CHAP 3: VÌ HẮN NÀNG XUYÊN QUA
Trên sườn đồi có 2 người đang đứng nhìn nhau
- Chỉ cần cậu không chọc phá tớ nữa, thì tớ sẽ không đụng chạm tới cậu nữa!_Ngọc
- Ok! Nước sông không phạm nước giếng!_ Khanh nhún vai
- Móc ngéo !
Bích Ngọc đưa ngón tay út ra nói
- Được!
Hai người vừa gườm nhau vừa móc ngéo, hệt như bọn họ đang bị bắt buộc lắm vậy!
- Hay a! Tìm kiếm khắp nơi chẳng thấy, rốt cuộc lại ở chốn này! Ây da! Mỹ nhân này là ai vậy đẹp động lòng người ghê! Bạn gái của ngươi đó sao? Ngươi thật có phúc nhỉ?_ một tên xấu xí từ trên trời rớt xuống
Ngọc nghe thấy liền chỉ thẳng mặt tên không biết điều nói
- Tên kia! Ăn nói cẩn thận ai là bạn gái của ai hả?
- Bích Ngọc cậu về trước đi! Đây là chuyện riêng tư của tớ đừng có xen vào!
- Xì! Ai thèm, chỉ là hắn nói sai phải bắt hắn nói lại, rồi tớ mới về!_ Bích Ngọc hung hăn bước ra chống tay lên hông, hất mặt nói tiếp
- Tớ bảo cậu về thì cậu về đi sao còn đứng đây bép xép hoài vậy!_ Gia Khanh kéo Ngọc ra sau lưng ánh mắt có chút lo lắng.
- Gì! Cậu dám nói tớ nhiều chuyện hả?
- Im! Về đi!
- Cậu dám nạt tớ!
- Không ai được về hết! _ cái tên bị lãng quên từ nãy giờ bất ngờ lên tiếng
- Chuyện chúng ta, chúng ta giải quyết riêng, không liên quan đến cô ấy, để cô ấy đi!_ Khanh hết sức đề phòng
- Ha ha! Nhưng ta chấm nó rồi thì làm gì có chuyện cho về dễ vậy!
- Tên khốn kia! Chưa chết chưa sợ hả? Tin không ta đem ngươi băm vằm cho cá ăn!
“Xem Bích Ngọc cô là ai? Gái bao hả?”
Cảm thấy sự việc không thể còn cách nào thay đổi, Khanh đành quay sang nói với Ngọc
- Nếu đã vậy!Cậu ra phía sau tớ đợi, khi giải quyết xong tớ dẫn cậu đi ăn kem!
- Ăn kem chán rồi ăn cái khác đi!
- Ăn trái cây!
- Không thích!
- Ăn bánh plan?
- Không!
- Vậy cô muốn ăn cái gì hả? Nói lẹ đi! Tui còn đi đánh nhau nữa!_ Khanh chịu hết nổimặt liền tỏa sát khí
Không chịu thua, Ngọc cũng hét ngược lại với Khanh
- Làm gì ghê vậy hả? Đánh nhau thôi mà!!!!
- Cô!.. Thôi lát tính, bây giờ cô làm ơn ra phía sau chơi chút đi! Cho tui rảnh tay rảnh chân mà đánh lộn!_ y xuống nước, cãi nhau với cô ta còn mệt hơn đánh nhau nữa!
Không thèm chấp nhất Gia Khanh,Ngọc lùi lại phía sau lưng Khanh mấy bước, móc điện thoại ra quay phim
- Ý quay phim hả? Chờ chút để tớ làm kiểu cái rồi đánh lộn!_ Khanh thấy Ngọc móc điện thoại ra lập tức tạo dáng.
4 tên vừa đến, được xem là không khí từ nãy đến giờ, lần lượt bị 2 người làm cho té xỉu.
- Xong rồi chúng ta đánh nhau được rồi! Ủa đâu mất tiêu hết rồi?
Khanh dáo giác tìm kiếm mấy người kia nhưng không thấy đến khi nhìn xuống đất.
