Mùa thu chuyển qua mùa đông chính là thời kỳ dễ bị cảm cúm, công việc ở bệnh viện Trần Hãn tương đối ít. Đúng giờ tan sở, không ngờ vừa tới lầu dưới ở nhà đã nhìn thấy Trần Hãn từ trên xe bước xuống. Hai người nhìn nhau cười cùng lên lầu.
“Gần đây hiếm khi thấy anh tan sở đúng giờ ah!” Uông Cẩm Viêm đi phía trước, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang bị hỏng, đành phải dùng điện thoại chiếu sáng.
Trần Hãn ở sau lưng cười, “Mấy ngày nay tôi tan tầm về muộn vẫn bị cậu nhìn thấy.”
Về đến nhà Uông Cẩm Viêm rửa tay nấu ăn, mở tủ lạnh hỏi hắn, “Tối nay muốn ăn gì?”
Trần Hãn ở phòng khách mở vi tính xách tay viết này nọ, có chút không tập trung đối với câu hỏi của Uông Cẩm Viêm, “Tuỳ ý đi!”
Uôn Cẩm Viêm rướn người qua nhìn một cái, phát hiện trên đó toàn là mấy từ chuyên ngành, đây là điều khiến y bội phục Trần Hãn nhất, y tan việc rồi thì không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan đến công tác, đi làm là đã đủ rồi.
Hai người đều không kén ăn còn rất dễ làm, dùng đồ có sẵn trong tủ lạnh xào hai món đơn giản, một tí liền làm xong.
“Tới ăn cơm đi!” Uông Cẩm Viêm bưng đồ ăn lên bàn gọi hắn.
“Hả, được!” Trần Hãn thuận miệng đáp, ngón tay tiếp tục gõ chữ thật nhanh và người vẫn không nhúc nhích. Gần đây bệnh viện của bọn họ có một hội thảo chuyên ngành, vừa vặn hắn tham quan học tập một cuộc giải phẫu lớn cho khoa ngoại thì thấy rất tâm đắc muốn nhớ kỹ những thứ này.
Uông Cẩm Viêm xới cơm xong xuôi rồi vẫn không thấy hắn tới ăn cơm, tưởng hắn không nghe thấy lại kêu hắn thêm một lần nữa. Trần Hãn không nhịn được, “Tôi biết rồi, đừng quấy rầy tôi!” Hắn phiền nhất là khi đang cao hứng lại có người cắt ngang hắn.
Uông Cẩm Viêm nhíu mày lại suýt quăng cái chén trong tay, “Anh có cái tật xấu gì vậy? Muốn ăn hay không!”
Trần Hãn bị y thét lên trong lòng càng bực bội, vừa nhấc tay liền đụng phải ly nước mà hắn không thấy ở bên cạnh khiến nước đổ lên máy vi tính, trong lòng cả kinh lập tức nâng máy vi tính lên lắc cho nước ra, đang gấp gáp nên ngón tay không biết đặt trên phím nào, chờ đến khi hắn bỏ máy tính xuống thì màn hình đã tắt ngủm. “Đờ mờ!”
Luống cuống tay chân lau khô vết nước liền lập tức khởi động máy, màn hình nền hay cái gì cũng không có. Trần Hãn tức giận, trực tiếp đẩy vi tính một cái. “Rầm” một tiếng, máy vi tính bên bàn trà rớt xuống sàn.
Uông Cẩm Viêm đang dùng cơm bị hắn làm sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn hắn, “Anh lại phát điên cái gì vậy?”
Vừa đúng lúc Trần Hãn tức giận không có chỗ phát tiết, “Tôi nổi điên cái gì? Nếu cậu không quát lên văn bản của tôi làm sao sẽ mất chứ.”
Uông Cẩm Viêm cũng nổi giận, “Đừng có không xài được đầu óc của mình lại khi không oán thán gây sự với người khác!”
Trần Hãn vốn đã nổi giận, bị y nói lửa giận càng bùng cháy lên giơ thẳng tay lên ném cái gạt tàn thuốc bên cạnh tới, Uông Cẩm Viêm hơi nghiêng người tránh được, không do dự một giây đáp lễ bằng chén cơm trong tay. Tuy tránh được chén cơm, nhưng cả hai người một thì bị tàn thuốc hắt lên một thì cả người dính cơm, cực kì hỗn loạn.
