Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 8




CHAP 8 QUÁ KHỨ, 7 NĂM TRƯỚC

Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng theo những gì Bích Ngọc nghe được trước đó mà suy luận, có lẽ người nữ nhi trước mặt nàng tự tử là do không chấp nhận nổi cuộc sống đầy khổ cực trước đây, lại thêm không được nam chính yêu thương sợ rằng sau này chỉ có nhiều đau khổ cho nên chọn cách tự tử cho dứt hết nợ trần ai…

- Vì sao? Chẳng lẽ là vì cái tên vương gia kia ép chết ngươi? Hay là vì ngươi không yêu hắn, không muốn lấy hắn nên mới tự tử phản đối! Hay ngươi đã chán nản cuộc sống đầy đau khổ trước đây và cả sau này?

- Không phải! Tất cả đều không phải!_ Như Ngọc rưng rưng hàng lệ lắc đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương khiến Bích Ngọc cũng thấy thương thay, trái tim bất giác cũng có chút đau nhói.

- Vậy có thể cho ta biết được đầu đuôi sự tình?

Bích Ngọc vỗ vai an ủi Như Ngọc, nhưng mà nàng ta không những không bớt đi mà càng thêm nước mắt dâng trào ra lăn dài trên gò má:

- Ngôi vị vương phi đó là của ta, Hàn ca ca là của ta, cô nương tên Thanh nhi đó là

một kẻ thứ 3 đã cướp đi hạnh phúc của ta!_ Như Ngọc nói trong tiếng nấc

- Gì?

“Sao kì vậy? Tên vương gia đó thì bảo Như Ngọc nàng là kẻ thứ 3, còn Như Ngọc nàng lại bảo cái cô Thanh nhi kia là kẻ thứ 3, vậy rốt cuộc nên tin ai đây?”_ Bích Ngọc nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy sự tình càng lúc càng rắc rối không giống như lời đồn đại.

- 10 năm trước, lúc ấy ta chỉ mới là một tiểu cô nương ở một làng Hà Nhị nhỏ bé,chưa phải là thiên kim tể tướng. Năm ấy, có một lần cùng mẫu thân đi hái thuốc phát hiện có một vị vị thiếu niên chừng 12-13 tuổi bị thương nằm ở bìa rừng, khi ấy ta và mẫu thân đã đem y về cứu chữa, thời gian cứ như thế trôi đi qua một năm, ta và vị thiếu niên ấy sống bên nhau cùng những kí ức vô cùng đẹp đẽ, hệt như một đôi thanh mai trúc mã. Đến một ngày nọ nơi triều đình có một đoàn ngựa đến rước huynh ấy rời đi, trước lúc rời đi, huynh ấy đã nắm chặt lấy đôi bàn tay tamà nói rằng “Ngọc nhi hãy chờ Hàn ca, 5 năm nữa huynh sẽ về đón muội, lúc ấy muội sẽ trở thành thê tử của huynh, cùng huynh sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc” y còn tận tay trao cho Như Ngọc một sợi dây chuyền này làm tín vật._ như hiểu được những gì Bích Ngọc đang thắc mắc, Như Ngọc vừa giải thích thêm, đôi tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ.

Bích Ngọc nhìn thấy sợi dây chuyền thì nhận ra ngay, cái đó chính là sợi dây chuyền đeo trên cái thể xác kia.

- Rồi sau đó y có quay lại không?_ Bích Ngọc có chút tò mò hỏi thêm.

- Chưa từng quay lại một lần!

- HẢ! CÁI GÌ?

Bích Ngọc nghe nghe Như Ngọc nói thì cảm thấy tức giận thay “đúng là nam nhân vong tình bội nghĩa mà, chắc chắn có mới nới cũ rồi!”. Nàng không nghĩ cái tên nhìn đẹp trai như vậy mà lại là loại người bạc nghĩa, đúng là trên đời này không nên nhìn người qua cái vẻ bề ngoài, những tưởng hắn vì người yêu mà căm thù nàng thì nàng còn xem trọng hắn chút đỉnh. Bây giờ nghe thực hư, một chút nể hắn cũng không còn!