- Thấy rồi!_ chạy tới đỡ bọn họ dậy.
- Có cần thoa dầu cạo gió dùm không?_ ( huynh ơi! Không phải đánh lộn hả? Sao biến thành cứu giúp rồi!)
- Tránh ra!_ tên cầm đầu tỉnh dậy thấy Khanh đang ôm mình tưởng y có định mờ ám với mình lập tức giẫy lên xô Khanh ra
- Này!_ Khanh
- Đánh đi! Nói trước đánh nhau không được lợi dụng đối phương._ tên đó lại nói mặt hơi hơi đỏ
Khanh khó hiểu gãi đầu:
- Lợi dụng gì?
- Ách! Không có gì?_ mặt tên đócàng đỏ rân lên vì ý nghĩ đen tối của mình
Và thế là 5 người bọn họ xông vào nhau đánh, Ngọc ở bên ngoài quay phim lại
“Hi hi khi đem về mình phải post lên mạng cho mọi người thưởng thức mới được”
Mà nói đi phải nói lại, Gia Khanh đúng là con nhà võ thứ thiệt chiêu thức vừa chuẩn vừa chính xác, độ mạnh vừa đủ, chẳng mấy chốc đã chiếm được thế thượng phong. Gia Khanh một tay giữ chặt tên cầm đầu quật hắn xuống đất mạnh một cái, nhanh chóng xoay người đá một cước vào mặt tên thứ hai, rồi mượn sức đạp lên tên đó dùng tay đấm vào mặt tên thứ 3 làm cho hắn gãy cái mũi học máu miệng. Còn tên còn lại thì y không đánh, chỉ đưa tay quắc quắc lại, tên đó sợ quá liền tự lấy cây đập vào đầu ngất xỉu.
- Đánh xong rồi đi ăn thôi!
Y xoay lưng lại bước về phía Ngọc nở một nụ cười, không biết tại sao lúc này đây nhìn bóng dáng tinh nghịch kia của Ngọc hắn cảm thấy trái tim mình có chút đập mạnh, gương mặt nóng bừng, đâu phải lần đầu tiên hắn nhìn cô, xưa nay trong mắt hắn cô vốn đã xinh đẹp, nhưng hôm nay trong mắt hắn cô giống như một nàng tiên vô cùng xinh đẹp mê hoặc lòng người.
- Cẩn thận!_ Ngọc ném chiếc điện thoại lao nhanh về phía hắn.
Bởi vì quá bất ngờ nên Khanh không kịp phản ứng do đó cả hai cùng bị té và lăn xuống sườn núi. Thì ra vừa rồi tên cầm đầu kia định dùng cây đánh lén sau lưng hắn, là Ngọc vì muốn cứu hắn nên đẩy hắn ra, nhưng lại không ngờ ý tốt kia lại hại 2 người lâm vào tình cảnh nguy hiểm tính mạng “ngàn cân treo sợi tóc”
- Buông tay đi nếu không cậu cũng sẽ bị té xuống vực luôn đó!
- Không!_ Khanh một tay nắm chặt thân cây gần đó, một tay nắm chặt lấy tay Ngọc đang lơ lửng bên vực.
Nhưng thân cây quá bé nhỏ không đủ sức giữ được sức nặng của 2 người lâu, nên bắt đầu bị lung lay.
- Buông!
- Bình tĩnh! Ráng chịu một chút nữa, sẽ có người đến cứu chúng ta!_ Khanh cố gắng hết sức giữ lấy Ngọc, khuôn mặt nhíu mày càng sâu hơn, trong lòng vô cùng sợ hãi sẽ…
Ngọc bỗng nhiên nở môt nụ cười hiền lành nhìn Khanh đầy tình cảm:
- Tớ rất vui khi được quen cậu, trên đời không ai hiểu tớ hơn cậu, mặc dù bề ngoài chúng ta hay cãi nhau, nhưng thực chất cậu luôn quan tâm đến tớ!