Hai người lôi áo đối phương anh tới tôi đến đánh nhau túi bụi, không biết điện thoại di động của người nào vang lên, điện thoại di động của hai người cùng nhãn hiệu, nên tiếng chuông điện thoại di động cùng một mẫu. Hai người sửng sốt lập tức buông tay tách nhau đi lục điện thoại di động của mình, cuối cùng phát hiện là của Uông Cẩm Viêm. Điện thoại do đội trưởng của bọn họ gọi tới, trước đó nhận được báo nguy của gia đình nọ nói không tìm thấy con mình đâu, bọn họ vẫn chưa tra ra được manh mối, vừa mới nhận được tin báo của cấp trên đã tìm được đối tượng bị tình nghi nên gọi y nhanh chóng quay về cảnh đội. Uông Cẩm Viêm cúp điện thoại vừa mới ra khỏi cửa liếc nhìn lại bản thân liền cấp tốc trở về phòng đổi áo quần rồi vội vàng xuống lầu rời đi.
Trần Hãn nhìn y vội vàng hấp tấp liền biết chắc là đã xảy ra chuyện, còn lại một mình hắn đối mặt với đống hỗn loạn đầy đất cũng thấy nhức đầu, cơm thì chưa ăn nhưng còn rất nhiều cơm thừa canh cặn đầy đất đang chờ hắn thu dọn.
Uông Cẩm Viêm chạy gấp lên lầu, đội viên tổ bọn họ đều đã đến đông đủ. Đội trưởng Lý Quyền nhìn thoáng cái liền bắt đầu mở cuộc họp, trên hình chiếu là ảnh chụp của một người có vóc dáng gầy yếu, da dẻ tái nhợt, vừa nhìn chính là người có cuộc sống không thường tiếp xúc với ánh mặt trời làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật. Lý Quyền chỉ một ngón tay, “Đây là hình của kẻ tình nghi, trước kia là quản lý tiệm internet tên ‘Thi Ngữ’ trên đường Hạnh Phúc của nhà này. Phòng trực vừa mới nhận được tin có người biết chuyện báo án, nói đã từng gặp đứa trẻ bị mất tích thường hay đến tiệm internet này lên mạng, hiện nay không rõ tung tích của kẻ tình nghi. Cấp trên rất coi trọng vụ này, nội trong kỳ hạn nhất định phải phá án, đã nghe rõ chưa?”
“Dạ rõ!”
“Xuất phát!”
Hai người Uông Cẩm Viêm cùng Uất Trì cùng một tổ cầm ảnh chụp của kẻ tình nghi đi xuống lầu, Uất Trì thấy vết thương khá nghiêm trọng trên mặt y, có chút không yên lòng. “Có phải cậu gặp chuyện gì không?”
Uông Cẩm Viêm sửng sốt một chút không hiểu hắn ám chỉ cái gì, “Chuyện gì thế?”
Uất Trì chỉ chỉ chỗ bầm tím nơi cằm y, Uông Cẩm Viêm á khẩu không trả lời được, gãi gãi tóc lẩn tránh ánh mắt, “Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng lo lắng vớ vẩn!”
Uất Trì vẫn chưa quá yên tâm, số lần bị thương của y dạo này quá nhiều. “Nếu cậu không nói cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút, để sếp nhìn thấy sẽ liên hệ đến phương diện chính trị. Coi chừng phải viết kiểm điểm!”
Trong đầu Uông Cẩm Viêm lập tức hiện ra khuôn mặt đen như Bao Công của đội trưởng bọn họ, tay như chân gấu xài hết lực đập bàn một cái: “Cậu tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, phải tự kiểm điểm sâu sắc. Trước tiên viết một vạn chữ kiểm điểm, nhất định phải sâu sắc, không sâu sắc thì viết lại, viết không tốt tăng ca viết tiếp!”
A… Y sợ nhất chính là cái này, còn khiến y khó chịu hơn so với đánh y một trận.
Gần như dân cảnh tuần cảnh toàn thành phố bắt đầu lục soát khắp nơi. Chạy đến nửa đêm rốt cuộc mới tìm được manh mối từ bà chủ ở một quán trọ ở vùng phụ cận Lục Tiểu, “Tôi biết người này, gã sống trong nhà của ông Bình ở gần đây. Chỉ có điều đã lâu không thấy gã.”
Tinh thần Uông Cẩm Viêm tỉnh táo lại, “Xin hỏi có thể chỉ cụ thể vị trí của gã ở đâu được không?”
“À được!” Bà chủ lấy giấy bút vẽ một bản đồ đơn giản đưa cho y, “Chính là căn này!”
Uông Cẩm Viêm thoáng nhìn bức vẽ cố gắng hiểu, cầm lấy cảm ơn bà chủ. “Hết sức cảm ơn bà đã phối hợp!”
