn giờ phút này rất giản dị, rất gần gũi, không cao sang tôn quý nhưng ở y lại toát lên nét thoát tục của tiên gia chỉ có thể ngắm cảm nhận nhưng lại không dám chạm vào. Có nhiều người trước đó đã nghi ngờ về y liệu đó có phải là vương gia Lãnh Thiên Hàn của họ hay không?

Bên cạnh là Kỳ Phương vận một bộ hoàng kim lấp lánh được đính hình rồng vàng kim tuyến. Mái tóc búi cao để lộ ra một gương mặt góc cạnh cứng rắn hợp cùng đôi mắt kiếm sắc lạnh, bao quanh y là một luồng khí lạnh băng toàn thân phát lên khí chất của một bậc vương giả. Vân Lan ở bên trái cùng Thiên Hàn, nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn dáng người yếu ớt cố gắng gượng lắm mới có thể trụ vững trên một con bạch mã, nét mặt xanh xao cùng đôi mắt hơi híp vì khóc quá nhiều đến sưng chứng tỏ nàng đã cạn rất nhiều sức. Nhưng trong giây phút này nhìn nàng vô cùng bình tĩnh bình tĩnh quá mức của một người bình thường lại khiến nàng trông không như người thật tựa hồ chỉ là một cái xác vô tri chẳng hạn.

Đến tận bây giờ y mới nhớ hôm nay là ngày sinh thần của y_Nguyễn Gia Khanh ở thời hiện đại và Vũ Thần Anh 500 năm trước. Tại sao tới lúc này y mới nhớ đến chuyện quan trọng như vậy chứ? 3 kiếp cùng là một linh hồn cùng một định mệnh lý nào lại có sự sai lệnh ngày sinh thần. Nếu mẫu hậu không nói chắc là y còn đinh ninh rằng nữa tháng sau mới thật sự là ngày nhật thực là ngày sinh của y.

Thiên Hàn nhìn lên cao một lần nữa, những tia nắng yếu ớt cố lọt qua tầng lớp ma khí để tìm đến với đất mẹ, chợt trong ánh mắt y thoáng lên một tia thâm sâu vô lường. Nhếch nhẹ môi cười sau đó y buông cương nhảy xuống bước về phía trước đoàn binh nhìn thật sâu vào trong rừng Kỳ Sơn đen tối, nói với các tướng:

- Tất cả dừng binh ở đây và chờ đợi! Nếu sau 3 canh giờ nữa khi nhật thực đến và qua đi nhưng vẫn chưa thấy ta quay trở qua thì mới tiến quân vào! Rõ chưa!

- Rõ!

Kế đó, y cùng Kỳ Phương, Vân Lan tiến thẳng vào trong rừng. Chỉ mấy bước đi của họ đã tách biệt họ cùng với đoàn binh, bóng tối nhanh chóng vây lấy rồi nuốt chửng cả ba hoàn toàn trong sự sửng sốt của cả đoàn binh. Nhưng quân lệnh như núi không ai dám cãi chỉ có thể chôn chân tại chỗ âm thầm theo dõi bầu trời.



Cùng lúc đó tại tam vương phủ, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc và Thạch Bằng cùng nhau quay quần quanh cuốn sách cổ để nghiên cứu. Đã suốt một đêm dài mà họ vẫn chưa thể hiểu ra được dòng chữ cổ kia nói gì dù là một chữ. Trong lúc chán nản họ vô tình tuột tay làm rơi cuốn sách cổ thì bất ngờ có một luồng sức mạnh kéo cuốn sách bay ra ngoài rồi bay lên không trung biến mất. Cả ba hốt hoảng đuổi theo nhưng không kịp giữ lấy cuốn sách chỉ cố thể trân trối nhìn cuốn sách bến mất ngay trước mặt mình, có phải là ma quỷ phương nào đang trêu chọc họ? Vì sao cuốn sách có thể đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ như thế được?

- Chẳng lẻ đúng như sư phụ thường nói đâu đó trong thế giới này luôn có những cao nhân ẩn thuật!_ Thạch Bằng bỏ qua kinh ngạc lên tiếng, lời của sư phụ y đang vang vọng trong đầu y.