- Cậu mau im đi! Á!_ thân cây có vẻ chịu sắp hết nổi bị bứt mất một cái rễ khiến Khanh mất chỗ dựa xích người gần hơn vách núi.
- Cậu là một nhân tài, không nên chết uổng như vậy! Nếu tớ chết thì từ giờ trên đời sẽ không còn có ai là đối thủ với cậu nữa!
- Ngọc! Tớ không để cậu xảy ra chuyện gì thật đó! Tin tớ đi! Hãy bám chặt vào tớ đi!
- Đừng buồn khi tớ không còn trên đời này! Hãy sống thật tốt, sống thêm cả phần của tớ nữa biết không? Còn nữa hãy thay tớ nói với bố mẹ tớ rằng: “tớ rất yêu họ! nếu có kiếp sau tớ vẫn rất muốn được làm con của họ!”! Tạm biệt!
- ĐỪNG!!!
Ngọc vùng tay ra khỏi tay Khanh, nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió ù ù rồi từ từ trở nên im lặng, không gian xung quanh từ từ chìm vào một màu đỏ, cô cảm thấy sợ vô cùng sợ hãi, giống như đang nằm mơ vậy! Cô thấy một người nam nhân không rõ mặt, toàn thân đầy máu ôm chặt cô đứng giữa hàng vạn xác chết, máu khắp nơi tuôn chảy thành một dòng sông đỏ, nhưng không biết vì sao có một cổ lực vô cùng mạnh đã tách hai người ra theo hai hướng khác nhau, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không làm được gì!
Rồi một lần nữa mọi thứ lại trở nên im lặng!
“Cô đã chết rồi ư? Có phải cô đang xuống địa ngục?”_ Ngọc tự hỏi bản thân
Bên tai cô bắt đầu vang lên nhiều thứ âm thanh rộn rã
“A! Tiếng kèn thổi, còn có tiếng pháo nữa, không lẽ mấy người dưới âm phủ biết nàng xuống đây nên tổ chức tiệc chào mừng hả ta? (mơ tưởng)”
Cô từ từ mở mắt nhìn xem xung quanh, chớp chớp mắt mấy cái nhìn cho rõ nhưng trước mắt chỉ thấy mỗi một màu đỏ, tiếng kèn tiếng pháo đâu mất, không còn nghe thấy nữa! Do đó cô thử quơ quơ tay xem sao, thì phát hiện có một cái khăn trên đầu, không nghĩ ngợi nhiều lập tức kéo nó xuống
- Woa! Đẹp quá! Đây là phòng tân hôn cổ đại mà! Ách! Mà sao mình lại ở đây nhỉ?_ gãi gãi đầu suy nghĩ
- Cái gì trên đầu vậy nè!_ tự hỏi
Cô tháo cái thứ nặng nặng trên đầu xuống
- Ách! Là mũ phượng của cô dâu!
- Hèn chi nặng muốn gãi cổ!
Nhìn xuống chút xíu nữa, nhìn lên người:
- Trời ơi! Mình đang mặc áo cưới cổ đại!
Thẩn người 3 phút,
“Cậu biết không người hiện đại chúngta có nhiều khi chết rồi nhưng nợ trần chưa dứt thì sẽ được hồi sinh ở một thời không gian khác, tiếp tục nhân duyên của mình đó!” những lời của Trúc giờ đây lại xuất hiện bên tai cô rõ mồn một.
- Vậy nghĩa là mình chết rồi nên xuyên qua đây đó hả?_ tự hỏi
- Nhưng mà! LÃO THIÊN! Sao trăm chỗ ngàn nơi để xuyên, sao không cho tui xuyên chỗ nào cho tốt tốt, mà lại xuyên vô trúng một đám cưới lại còn làm cô dâu nữa chứ hả?_ ai đó không ngừng hắc hơi
- Tôi còn chưa biết mặt mũi chồng tui ra sao, làm sao mà động phòng chứ? Lỡ hắn sứt tay gãy gọng thì tui biết làm sao hả?_ hướng mặt lên trời chửi không thương tiếc