- Như Ngọc đã chờ y 4 năm liền đều không thấy, 4 năm sau đó phụ thân ta tức thừa tướng đương triều đã tìm đến đó rước Như Ngọc hồi phủ. Nhưng mà từ đó đến nay y chưa từng một lần trở lại đó đón ta. Mãi đến mùa xuân năm ngoái trong một lần thưởng hoa mai, ta vô tình gặp lại huynh ấy mới nhận ra được y, nhưng mà y đã không còn nhận ra tanữa! Sau đó ta có tìm hiểu thì mới biết được huynh ấy đã có ý trung nhân, người đó chính là Thanh nhi cô nương. Lúc ấy ta thật sự rất đau khổ, suốt một tháng trời không rời khỏi tướng phủ nữa bước. Là thái tổ hoàng, vì tình cờ hôm ở vườn mai nhìn thấy biểu hiện lạ của ta khi nhìn y mà sinh nghi, cho người điều tra mới biết thực hư chuyện này. Do đó đã vì ta đòi công đạo, ban một đạo thánh chỉ hôn phối cho ta và y nên lương duyên. Nhưng thật không ngờ Hàn ca ca vì quá yêu người nữ nhân đó mà bất chấp tội khi quân, nhất quyết phản đối hôn sự khiến cho Thái tổ hoàng đế tức giận mà lâm trọng bệnh quy tiên. Y vì muốn an ủi vong linh của phụ hoàng nên đành chấp nhận thú ta làm vương phi. Nhưng thật không ngờ trước ngày hôn lễ Thanh nhi cô nương kia vì không chấp nhận nổi sự thật đó mà tự sát, y liền đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu của ta, thường xuyên đe dọa ta phải tự từ hôn. Ta lúc đó mới biết được thì ra trong lòng y đến cuối cùng ta ở vị trí nào,ta lúc đó thật sự rất đau, tưởng chừng trái tim ta cũng từ sự thật đó mà chết rồi, nhưng trong sâu thẳm đâu đó trong tim ta vẫn còn yêu Hàn ca ca năm ấy, cho dù huynh ấy đã thay lòng không còn yêu ta nữa. Ta biết, ta đã không còn gì nữa, không còn cơ hội nữa, nhưng ta vẫn mong được một lần y thực hiện lời hứa của 7 năm trước, có thể cho ta một danh phận thê tử chân chính. Chỉ cần được như vậy dù bắt ta sau này có phải chịu bao nhiêu đau khổ đi nữa ta cũng cam lòng, cho dù đó chỉ là một danh phận hữu danh vô thực! Ta cứ nghĩ mình cứng rắn sẽ chịu đựng được hết mọi đau khổ mà y đem lại, cam chịu mà trở thành một vương phi hữu danh vô thực dù y sau này có lạnh nhạt tệ bạc đối đãi ta thế nào. Nhưng… đến cuối cùng ta vẫn không chấp nhận nổi, không muốn hình ảnh Hàn ca ca tốt đẹp mà ta kính ngưỡng 7 năm qua bị y của bây giờ chà đạp làm cho bôi xóa hết, cho nên trước ngày hôn lễ ta đã chuẩn bị sẵn độc dược cho mình, chỉ cần bái đường xong có thể danh chính ngôn thuận mang danh là thê tử của y, chỉ cần có thể cùng y bái đường, chỉ cần 1 lần cảm nhận được cái gì gọi hạnh phúc của một tân nương ngày hôn lễ, cho dù chỉ trong một giây ngắn ngủi đi nữa, thì cũng đã đủ cho ta an lòng mà ra đi!!!

Bích Ngọc nghe xong toàn bộ sự việc, không biết từ lúc nào nước mắt đã trào ra khỏi mi, nàng từng nghe rất nhiều về câu nói “viễn cổ cuồng tình…” nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng thực sự nhìn thấy cái gì gọi là yêu đến chết vẫn còn yêu. Vì một kẻ vong tình phụ bạc mà chấp nhận đánh đổi sinh mệnh có đáng không?

- Cô nương có hạnh phúc không?_ Bích Ngọc lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt gắng gượng hỏi.

- Hạnh phúc! Tâm nguyện cuối cùng mà ta muốn đạt được chính là làm thê tử của y đã được hoàn thành, cho nên không còn gì phải vướng bận hay hối tiếc !_ Như Ngọc cười trong sự đau đớn của con tim mình, nụ cười chua chát và thê lương nhất mà Bích Ngọc từng thấy.

- Vậy còn phụ mậu cô nương, cô không quan tâm họ, không nghĩ họ sẽ vì cái chết của cô nương mà đau khổ sao?

- Phụ mẫu của tôi đã không còn trên đời này nữa!_ từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rớt xuống.

- Cô…cô đang nói gì vậy? Thừa tướng đại nhân, phụ thân cô nương vẫn còn sống kia mà!

- Người ấy không phải phụ thân ta! Phụ thân ta đã chết từ khi ta còn trong bụng mẫu thân, người hiện tại chỉ là một kẻ máu lạnh không tình thâm phụ tử, y chỉ xem ta là một món hàng vụ lợi, y chưa từng một lần đối xử với ta như một người con…

Bích Ngọc bất giác cảm thấy người nữ nhi trước mặt vô cùng đáng thương, đôi tay nàng vô thức đưa về phía Như Ngọc ôm nàng ấy vào lòng vỗ về an ui. Đời người có được bao lâu đâu chứ? Thử hỏi có được bao nhiêu người có được cái gọi là “hạnh phúc”





Bích Ngọc đang chập chờn, thì cảm thấy có một cỗ lực rất lớn đang nàng lôi đi, còn có những tiếng ồn àobên tai khiến nàng phải thức giấc. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là hai ả nha hoàncủa đêm qua đang chầm chầm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống:

- Nhìn cái gì? Muốn ăn thịt ta sao? Có giỏi lại đây đem ta mà đi làm thịt đi!_ nàng liền bậc dậy hung hăng nói, nhưng mà vừa khẽ lại cảm thấy đau đớn truyền từ nơi cổ, sực nhớ lại chuyện đêm qua, trong lòng không khỏi nổi lên cơn tức giận.

