Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 36




CHAP 36: BIẾN ĐỔI KHÔN LƯỜNG.

Còn Vũ Thuần thì ôm viết thương đứng dậy, đôi môi nở nụ cười kỳ quái, nhìn y lúc này nữa giống người nữa giống ma

- Vũ Thần Anh đã lâu không gặp! 500 năm rồi, kể từ ngày ngươi phong ấn ta ở đây.

- Ngươi là ai? Tại sao ngươi…_ Thiên Hàn không tin nổi vào mắt mình, Vũ Thuần toàn thân là máu đen, khí đen bao phủ lấy y mỗi lúc một dày đặc

- Haiz! Lại một kẻ đã quên, 500 năm trước ngươi đã từng dẫn binh đến đây để giết ra, nhưng việc chưa hoàn thành thì ngươi đã bị chính hoàng huynh của mình ra tay hạ thủ, ngươi còn nhớ chứ?_ nói đoạn Vũ Thuần hướng ánh nhìn về phía Kỳ Phương

Thiên Hàn cũng nhìn về Kỳ Phương, đôi mắt của Kỳ Phương lúc này bỗng nhiên trở nên đỏ lạ kỳ, không chỉ vậy sát khí trên mặt y ngày một tăng lên.

- Hoàng Kỳ Phương chính là hoàng huynh của ngươi kiếp trước Vũ Thần Huy!

- Hoàng huynh của ta?_ thiên hàn kinh ngạc lập lại, đôi mắt mở to nhìn Kỳ Phương_ Là thật sao?

Trong tiềm thức của Thiên Hàn chợt có cái gì đó trỗi dậy, cho dù Thiên Hàn không muốn tin lời Vũ Thuần thì lúc này đây tâm y lại chấn động cứ như đó là sự thật, môt sự thật đau lòng.

- Không sai, chính là y đó! Người đã ra lệnh cho ngươi đến đây để giết ta, và cũng chính là người đã ra tay chia cắt ngươi và nàng ấy!_ Vũ Thuần nói đoạn thì chỉ về phía Như Ngọc đang bất tỉnh_ Ha! Thật nực cười khi nơi mà chính ngươi phong ấn ta lại là nơi kết thúc của hai người các ngươi, mà người kết thúc sinh mệnh của các ngươi lại là hoàng huynh tôn kính của ngươi!

- Hừ! Ngươi cho rằng ta tin sao?

- Ngươi có quyền tin hoặc không tin, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật…500 năm trước chính hắn đã xuống tay, và năm trăm năm sau cũng sẽ chính hắn xuống tay với các ngươi tại nơi này, tất cả cũng chỉ là vì người nữ nhi này!

Nói xong Vũ Thuần cười lớn sau đó một luồng khí đen thoát ra từ y rồi bay thẳng lên cao. Thân xác của Vũ Thuần ngã xuống đất như một vật phế thải bị người khác dùng xong quăng đi. Bổng chốc biến thành tro bụi để gió thổi đi. Thiên Hàn ngẩng người nhìn một lúc thì xoay người lại nhìn Kỳ Phương, tâm vẫn còn kích động không ngừng, theo trực giác của hắn thì Vũ Thuần đã thật sự chết từ lâu rồi, cái khói đen kia có lẽ chính là ác ma truyền thuyết, hắn cũng đã đi rồi,bây giờ, y nên tịnh tâm lại mà nghĩ cách đưa hai người này ra khỏi đây an toàn. Nhưng chân y cứ như không chịu nghe lời vẫn chôn chặt tại chỗ không di chuyển được.

- Chuyện gì thế này?

- Chuyện ta và ngươi còn chưa giải quyết xong mà đã muốn đi rồi sao?

Thiên Hàn giật mình khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy Kỳ Phương ngay cạnh mình, chỉ là Kỳ Phương rất lạ không giống người cùng y bước vào Lưỡng Sơn này. Hắn …quen quá!

- Là hoàng huynh sao?_ Thiên Hàn chợt tuột miệng nói, sau đó không ngừng trách mình sao lại đi tin lời của tên ác ma kia.

- Rốt cuộc ngươi cũng nhớ lại ta!

Lời của Kỳ Phương vừa nói ra khiến Thiên Hàn giật mình một lần nữa.

“Đây là ý gì? Kỳ Phương hắn vừa nói cái gì? Nhận ra cái gì? Phải chăng hắn bị điên rồi?”

