Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 22: Niềm vui mới vẫn là tình cũ (Thượng)




Ngày hôm sau Lý Hi không tiếp tục xuất hiện nữa, nhưng càng như vậy hắn càng không thể yên tâm. Hẵn vẫn hiểu rõ tính tình Lý Hi, tuỳ hứng lên thì thật sự là chuyện gì cũng làm được. Nhưng hắn lại không muốn can thiệp quá nhiều vào suy nghĩ của Lý Hi, có lẽ cậu nháo một hồi sẽ tự mình suy nghĩ thông suốt, con người luôn luôn muốn lớn lên, hắn không thể tiếp tục chiều Lý Hi nháo như thế nữa.

Uông Cẩm Viêm liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Hi, y đã từng thấy hình của cậu trong điện thoại di động của Trần Hãn, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười như hoa khiến người ta khó quên.

“Cậu quen à?” Uất Trì từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy một người đang đứng ở cửa, Uông Cẩm Viêm sững sờ đứng tại chỗ.

Uông Cẩm Viêm nhìn Lý Hi gật đầu một cái, “Cậu lên trước đi, nói với đội trưởng Lý một tiếng, lát nữa tôi sẽ quay lại!”

“Được!” Uất Trì nhìn Lý Hi một chút rồi vỗ vỗ vai Uông Cẩm Viêm, “Tôi đi trước!”

Uông Cẩm Viêm nhìn Uất Trì đi vào lầu cao ốc mới tiến tới phía trước, “Cậu tìm tôi có việc?”

Lý Hi quan sát Uông Cẩm Viêm một hồi mới xác định, “Trần Hãn đang sống chung với anh?”

“Phải!” Uông Cẩm Viêm khẽ nhíu mày thấy khó chịu khi bị cậu quan sát, nhưng vẫn lịch sự gật đầu. “Cậu đặc biệt tới tìm tôi không phải đã xác định được tôi và anh ấy đang ở chung rồi sao?!”

Lý Hi cắn môi dưới một hồi lâu mới nói, “Chúng ta có thể tìm chỗ nào tâm sự chút không?”

Uông Cẩm Viêm gật đầu, “Đi theo tôi!”

Hai người đi tới một quán cà phê lân cận, đều tự gọi đồ cũng không nói lời nào. Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ bưng đồ uống của hai người lên Lý Hi mới mở miệng, “Trần Hãn yêu anh sao? Tôi biết anh ấy ở chung với anh không phải là vì yêu!”

Uông Cẩm Viêm uống nửa ly trà chanh, đặt ly xuống nhíu mày, “Trước kia lúc cậu chia tay với anh ấy khẳng định không ngờ rằng anh ấy sẽ sống chung với một người mà anh ấy không yêu hơn một năm đi!”

Lý Hi bị nghẹn không nói gì nhất thời trên mặt không nén được giận dữ, “Vậy thì thế nào, hôm nay tôi tới tìm anh chính là muốn nói cho anh biết anh ấy sẽ không yêu anh, anh có tiếp tục chiếm lấy anh ấy cũng vô dụng!”

Uông Cẩm Viêm cười cười xoay xoay ngắm nghía ly thuỷ tinh trong tay, “Trần Hãn là người trưởng thành, trong lòng anh ấy hiểu rõ anh ấy muốn ở chung với ai, cũng không cần tôi ép buộc chiếm lấy anh ấy. Giữ người không giữ được tâm, tôi không muốn làm chuyện ngốc nghếch như vậy.”

Lý Hi vừa đặt ly xuống phát ra một âm thanh không nhỏ, thở phì phò kịch liệt cũng lộ ra tâm tình khủng hoàng của cậu, “Anh ấy ở chung với anh phải chăng chỉ là vui đùa mà thôi, anh ấy sẽ không nghiêm túc với anh, anh ấy yêu tôi, anh có dụ dỗ anh ấy cũng không được gì.”

Uông Cẩm Viêm đứng dậy, “Nếu cậu có thời gian tới tìm tôi để thảo luận vấn đề ai dụ dỗ anh ấy thì không bằng tự kiểm điểm lại mình xem vì sao lúc trước vứt bỏ anh ấy! Nếu như ngay cả chuyện này mà cậu cũng không nghĩ ra thì cho dù không có tôi, cậu cũng sẽ không giữ được anh ấy. Tôi còn có việc phải làm, không tiếp nữa!”

Uông Cẩm Viêm đi tới cửa thì Lý Hi đuổi tới, giọng nói mang theo sự cầu khẩn, “Tôi mới vừa kiểm điểm lại thái độ, chỉ cần anh rời khỏi anh ấy thì anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh, với điều kiện của anh thì không phải là Trần Hãn cũng không sao mà!”

Uông Cẩm Viêm nhíu mày mất kiên nhẫn, “Ở trong lòng cậu thì Trần Hãn nên trị giá bao nhiêu tiền?”

Lý Hi ngây ngẩn cả người, Uông Cẩm Viêm rút tay ra, giọng nói không bình thản nữa mà mang theo sự nghiêm khắc, “Trần Hãn không phải là hàng hoá nói muốn bán liền bán, ngay cả anh ấy muốn gì cậu còn không biết thì cũng đừng nói với tôi rằng cậu yêu anh ấy thế nào!”

Lý Hi đứng tại chỗ siết chặt ngón tay không nói chữ nào, chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng Uông Cẩm Viêm đã lướt qua và càng đi càng xa. “Tôi sẽ không chịu thua như vậy đâu!”