- Không cần lo, lát nữa bọn ta sẽ bôi thuốc cho ngươi trị vết bầm!_ Uyển nhi nói

- Xì? Tốt như vậy sao?_ Bích Ngọc biễu môi

- Lát nữa ngươi phải đi gặp hoàng thái hậu vấn án, bọn ta đến đây giúp ngươi chỉnh chu y phục và dạy ngươi một số quy điều!_ Hân nhi cười cười nói, không một chút tức giận trước thái độ kia của Bích Ngọc.

Xì! Cứ tưởng tốt lắm! Thì ra là đến đây đe dọa nàng trước! Ta sợ bọn ngươi sao? Chờ đi để xem lát nữa ta chỉnh các ngươi ra sao?

- Không cần! Ta tự biết thay đồ, tự biết chuyện mà nói với thái hậu không cần tới mấy cái ả nha hoàn như các ngươi đây dạy bảo! Cút hết ra ngoài đi!_ Nàng thẳng tay đuổi bọn họ.

Hân nhi đột ngột thay đổi biểu hiện của cơ mặt sang nghiêm nghị nói:.

- Không được! Lệnh vương gia, phải đem ngươi đi tắm rửa thay xiêm y!

- Đó là lệnh của vương gia các ngươi với các ngươi, đâu có liên quan gì ta! Thôi tránh ra đi, để ta đi ngủ tiếp!_ nàng lập tức nằm xuống kéo chăn đắp

- Không được ngủ! Mau đi theo bọn ta chuẩn bị!_ Hân nhi thúc dục nàng

- Cho dù có chuẩn bị cũng phải lát nữa, bây giờ hãy còn sớm cần gì phải dậy chứ?_ Ngọc quay sang mắt hí mắt mở nói, trong lòng sớm đã thăng hoa từ đời nào.

Đúng vậy, bây giờ chỉ mới 4giờ sáng, đi đâu mà sớm như vậy chứ trừ phi là đi ăn trộm! Huống hồ chi đêm qua nàng bị bọn họ hành ít nhất cũng là tới 1giờ sáng, vậy mà mới 4giờ đã đến lôi nàng dậy, không phải là muốn đem nàng giết chết dần mòn sao? Có đánh chết nàng cũng không đi!

Bích Ngọc hay tay giữ chặt chăn cuộn tròn lại như một con nhộng mà ngủ tiếp.

- Làm sao bây giờ?_ Hân nhi quay qua nhìn Uyển nhi bất lực trước sự cứng đầu của vị cương phi hữu danh vô thực kia

- Để ta!_ Uyển nhi ngắn gọn nói rồi sau đó nhẹ nhàng bò lên giường Bích Ngọc, bò vào phía trong thành giường cười nham hiểm, nháy mắt với Hân nhi một cái, rồi thẳng chân tung một cước đá BíchNgọc từ trên giường đá văng xuống đất.

Bộp!

- Mẹ cha ơi! Đau quá a! Huhu đau quá! Ta nguyền rủa tám đời tổ tông cha mẹ, ông bà nội ngoại, ông cố bà cố, ông sơ bà sơ, ông sờ bà sờ…của cái tên khốn kiếp, chết tiệt, điên khùng, bệnh hoạn, nào vừa mới đá tao!_ Bích Ngọc ở dưới đất tung chăn ra ôm lấy cái lưng tội nghiệp của mình mà tuông một màn chửi rủa( tỷ tỷ ơi còn cái gì chưa đem vô chửi không?^0^)

Hân nhi và Uyển nhi vốn định cười nàng, nhưng mà nghe thấy mấy lời nàng chửi rủa vội vàng lấy tay bịt chặt lỗ tai lại, nếu không sẽ bị nàng làm cho thủng con nhĩ luôn!

- Là ngươi vừa đá ta đúng không?_ sau một hồi xoa xoa mình mẩy Như Ngọc( từ nay về sau ta sẽ gọi Bích Ngọc tỷ là Như Ngọc cho thuận tiện luôn nghe!) đứng lên hùng hồn nói chỉ tay về phía Uyển nhi.

- Ngươi tốt nhất là từ nay về sau nghe lời một chút đi, chứ nếu không sẽ còn khổ dài dài với bọn ta!

Uyển nhi nói xong liền cùng Hân nhi song kiếm hợp tay lôi Như Ngọc đi, không cho nàng có cơ hội trả đũa!!!