“Đừng khách sáo, đây là việc chúng ta phải làm.” Bà chủ bị y làm cho mắc cỡ vội vàng xua tay.
Uất Trì lập tức gọi liên hệ với đội trưởng của bọn họ, hai người Uông Cẩm Viêm đi ra khỏi quán trọ lặng lẽ tìm kiếm, ở vùng phụ cận nhà ông Bình không có cả một ngọn đèn đường, lân cận còn có một công trường đang chờ thi công, trời vừa tối ở đây trở thành một mảng đen kịt, đường dưới chân đều là đất, bị xe lui tới nghiền thành mấy ổ gà nhấp nhô. Uất Trì lấy điện thoại di động từ trong túi áo để rọi sáng, rốt cuộc tìm được nhà trệt mà bà chủ quán trọ chỉ.
Nương theo ánh sáng từ điện thoại di động Uông Cẩm Viêm nhìn bản đồ của bà chủ, xác nhận lại thấy đã đúng vị trí, ngón tay chỉ chỉ Uất Trì nói: “Chính là căn này.”
“Ừm!” Uất Trì giơ điện thoại di động lên gật đầu.
Uông Cẩm Viêm tiếp tục tiến tới phía trước, Uất Trì níu ống tay áo y lại, “Cậu làm gì thế?”
“Tôi qua nhìn một chút trước!” Cự ly từ chỗ bọn họ đến chỗ đó không tính là gần, điện thoại di động cũng không phải là đèn pin, phạm vi chiếu sáng có hạn.
Uất Trì không đồng ý, “Không được, không biết tình huống hiện tại, nếu cậu tuỳ tiện đi vào như vậy quá nguy hiểm. Chờ sếp cùng bọn họ tới hẵng bàn!”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, Uất Trì buông tay ra y dịch tới vị trí phía trước, đột nhiên ngửi thấy gì đó quay đầu lại hỏi hắn: “Cậu ngửi thấy mùi gì không?”
Uất Trì cẩn thận ngửi cũng ngửi thấy được một mùi khác thường, lấy di động chiếu sáng thấy mơ hồ có một thùng rác lớn ở cách đó không xa, nắp đậy đã hư rơi xuống bên cạnh, bên trong đầy tràn rác bốc mùi khắp nơi. “Không phải là mùi từ thùng rác!”
Uông Cẩm Viêm cảm thấy bất thường, “Không giống mùi từ thùng rác, như… mùi thối của xác chết!” Cái múi này rất đặc biệt.
Uất Trì bị y làm hết hồn, “Không thể nào!” Đây chính là bảy đứa bé, suy nghĩ lại khiến hắn lạnh cả người.
“Không được, tôi muốn vào xem một chút!” Uông Cẩm Viêm vừa nói liền muốn xông vào trong, Uất Trì vừa mới định ngăn cản y lại liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát đi tới phía bên này. Mới ngoảnh lại một giây, Uông Cẩm Viêm đã xông qua đó, Uất Trì thật sự không có biện pháp với tính tình dễ bị kích động này của y, nhưng mà dù sao đội trưởng của bọn họ cũng đã tới, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nghĩ vậy cũng nhanh chóng bước theo.
Tuy tính tình của Uông Cẩm Viêm dễ bị kích động nhưng cũng không phải người lỗ mãng, lặng lẽ vọt tới chỗ cạnh cửa ra dấu tay với Uất Trì, Uất Trì gật đầu chỉnh nhỏ lại ánh sáng di động. Càng tới gần Uất Trì cũng ngửi thấy một mùi bất thường, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Uông Cẩm Viêm lấy dao găm ra, loại cửa này là kiểu cũ, dùng dao găm khều một cái liền có thể mở được. Lắng nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, Uông Cẩm Viêm cẩn thận kéo cửa ra, vừa mở một mùi hôi thối gay mũi xộc thẳng tới. Uất Trì lập tức bịt mũi, thấy Uông Cẩm Viêm ép sát vào cạnh cửa đi vào, hắn lập tức mở đèn di động chiếu sáng cho y.
Phòng cỡ hơn 30 mét vuông, ngoại trừ một vài nồi nia xoong chảo chất đống ở bên tay phải, bên trái cũng chỉ trưng một cái giường đơn bằng sắt không còn thứ gì khác. Không thấy thi thể của trẻ nhỏ, nhưng mùi gay mũi.
Uất Trì lấy di động chiếu sáng quét một vòng không phát hiện thấy người, “Đứa trẻ…”
Lời còn chưa dứt liền bị người từ phía sau đánh ngất, thân thể mềm nhũn té xuống bên cạnh, điện thoại di động rơi xuống ở một bên toả ra ánh sáng yếu ớt.