- …

Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc hoàn toàn hiểu được lời Thạch Bằng nói, người mà Thạch Bằng gọi là sư phụ cũng chính là sư phụ của chủ nhân bọn họ Đồng Nhân lão tiên. Bước chân ra từ môn phái bán tiên gia đương nhiên hai người họ cũng biết chút ít về những chuyện bí ẩn trên đời này, nói chi khó hiểu chuyện cuốn sách cổ bay lên không trung biến mất vừa rồi đó chính là biểu thị cho sự trở về cội nguồn mỗi khi chúng làm xong nhiệm vụ được giao.

- Số mệnh đã định như thế chúng ta không thể cưỡng lại được đâu!_ Thạch Bằng chậm rãi nói rồi chầm chậm quay chân bước vào trong phòng. Trước khi xuất sơn cùng sư huynh_cũng chính là tam vương gia Thiên Hàn_ sư phụ đã căn dặn y rất nhiều lần rằng: “Đồ nhi! Ta chỉ có duy nhất hai đồ đệ chân truyền nhưng mệnh số của sư huynh ngươi đã định là đoản thọ ta không cách nào thay đổi được vì vậy…hy vọng con sẽ không để ta thất vọng, hảo hảo bảo vệ tốt chính mình đừng để mọi cố gắng vun đắp của ta đem đổ sông đổ bể hết!”, chỉ vì như vậy mà y tuyệt đối phải sống dù rằng bản thân lúc này cảm thấy rất bứt rứt cảm thấy bản thân như kẻ ham sống sợ chết không dám lộ diện còn liên lụy cả Quy, Tắc không thể theo Thiên Hàn bảo vệ mà chỉ có thể ở đây khư khư trông coi y.

Trong không trung lúc này lại có ba cái bóng vô hình cùng nhìn xuống vương phủ. Người nữ nhân trung niên xinh đẹp ôm chặt lấy cuốn sách cổ vừa lấy được vào lòng rồi quay đầu lại đối diện với hai người phía sau, nói:

- Thiên Hàn, Như Ngọc sao các người còn chưa đi đầu thai?

Đôi uyên ương mang danh Thiên Hàn, Như Ngọc kia không đáp lời chỉ mỉm cười thật nhẹ với người nữ nhân trung niên. Hai con người ấy dịu dàng nắm lấy tay đối phương rồi dần dần biến mất chỉ để lại trong không gian câu nói của thì thào của gió:

- Tú Lệ sư tỷ hãy cùng Như ngọc và Thiên Hàn đến đó trợ giúp mọi người đi!

- Tới ủng hộ hay tới giành thể xác! Haiz a! Lũ trẻ bây giờ toàn suy nghĩ kỳ cục khác hẳn với những bà lão già như ta. Gia Khanh, Bích Ngọc chúc các ngươi thắng lợi, nhiệm vụ sư phụ giao cho ta ta đã làm xong, phần còn lại dựa vào sức của hai người đó!



Càng tiến vào sâu trong rừng không gian càng âm u ngột ngạt hơn gấp bội. Nếu không phải trong tay ba người đều có một đuốc lửa thì đã không thể biết đường để lần mò vào bên trong. Đang trong lúc hoang mang không biết nên đi hướng nào thì họ phát hiện phía trước mặt có một đớm sáng màu vàng đỏ, càng lại gần càng lớn hơn đoán chắc đó chính là xào nguyệt của Mỵ Nguyệt giáo nên cả ba cùng nhau dụi tắt đuốc dùng kinh công bay đến đó.

Cảnh sắc đầu tiên vào mắt họ chính là hai thánh giá đang treo Như Ngọc và Lạc Minh lơ lửng. Cả hai vẫn còn đang trong tình trạng bất tỉnh nhưng tay và chân của cả hai lại bị cột chặt vào thánh giá bằng những sợi xích bằng sắt lớn, vô cùng chắc. Thấy thế Thiên Hàn liền gọi lớn tên Như Ngọc nhưng nàng vẫn không tỉnh lại. Cả ba vội bay lên định dùng kiếm chém dứt sợi xích cứu cả hai nhưng khi họ vừa cách chỗ hai thánh giá ấy chừng hai mét thì một kết giới vô hình đã chặn họ lại còn thổi bay họ ngược về phía sau…Thiên Hàn và Kỳ Phương vì võ công cao nên không chuyện gì chỉ có Vân Lan do yếu hơn nên phải nhờ đến Thiên Hàn kéo lại bằng không đã rơi xuống đất thổ huyết.