- Kỳ Phương ngươi bị điên sao? Đã bảo không nên tin lời của Vũ Thuần, hắn lừa chúng ta đấy!

Nhếch môi cười vô tình, Kỳ Phương chuyển động mắt, thu lại kiếm, rồi nói:

- Hoàng đệ, ốt cuộc ta cũng gặp được lại đệ sau 500 năm xa cách . Ta tìm đệ lâu lắm rồi và cũng rất cực khổ lắm đấy!

Cảm thấy có điều không hay sẽ xảy đến, Thiên Hàn vội thối lui vài bước đề phòng, Kỳ Phương nhìn thấy thì cười nhiều hơn.

- Sợ hoàng huynh sao?

- Kỳ Phương ngươi bị gì vậy? Phải chăng là ngươi điên thật rồi! Ngươi là thái tử Kim Vân quốc còn ta là vương gia của Minh Phiên quốc, không quan hệ thân thuộc gì cả, chớ có xàm ngôn nữa!

- Vẫn là đệ không nhớ rồi, ngày xưa chúng ta rất yêu thương nhau kia mà, tại sao hôm nay lại ra nông nỗi này cơ chứ!_ Kỳ Phương thoáng nét đau buồn, đôi mắt liếc nhìn qua thân ảnh Như Ngọc, Thiên Hàn thấy vậy vội phi tới chỗ Như Ngọc, ôm nàng dè chừng.

Thấy vậy, Kỳ Phương hét lớn:

- Bỏ nàng ấy ra!

Cảm giác khó thở một lúc một mạnh hơn, không biết tại sao lại như vậy, nhưng trong tiềm thức y đang nói với y rằng người trước mặt không phải là Kỳ Phương, mà là một kẻ nguy hiểm cần đề phòng:

- Kỳ Phương! Tta nói lại một lần nữa, ngươi mau tỉnh lại, ta không phải hoàng đệ ngươi!

- 500 năm qua đi, vẫn như vậy, ta đến sau ngươi chỉ một ngày mà thôi, vậy mà nàng vẫn không cho ta được một phần nào đó trong trái tim, đối với ta từ đầu đến cuối chỉ có lạnh nhạt cùng thờ ơ! Ta tự hỏi ta thua ngươi ở điểm nào, vì sao nàng chọn ngươi không chọn ta!

Kỳ Phương một lần nữa quay lưng lại với Thiên Hàn. Nhìn bóng dáng Kỳ Phương, Thiên Hàn như nhớ lại cái gì đó xa xăm, hình như có một nơi nào đó cũng giống như thế này, âm u đầy chết chốc. Và hắn cũng ôm một người nữ nhi trong lòng, nhìn một bóng người thân thuộc mà lòng đau nhói.

“Thiên Hàn bình tâm lại không được dao động, không được!”

Kỳ Phương lại hét lên. Tiếng hét của y làm cho mọi thứ trong khu rừng chao đảo.

- Kết cục cuối cùng cũng là như vậy! Ha ha! Cũng là như vậy!

Thiên Hàn nhìn bóng lưng của Kỳ Phương tâm bỗng nhiên đau, Tịch Hàn kiếm trong tay y từ từ buông lỏng ra, y…đang buông xuôi sao…nhưng là buông xuôi cái gì? Hắn vì sau đau lòng? Cái đau của tình thâm bị tan vỡ, cái đau của sự phản bội và cái đau của sự thật phũ phàng ư!

Thiên Hàn ôm chặt Như Ngọc, đôi mắt hạ dầng xuống như buông xuôi đi mọi thứ, cái thứ cảm xúc như cõi âm ti vọng về kia chính là của Thiên Hàn hắn, hắn đang thất vọng một điều gì đó đã qua.

- Ta hận các ngươi!_ Kỳ Phương chợt hét lên lần nữa, bạch ngân kiếm trong tay y lóe sáng lên, rồi vung mạnh lên cao hướng Thiên Hàn cùng Như Ngọc bổ xuống.

Thiên Hàn nhìn Kỳ Phương đôi mắt cũng đã thay đổi, một màu hồng ngọc thật đẹp nhưng vô cùng buồn nhìn Kỳ Phương, trong y lúc này là sự tuyệt vọng và chấp nhận, y buông thanh tịch hàn kiếm xuống đất, ôm trọn lấy Như Ngọc, môi cất lên lời nói nhỏ:

- Xuống tay đi hoàng huynh, đệ không hận huynh!