“Uất Trì?” Uông Cẩm Viêm nghe thấy tiếng động vừa quay đầu lại chỉ cảm thấy có cái gì giáng xuống trán y, một người dáng vẻ thấp bé dùng côn gỗ xé gió vút qua đỉnh đầu y. Thân thể hơi chuyển động nhanh chóng nắm lấy cánh tay gã nghiêng người lại, hai tay dùng lực ném qua vai khiến người kia nặng nề té lăn xuống đất. Trong bóng tối y không thấy rõ, chỉ biết sơ sơ vị trí của gã, móc còng tay ra từng bước từng bước tiến tới phía trước liền cảm giác cánh tay mát lạnh, sau đó đau nhức một trận, một tia ánh sáng loé qua trước mắt, là dao găm y vừa mới đánh rơi hồi nãy.
Lúc này cũng không đoái hoài tới cánh tay đau buốt, nghe tiếng hít thở ồ ồ của gã liền biết không phải là người thường xuyên rèn luyện. Vọt đến một góc chết nín thở lại, người kia đi nhặt lấy di động của Uất Trì, vừa mới đụng tới di động, Uông Cẩm Viêm thấy đúng thời cơ bay ra đá một cước sau lưng gã, bất thình lình bị một lực từ bên ngoài tác động, đống nồi nia xoong chảo ở trong góc vang loạn lên. Uông Cẩm Viêm nhanh chóng xông tới dùng đầu gối chế ngự gã, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng người, ánh sáng mạnh xuyên qua kính và cái cửa đang rộng mở chiếu vào trong phòng.
Tôn Tiến nhìn thấy Uất Trí ngã ở cửa, lập tức hô to. “Ở đây!”
Uông Cẩm Viêm thở phào nhẹ nhõm, trở tay lưu loát khoá tay chế trụ gã. Nương theo ánh sáng mới thấy rõ đây là một người đàn ông mặt mày xanh xao bẩn thỉu.
Lúc Lý Quyền dẫn người xông tới, Uất Trì cũng đã tỉnh lại, được Tôn Tiến đỡ dậy, “Uất Trì, cậu không sao chứ?”
Bên đầu phải của Uất Trì choáng váng nghe được lời của Tôn Tiên liền dở khóc dở cười, “Anh bị đánh thử xem!” Từ từ khôi phục thần trí liền thấy người đã bị Uông Cẩm Viêm bắt.
Lý Quyền cau mày, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mùi thối của xác chết này thì không cần nói cũng biết. Dân cảnh mang công cụ đến đào lên, dùng đèn phin chiếu rọi bắt đầu đào sàn nhà trong phòng. Nửa giờ sau thi thể của hai đứa trẻ xuất hiện trước mắt mọi người.
Uông Cẩm Viêm thật sự hối hận vừa nãy mình đánh hơi nhẹ, sao có thể ra tay với trẻ con nhỏ như vậy.
Uất Trì vốn đang nghỉ ngơi ở trên xe, tỉnh lại cũng cảm thấy không đến nỗi nhưng sau gáy có một cục sưng. Từ trên xe bước xuống nương theo đèn xe mới nhìn thấy trên cánh tay của Uông Cẩm Viêm có máu lan từ cổ tay tới ngón tay, tí tách tí tách giọt xuống. “Cậu bị thương?”
Uông Cẩm Viêm nhìn lại, chỉ là một vết thương không nghiêm trọng lắm. “Không sao, chỉ nhìn hơi doạ người thôi.”
Tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, 7 đứa bé chỉ đào lên được 6 thi thể, đứa nhỏ nhất 7 tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới 13 tuổi.
Còn một đứa bé không rõ tung tích khiến trong lòng mọi người càng bất an.
Trải qua cả đêm thẩm vấn, kẻ tình nghi họ Triệu cuối cùng mới nhận tội. Gã là người mê luyến đồng, những đứa bé này thường đi tới quán internet của gã lên mạng nên thường xuyên giao lưu cũng thành thân thiết, gã dùng đủ loại lý do lừa gạt người bị hại đến nhà gã thực hiện hành vi phạm tội, sau đó sợ bị người khác vạch trần liền chôn đứa bé dưới đất. Còn đứa trẻ còn lại bị gã biến thái chế biến cho chó ăn.
Một cảnh sát mới tới còn chưa thẩm vấn xong liền ói ra, tuy bọn họ thường thấy đủ loại tình cảnh phạm tội, nhưng loại này khiến trong lòng mọi người buồn nôn vẫn thật hiếm có.