Mấy ngày liền trời đầy mây đổ mưa, Uông Cẩm Viêm về đến nhà bắt đầu phát sốt, đến nửa đêm Trần Hãn mới biết, sờ trán y đã nóng phỏng tay.

Lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho y vừa trách mắng y, “Em phát sốt khiến miệng cũng sốt nghẹn luôn hả, không biết hô lên một tiếng?”

Uông Cẩm Viêm cười cười, “Không ngờ nghiêm trọng vậy!”

Trần Hãn cũng bó tay với y, đút y uống thuốc hạ sốt xong cũng không thấy có hiệu quả gì, hạ sốt chỉ năm phút đồng hồ, một lát sau liền bắt đầu sốt tiếp. Trần Hãn không dám tiếp tục cho y uống thuốc tây nữa, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất là mang rượu đế chà xát trên bụng trên ngực một lượt.

Uông Cẩm Viêm sốt đến toàn thân không có sức lực, nhìn hắn chăm sóc ở bên người khiến trong lòng thấy cực kỳ cảm động không thôi. Nói y dễ dụ cũng được, hay nói y sốt đến hồ đồ cũng được. Cho dù Trần Hãn chưa bao giờ nói yêu y, nhưng lúc này cứ nhìn hắn như vậy thì y đã thoả mãn.

“Cười ngốc cái gì? Sốt đến ngốc rồi!” Trần Hãn lau thân thể cho y xong lại đo nhiệt độ cho y, nhìn vạch trên nhiệt kế dừng ở nhiệt độ bình thường thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Uông Cẩm Viêm nghiêng người sang, vỗ vỗ khăn trải giường, “Qua đây ngủ đi, em không sao rồi!”

Trần Hãn để nhiệt kế một bên bò lên giường, mí mắt dán trên y sau khi không còn cảm nhận được độ nóng hầm hập nữa mới đắp kín mền cho y rồi ôm chặt y, “Ngủ đi, nếu như lại phát sốt thì gọi anh ngay, đừng cắn răng chịu đựng. Hậu quả sẽ không trở thành anh hùng đâu, có thể sốt thành một người vô tích sự đấy!”

Uông Cẩm Viêm lặng lẽ gật đầu, bất kể sau này thế nào, ít nhất giờ khắc này người đàn ông này vẫn thuộc về y, vẫn đang ở bên người y, như vậy là đủ rồi.

Trần Hãn lái xe đến bệnh viện đã thấy Lý Hi đứng sau cửa chờ hắn, Trần Hãn đỗ xem ở sân sau xong mà Lý Hi vẫn nhìn hắn không nhúc nhích. Trần Hãn chỉ có thể đi tới lập tức quay mặt Ly Hi qua, Lý Hi nhìn hắn không khóc cũng không nháo, “Trần Hãn, anh vẫn yêu em chứ?”

Trần Hãn không muốn thảo luận vấn đề yêu hay không ở lối đi bộ chính, “Chúng ta có thể không nói chuyện này ở đây không?”

Lý Hi hất tay hắn ra, “Không được! Nói yêu em khó khăn như vậy sao? Trước kia anh cũng nói sẽ luôn yêu em, vĩnh viễn chăm sóc em!”

Trần Hãn thở dài, “Cậu cũng nói đó là trước kia, lúc còn trẻ thì chữ yêu luôn treo trên miệng, tôi đã qua cái tuổi đó rồi, cho nên Lý Hi à, đừng quậy nữa được không? Cậu như vậy thì chúng ta đều rất mệt mỏi!”

Lý Hi trợn tròn mắt, một hạt nước mắt rớt xuống xoẹt qua gò má chảy xuống một ngấn nước, “Hôm nay anh nhất định phải nói, nếu như anh không nói thì em sẽ chết ngay tại đây!”

Trần Hãn phiền nhất là khi người khác uy hiếp hắn, nhất là lấy tính mạng mình làm trò đùa càng chán ghét ở trong lòng, “Tuỳ cậu!”

Trần Hãn mới vừa nói xong thì Lý Hi nhắm mắt lại chạy ra giữa đường, hành động này doạ Trần Hãn phát sợ, “Đệch mợ!” Không kịp nghĩ nhiều khi hắn nhảy lên ôm lấy cậu từ phía sau, rất nhiều người ở xung quanh đã chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Hãn tức giận rống to, “Cậu điên lên cái gì!”

Lý Hi nắm lấy hắn thật chặt giống như một cọng rơm cứu mạng, sắc mặt tái xanh hô hấp dồn dập, “Tha thứ cho em một lần được không, em thật sự biết mình sai rồi, Trần Hãn…”

“Lý Hi, Lý Hi!” Càng nói hơi thở càng yếu ớt hô hấp cũng vào nhiều ra ít, Trần Hãn vừa nhìn cậu liền biết là bệnh cũ của cậu tái phát, ôm lấy cậu vừa gọi cậu vừa chạy đến bệnh viện.

Lúc mẹ của Lý Hi tới bệnh viện nhìn thấy Trần Hãn liền bắt đầu khóc, “Lúc đầu cậu cam đoan thế nào, nói sẽ chăm sóc Tiểu Hi thật tốt, nhưng cậu xem xem bây giờ nó rất tiều tuỵ, nếu không phải vì cậu thì sao bệnh cũ của nó sẽ tái phát chứ!”

Trong lòng của Trần Hãn cũng rất khó chịu, hắn không hề phản bác một chữ oán giận của mẹ Lý, lặng lẽ đứng ở một bên nghe, quả thật là hắn không thể tránh khỏi có liên quan đến việc Lý Hi phát bệnh.